chương 35/ 105

Tối, tôi diện cái đầm trắng dịu dàng, tóc xõa bồng bềnh, còn mớ tóc ngố trước trán được kẹp hết lên để lộ khuôn mặt tròn trịa sáng sủa.

Thì ra nơi này cũng chẳng có gì đáng sợ, tuy có nhiều người nhưng chẳng ai quan tâm đến ai, với lại chẳng ai biết tôi là ai nên không cần phải lo lắng.

-Bé, sao bé lại ở đây?

Huy xuất hiện đúng lúc làm tôi mừng kinh khủng.

-Nhật Nam cho em đi để học hỏi kinh nghiệm.

-Ừm, mấy cái này có lợi cho ngành học của bé lắm đó, đi theo anh nè.

Huy thật dễ thương, nụ cười lại cực kỳ quyến rũ nữa chứ, đi với anh chắc có bao cô gái thầm ghen tỵ cũng không chừng.

-Hôm nay bé đẹp lắm, ăn đứt mấy cô tiểu thư ẻo lả kia luôn.

Câu nói của Huy làm tôi đỏ mặt, chẳng biết anh giỡn hay thật nữa.

-Anh làm em nở mũi rồi nè, xấu mất một miếng rồi thấy chưa.

-Vẫn chưa đủ to mà, mũi bé phải cỡ Trư Bát Giới mới đẹp.

-Nghĩ sao vậy hả?

Tôi đánh nhẹ vào tay Huy, tiện tay anh nắm tay tôi dắt đi luôn, làm như tôi là con nít nên sợ bị lạc vậy đó.

Thấy tôi vừa đi vừa nhìn chung quanh, Huy hiểu ý.

-Anh đang tiếp khách hàng, xíu nữa mới ra.

Vừa dứt lời đã thấy Nhật Nam đi cùng với cô người mẫu Anna xinh đẹp gì đó bước ra, ánh mắt anh ta nhìn tôi với Huy có phần khó chịu, tôi cũng thế có khác gì đâu, ả người mẫu đó cứ bám riết lấy anh ta như keo dán sắt vậy.

Sau bài phát biểu gì đó, Nhật Nam bước xuống tới chỗ tôi.

-Huy, tiếp khách phía bên kia giùm anh.

Thật ra chỉ là đuổi khéo Huy đi thôi, ai mà chẳng biết chứ.

Đợi Huy đi rồi, anh ta cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi.

-Hôm nay trông cô cũng xinh đó chứ.

-Tôi lúc nào chẳng xinh.

Cứ hễ nói chuyện với tên này là tôi không thể dịu dàng đàng hoàng được, cứ thích ngang như cua vậy thôi à. Đang trò chuyện vui vẻ thì có người nào ở sau lưng đi ngang đẩy trúng làm tôi mất thăng bằng ngã xuống, cũng may có Nhật Nam làm anh hùng cứu mỹ nhân đưa tay ra đỡ kịp, không thôi mặc váy mà ngã chỏng chơ chắc mất hết hình tượng quá.

-Có sao không?

-Không sao, cảm ơn anh.

Nhật Nam đưa tay định vén mấy cọng tóc trên mặt tôi xuống thì đúng lúc ả Anna Hồng Hạnh xuất hiện, nãy giờ ả chẳng hề rời mắt khỏi hai đứa tôi, từ khi nhận ra tôi là con nhỏ trên màn hình máy tính của người tình trong mộng.

-Anh, mọi người cứ hỏi chuyện của hai đứa mình hoài, em chẳng biết trả lời sao hết trơn.

Miệng cô ta dẻo đeo làm tôi ghét kinh khủng, nói bình thường không chịu, phải lắc lư qua lại mới được hay sao đó, ai chả biết cô có thân hình đẹp chứ.

-Kệ, em không cần nói gì là được. Nhật Nam lạnh nhạt.

-Nhưng họ cứ nhất định gặp anh cơ, anh qua bên kia một xíu nha.

