chương 42/ 105

Mẹ bất ngờ khi con gái mẹ bỗng trở nên yêu đời, làm gì cũng tủm tỉm cười suốt, đúng là con gái sớm nắng chiều mưa mà.

Điện thoại tắt hai ngày nay, vừa mở lên đã nhận không biết bao nhiêu là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn là của người yêu với Khánh. Sợ Khánh lo, tôi gọi lại cho cậu ấy yên tâm.

-Bà làm gì tắt điện thoại hả?

-Điện thoại tui hết pin đó mà.

-Hết pin không biết sạc à?

-Cục sạc tui bị hư.

-Bà ổn hơn chưa?

-Rất ổn là đằng khác, khi nào ông về?

Khánh nói chuyện cứ như là đang hỏi cung tội phạm vậy đó, phải tránh sang chuyện khác không thôi cậu ta hỏi đến sáng vẫn chưa hết chuyện.

-Thứ hai tuần sau, ở nhà có gì phải gọi cho tôi biết không hả?

-Vâng ạ.

Cúp máy, tôi ngồi trong phòng mân mê sợi dây chuyền người yêu tặng, mọi chuyện cứ xảy ra như trong giấc mơ vậy.

………

Sáng, tôi tranh thủ đến nhà người yêu thật yêu thật sớm để tạo bất ngờ, vừa chạy xe vừa nghĩ đến vẻ mặt hốt hoảng của người yêu làm tôi bật cười ha hả, cười xong mới thấy mình bị hố, người đi đường nhìn tôi với con mắt ái ngại, chắc nghĩ vừa mới chui ra từ bệnh viện tâm thần.

Đến nơi, tôi rón rén bước lên cầu thang rồi nấp ở ngoài cửa chờ, người yêu làm gì trong đó mà chưa chịu chui ra nữa. Tôi hết cả kiên nhẫn, gõ cửa phòng và hồi hộp chờ đợi, trên tay cầm cái hộp sẵn sàng mở nắp bất cứ lúc nào. Chỉ cần người yêu mở cửa không đề phòng mình sẽ thả con chuột cống trong hộp ra, và theo phản xạ nó sẽ nhảy lên người trước mặt, chắc sẽ tái xanh mặt mày khóc lóc ỉ ôi lắm, haha. Đang khoái chí với kế hoạch hoàn hảo của mình thì cửa phòng bật mở, nguyên một con ma tóc dài xuất hiện trước mặt tôi, nó mặc bộ đồ màu trắng, tóc xõa rũ rượi che hết mặt, hoảng quá tôi hét thất thanh cả khu phố nghe là tệ. Toàn thân run rẩy tôi đánh rơi cái hộp xuống và nguyên con chuột cống nhảy thẳng vô người. Gậy ông đập lưng ông, tôi la ó um sùm, mặt mày xanh mét không còn tí máu, xíu xiu nữa là xỉu tại chỗ rồi.

Lúc này con ma kia mới lột tóc giả ra ôm bụng cười như điên như dại, tôi quê ơi là quê, lần nào cũng bị tên người yêu đáng ghét chơi khăm hết.

-Đồ đáng ghét, ăn hiếp người khác vui lắm hả?

Tôi giận dỗi bỏ chạy một hơi xuống nhà rồi ra ngoài dắt xe về luôn, nhưng mới vừa tới cửa đã bị người yêu kéo lại ôm cứng ngắt.

-Anh làm cái gì vậy hả?

-Cho anh ôm miếng đi, anh sợ ma quá à.

Lại còn dám chọc tôi nữa chứ, tên này đúng là quá đáng mà. Tôi dùng hết sức đẩy ra thế mà cứ dính chặt như keo dán sắt vậy đó.

-Buông ra, ở với anh cũng có ngày yếu tim mà chết quá.

-Anh chỉ giỡn thôi mà, người yêu tha lỗi cho anh nha, lần đầu cũng như lần cuối.

-Lần đầu? Lần thứ 1001 rồi thì có.

Từ lúc tiếp xúc với người yêu đến giờ, không nhát ma cũng dọa sâu, còn bày đủ thứ trò làm xấu mặt mình nữa, thế mà nói lần đầu, hết chịu nổi cái người này luôn.

-Vậy giờ người yêu hết giận đi thì sẽ không bao giờ có lần 1002 nữa.

-Ghét anh quá đi.

Người yêu đúng là trẻ con, nghĩ sao già đầu vậy mà đi hù ma một đứa con nít, thật hết chịu nổi mà. Bế tôi ngồi trên đùi, người yêu cứ đè cái cổ nhạy cảm của người ta ra hôn, đã vậy cứ thì thầm vô lỗ tai người ta nữa chứ.

-Người yêu của anh to gan thật, dám mang chuột qua hù dọa anh nữa ha.

-Có dọa được ai đâu, vẫn bị anh hù ngược lại đó thôi.

-Lần sau mà còn giở trò là tôi không tha cho cô đâu biết chưa hả?

Người yêu lúc nào cũng thế, miệng lưỡi ngọt ơi là ngọt có muốn giận cũng giận không được. Mỗi lần ở cạnh người yêu là người tôi mềm nhũn ra, muốn được ôm ấp mãi thế này thôi, cứ như vậy hoài chắc sẽ lâu ngày sẽ trở thành con heo lười biếng mất thôi.

-Lúc nãy bị người yêu hù dọa đến giờ em vẫn còn run rẩy, không làm gì được đâu.

-Học ở đâu ra cái thói lười biếng này hả?

Người yêu nhéo mũi tôi cưng chiều, lâu lâu cũng phải hành hạ xíu chứ.

-Thật mà, lỗi lầm do anh gây ra nên anh phải chịu hậu quả, ở nhà tự nấu ăn đi nha, em đi học.

-Em mà đi học là giận luôn đó nhen.

Hôm nay còn học đâu cái kiểu giận dỗi đó nữa cơ chứ, người yêu còn chiêu nào chưa dùng thì biểu diễn em coi một lần luôn đi.

-Cho anh giận luôn, người ta phải học hành mà cứ cản trở là sao?

-Em đúng là cứng đầu, để anh chở đi học.

Thích thế cơ đấy, khỏi phải đạp xe đi một đoạn đường dài là vui rồi. Công nhận có người yêu thích thật.

Bình luận





Chi tiết truyện