chương 81/ 105

-Gia Ân, anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em.

-Chuyện đã qua rồi anh.

Tôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng trước kia nữa, bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng hiện tại, không tình yêu, không lo nghĩ.

-Anh đã sai lầm khi nghĩ Nhật Nam cướp mất người yêu của mình, nhưng không ngờ đó chỉ vì anh ấy không muốn anh đau khổ nên mới làm như vậy. Em có thể để anh có cơ hội chuộc lỗi được không?

-Giúp gì bây giờ khi mọi chuyện không thể cứu vãn được anh.

-Vẫn còn có thể, Nhật Nam ở bên cạnh Hạnh lúc này chỉ vì trách nhiệm vì nghĩ mình đã từng yêu cô ấy, và cũng biết ơn vì đã cứu anh ấy từ tai nạn chứ không hề có tình yêu. Cho dù anh ấy không nhớ ra thì nhưng cũng có thể sẽ yêu em lần nữa. Anh là người ích kỷ không muốn nhường em cho bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng chỉ có Nhật Nam mới có thể mang lại hạnh phúc cho em và ngược lại, anh đã phạm sai lầm khi đẩy anh ấy vào hoàn cảnh này.

Huy nói rất chân thành nhưng giúp bằng cách nào đây, vả lại tôi bây giờ không còn đủ can đảm để bước vào cuộc sống của Nhật Nam nữa, chỉ đơn thuần là bạn như thế này tôi cũng thấy yên bình rồi.

-Có thể anh sẽ không giúp được gì cho hai người, nhưng anh sẽ tạo điều kiện cho em và Nhật Nam gần nhau, biết đâu anh ấy sẽ nhanh hồi phục hơn.

-Nhưng em…

-Chẳng lẽ em muốn anh ấy phải sống không có ký ức suốt đời như vậy sao? Em biết anh ấy yêu em nhiều thế nào mà, chỉ có em mới có thể giúp anh ấy lúc này thôi. Nếu một ngày nào đó anh ấy nhớ ra nhưng đã quá trễ, em đành lòng nhìn anh ấy dằn vặt khổ tâm sao? Nghe anh, em yêu anh ấy thì phải bắt lấy cơ hội của mình.

Tôi phân vân suy nghĩ điều Huy nói, tôi nên làm gì mới đúng đây, có chắc là khi ở gần Nhật Nam sẽ yêu tôi không? Rồi còn ả Anna kia nữa, ả sẽ làm gì tôi đây? Tôi không đủ tự tin để có thể giành lại trái tim anh bởi tôi đã một lần thất bại. Nhưng Khánh đã nói “hạnh phúc của mình phải tự mình nắm giữ”, liệu Nhật Nam có phải là hạnh phúc của tôi hay không?

-Không cần nghĩ nữa đâu, em đồng ý cũng làm anh nhẹ lòng hơn vì những lỗi lầm mình gây ra. Anh có thể nhận em vô làm trợ lý hành chánh cho Nhật Nam, đây cũng là cơ hội để em tiếp xúc với thực tiễn từ những bài học trên lớp. Em chỉ còn có 30s để suy nghĩ, thời gian bắt đầu tính.

Tôi có nên thử một lần cuối cùng không? Con tim cứ bắt phải đến gần Nhật Nam nhưng lý trí lại không thể, lần này tôi sẽ nghe theo trái tim một lần cuối cùng, hi vọng nó sẽ không dắt tôi sai đường một lần nào nữa.

-Em đồng ý.

-Vậy ngày mai đến công ty gặp anh, anh chỉ giúp đến đây thôi, còn mọi chuyện phải tùy vào duyên phận của hai người rồi.

Ngày mai chắc sẽ là một ngày không bình yên, mong là nó không quá tồi tệ là được rồi.

…..

Sáng, tôi dậy thật sớm chuẩn bị tinh thần đến công ty. Huy dắt tôi đi đến phòng làm việc của Nhật Nam dưới con mắt soi mói của những nhân viên khác, chắc họ nghĩ sao tôi lại được ưu ái như thế. Huy chỉ cái bàn đặt bên ngoài phòng làm việc của Nhật Nam.

- Em ngồi ở đây, nói trước là Nhật Nam khi làm việc cực kỳ khó tính đó nha, bao nhiêu người làm ở đây chỉ được 2 ngày là chạy hết.

Nghe Huy nói tôi cũng thấy ớn ớn, nhưng mà lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao chứ, với lại Nhật Nam đáng ghét lắm, nếu mà biết tôi sợ bỏ chạy chắc anh sẽ cười nhạo cho xem.

-Anh ấy đi làm trễ nên em ráng chờ nha, good luck!

Huy nháy mắt với tôi rồi ra ngoài. Ngồi một mình trong phòng, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đi qua đi lại, mắt hết ngắm cái này lại ngắm cái khác, chán thật là chán. Trời ạ, hơn 9h rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi Nhật Nam đâu, biết làm gì cho hết giờ bây giờ. Chờ mãi, chờ mãi tôi gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay.

Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm tôi giật mình thức giấc, vẫn chưa tỉnh ngủ tôi nhấc máy với giọng uể oải.

-Alo.

-Ra phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi.