Thấy hai người họ diễn cải lương ghê quá, tốt hơn hết là né ra cho an toàn. Tôi chọn một cái bàn hơi khuất đứng quan sát xung quanh, xem họ tổ chức sự kiện như thế nào. Đang yên tĩnh bỗng dưng ở đâu xuất hiện ả bánh bèo Hồng Hạnh, ả đến đây làm gì cơ chứ.

-Sao lại ngồi một mình ở đây thế? À quên, anh của chị đang bận tiếp khách hàng ngoài kia nên bỏ em bơ vơ ở đây phải không?

Ả chỉ giả bộ hỏi thăm chứ thật ra là đang ngầm khẳng định chủ quyền đây, gì mà “anh của chị” chứ, tôi thèm quan tâm chắc.

- Vậy chị cũng nên ra đó với ảnh đi, không thôi có em xinh đẹp nào hốt ảnh là mất phần đó.

Ả ta tức điên mà giả vờ bình tĩnh, vốn dĩ là người của công chúng mà, lại là người mẫu chính cho công ty quảng cáo của Nhật Nam, gia đình lại là khách hàng to bự của anh ta nữa chứ.

- Không cần đâu em, chị xinh đẹp quyến rũ thế này, đã vậy còn rất khéo mấy cái chuyện lên giường nữa nên anh rất thích.

- Vậy à, con trai nhanh chán lắm chị ạ.

Tôi chẳng thèm quan tâm đến ả nữa, đang yên đang lành tự nhiên đến nói mấy chuyện gì đâu không à, chắc nghĩ mình đẹp nên cứ đi lượn lờ khắp nơi thì phải.

Ả nóng mặt, cầm ly rượu trên bàn đi ngang qua chỗ tôi tự nhiên chới với sắp ngã làm đổ nguyên ly rượu lên cái váy trắng của tôi, kiểu này ả cố ý chắc luôn. Nhìn cái mặt kênh kiệu kia là biết ngay rồi, tôi với ả có liên quan gì đến nhau đâu mà lại rước phiền phức thế này, nếu không phải ở chỗ người ta làm ăn nãy giờ tôi bu lại đánh cho một trận tơi bời rồi.

- Sao em lại gạt chân chị?

Trời ạ, vừa ăn cướp vừa la làng đây, cố tình làm đổ rượu lên người tôi còn chưa chửi ở đó mà đổ thừa sang tôi, điên kinh khủng. Tôi chẳng thèm nói đứng lên định đi vào nhà vệ sinh thì ả kéo tay lại.

-Tôi nói cô biết, cô chỉ là một con vịt xấu xí, đừng có mơ được anh chú ý đến, đĩa mà đòi đeo chân hạc.

-Vậy sao chị còn sợ tôi cướp mất anh ấy của chị? Hay vì anh ấy thích tôi nên chị mới lo lắng như vậy?

Tức quá tôi bịa ra nói cho cô ả điên chơi, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp mà bên trong lại như bà chằn vậy, chuyện ả với anh ta thì tự dẫn nhau đi giải quyết, chửi tôi thì được gì.

-Tôi không sợ anh ấy thích cô, chỉ là sợ cô dùng thủ đoạn hèn hạ thôi, nhìn cô biết chắc là không được giáo dục tốt rồi.

-Chị nói lại lần nữa xem.

Tôi mím môi tức giận, ả ta là ai mà dám nói tôi như vậy, đừng có mà đi quá giới hạn cho phép.

-Không nghe sao? Chỉ là một con nhỏ ít học mà dám leo vô đây, ba mẹ cô không dạy là phải biết thân biết phận à? Đồ không có giáo dục.

Lần này chịu hết nổi rồi, không cần nể nang ai nữa tôi vung tay tát cô ả một cái choáng váng, dám xúc phạm đến gia đình tôi hả, tôi không phải là đứa nhóc ngu ngốc đứng yên chịu trận cho người khác sỉ vả đâu.

Tiếng á của cô ả thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh, tay ôm một bên má, còn mặt mũi nước mắt đầm đề như oan ức lắm vậy, tôi nhếch miệng cười khinh bỉ con người của ả.

Bình luận





Chi tiết truyện