Chưa kịp định thần thì đầu dây bên kia đã cúp máy, người gì đâu mà bất lịch sự dễ sợ. Cơ mà khoan đã, giọng nói này là của Nhật Nam mà, không lẽ anh đã tới rồi mà thấy mình ngủ nên mới đòi đuổi việc, nhưng mà đi ngang thì mình biết chứ. Trời ạ, ngày đầu tiên đi làm đã gặp chuyện rối rắm này rồi. Tôi lò mò bước tới cửa phòng nhìn xem anh đi làm chưa, khổ nỗi phần dưới được làm bằng kính đục chẳng nhìn thấy gì, còn phần trên kính trong thì hơi cao, có nhón cách mấy cũng không xem được. Nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn không ai nhìn thấy, tôi lấy sức nhảy thật cao lên nhìn vô phòng.

Lần thứ nhất…không nhìn thấy gì trong phòng.

Lần thứ hai…vẫn không nhìn thấy.

Lân thứ 3…vừa nhảy lên thì cánh cửa cũng bật mở, hoảng quá tôi buông lỏng toàn thân làm chân không đỡ được, thế là lại được tiếp đất bằng mông.

Vừa quê vừa đau, tôi cứ xoa xoa cái mông mà không dám ngước mặt lên nhìn ai là thủ phạm gây ra tai nạn ngày hôm nay.

-Cô làm cái trò gì vậy hả? Giọng nói đầy tức giận bang lên, tôi cũng đang điên nên không còn biết sợ là gì nữa.

-Bộ không thấy người ta té hay sao còn hỏi.

Không khí đột nhiên im lặng, Nhật Nam nhìn xuống, tôi ngước nhìn lên, bốn mắt chạm nhau bất ngờ đến mức không nói được tiếng nào.

-Gia Ân…cô làm gì ở đây thế?

-Gãy xương rồi, người gì đâu mà xui xẻo chết được.

Tôi làu bàu trong miệng thế mà anh vẫn nghe được, tài ơi là tài.

-Té như vậy mà gãy xương chắc bây giờ cô chẳng còn cái xương nào đâu. Nói mau, sao cô lại ở đây?

-Đi làm, không lẽ đến đây xem xiếc.

Nói xong mới thấy hối hận, cả đêm qua cứ lẩm bẩm tự nhắc nhở là phải tôn trọng cấp trên, nhịn nhục ngoan ngoãn không được gây sự thế mà bây giờ mới có chuyện nhỏ xíu đã quên sạch sành sanh rồi, đến mình còn không chịu nổi mình mà.

-À, thì ra cô là người Nhật Huy nói tuyển cho tôi đây hả? Cũng là người ngủ trong giờ làm việc đúng không? Chắc cô chưa nghe sự tích thay người như thay áo của tôi.

Hôm trước hiền lành cầu xin tôi tha thứ bao nhiêu thì hôm nay lại trở chứng khó khăn bấy nhiêu, cũng may tôi hiểu tính chứ gặp người khác đã đục cho một trận rồi.

- Nói người ta ngủ chứ anh cũng có đi làm đúng giờ đâu mà, không biết làm gương cho nhân viên.

Tôi lầm bầm trogn miệng, cứ nhìn cái mặt vênh váo kia là tôi lại muốn gây sự chơi cho vui à.

-Lần sau có nói xấu người khác thì nói nhỏ một xíu, nói lớn như vậy tôi nghe hết. Người khác là out từ kiếp nào rồi, nhưng nể cô là người được Huy giới thiệu nên cho cô cơ hội lần cuối, nếu cô còn phạm lỗi một lần nữa là coi như xong. Bây giờ thì ngồi đó chờ tôi giao việc.

Nói xong Nhật Nam bỏ vô phòng, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao mấy người trước rụng hết không còn ai, người gì đâu mà khó chiều thế không biết. Tôi lẩm bẩm tới bàn ngồi, lại tiếp tục chán tập 2, không lẽ công ty này không có việc gì làm hết hả trời.

…Reng….reng….

-Alo.

Nghe tiếng điện thoại kêu tôi uể oải bắt máy.

-Pha cà phê cho tôi, 5 phút nữa mang vào phòng.

Mặc dù bực bội lắm nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ là một ly cà phê thôi mà có gì to tát lắm đâu. Tôi đi pha ly cà phê mang vào phòng.

-Dạ, cà phê của anh đây phó giám đốc.

Nhật Nam cầm ly cà phê lên nhìn qua nhìn lại rồi đặt xuống bàn rồi nhìn tôi đầy tuyên chiến.

-Cô có bệnh về Tai-mũi-họng không?

-Không có. Tôi ngây thơ trả lời, bụng còn đang thắc mắc sao anh đột nhiên quan tâm đến người khác như thế.

-Vậy sao tôi nói pha cà phê đen lại đi pha cà phê sữa?

-Anh chỉ nói pha cà phê chứ có nói rõ cà phê nào đâu.

-Tôi nói bộ tôi không nhớ sao, đề nghị về đi khám tai đi nghe.

-Anh….

“Phải nhịn, phải nhịn…” tôi tự nhắc mình, sao Nhật Nam lại thích hành hạ người khác như vậy chứ, anh chờ đi rồi sẽ có ngày em trả thù cho anh biết mặt.

-Còn đứng đó, muốn đi pha lại ly khác hay muốn nghỉ?

-Pha thì pha.

Tôi hậm hực bỏ đi, để xem anh có thể vênh váo được bao lâu, Gia Ân này không có dễ bị ăn hiếp đâu nhá.

….

Bình luận





Chi tiết truyện