“Mẹ đã biết chuyện?” Ánh mắt tôi cụp xuống, giọng nói run run có chút không
khống chế được. Bộ chăn đệm màu xanh trắng giống như hé ra mê cung âm u, tôi
nhìn tới mức hoa mắt chóng mặt.
“Nhan Nhan, đừng lo lắng, anh sẽ không để em đi
…” Hắn đứng ở mép giường, nghiêng người đem đầu tôi ôm vào bên hông: “Mọi việc
cứ giao hết cho anh.”
“Mẹ sẽ bắt em phải đi sao?” Tôi nghe thấy giọng
nói của bản thân xuyên qua xương cốt truyền đến lỗ tai có chút nghẹn ngào.
Hắn im lặng, nhanh chóng ôm chặt lấy tôi, giống như là
trên người tôi gắn cánh có thể như chú chim nhỏ bay đi bất cứ lúc nào.
Nếu là trước đây, tôi còn có sức lực làm dịu đi mâu
thuẫn bất ngờ này với mẹ chồng, đấy là những khúc mắc mà Tần Y Y để lại cho tôi
trong quá khứ. Nhưng mà hiện tại, tôi thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều
mệt mỏi, không còn tinh lực cùng bất cứ người nào hòa giải nữa …
“Được, giao cho anh, đều giao hết cho anh…” Tôi
hữu khí vô lực tuôn ra những lời này xong mí mắt liền nhanh chóng khép lại.
Khi Trúc Diệp đến thăm, ánh mắt tôi đang thất thần xa
xăm nhìn chằm chằm vào hư vô. Quan Ứng Thư thì
đi họp. Cô ấy thấy thế lo lắng mà không biết làm sao, liền cầm lấy tay tôi
không chịu buông: “Làm sao vậy hả ? Mới một tháng không gặp, cậu sao lại biến thành bộ dạng như thế này ? Tất cả dinh dưỡng đều
bị tiểu BOSS nhà các cậu hấp thụ hết rồi ư ?”
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, cười: “Định lên lớp tớ
đấy hả? Tớ đâu có gầy đi tí nào đâu.”
“Nhưng mà chiếu theo đạo lý, phụ nữ mang thai tất cả
đều phải béo tốt, giống như lúc xã hội phong kiến chuẩn bị diệt vong ấy. Hơn
nữa cậu xem lại cậu bây giờ đi, tóc tai lộn xộn, mặt mày vàng vọt, thân thể gầy
khô, ánh mắt còn phù thũng. Bộ dạng này giống sắc mặt hồng nhuận phấn khởi của
người sắp được làm mẹ sao? Người không biết còn tưởng rằng cậu bị chồng ngược
đãi hoặc có thể là kẻ ăn mày trên phố đã ba ngày mà không xin được cái gì.”
“…” Tôi bị nước miếng bay tứ tung của cô ấy làm
cho nhất thời bị nghẹn không có sức chống cự.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tớ nghe Tả San Hô
nói thì không rõ ràng với hàm hồ lắm. Lão Quan nhà cậu ấy, tớ thấy hắn đối phó
chỉ với một mình cậu đã hết cả sức rồi, thì làm sao còn có khả năng đi bắt cá
hai tay chứ?”
Tôi cười khổ: “Tả San Hô là người mồm rộng mà. Tớ
không gặp nhiều chuyện như vậy đâu, thật đấy. Nhưng mà, có khả năng phải nhờ cậu giúp tớ một việc …”
“Cậu không khai báo đầy đủ mọi việc ra thì đừng
có hy vọng tớ giúp cậu làm ra chuyện thương thiên hại lí. Tớ trước tiên phải
chiếu theo nguyên tắc đạo đức thị phi của mình sau đấy cân nhắc xem hành vi của
cậu có thiếu đạo đức không đã…”
Có bạn thân như vậy không biết là nên vui hay buồn đây
.
“Sự việc rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều
chuyện, rất nhiều ân oán. Việc cấp bách bây giờ không phải là hắn có phản bội
tớ và đứa bé hay không đã.” Tôi vỗ trán, lời kịch nổi lên: “Cái chính bây giờ
là dù muốn nói tiếp thì kịch bản cũng không đủ dùng nữa, về sau tớ phát tập
tiếp theo rồi nói cho cậu nghe được không? Bây giờ cậu giúp tớ đốt trầm hương
đi.”
Hiện tại bắt tôi đem mấy chuyện cũ phức tạp như là
cuộn len bị con chó nhỏ làm rối tung thành một đống ấy nói hết chỉ trong một
lần, tôi không dám cam đoan có làm hỏng nó không nữa.
“Cậu cho tớ mượn ít tiền, sau đấy giúp tớ tìm
một phòng trọ. Tớ muốn chuyển tới đó, không cần quá lớn, đủ ở là được.” Tôi
không cho rằng việc này có thể dễ dàng thông qua được nguyên tắc đạo đức của cô
ấy.
Quả nhiên cô ấy chấn động: “Cái gì? Các cậu muốn ở
riêng ư? Trong khi chỉ còn mấy tháng nữa là đứa bé ra đời rồi? Quan Ứng Thư
chịu đồng ý sao? Đầu óc hắn không phải bị dính nước hay nhiễm chì chứ hả? !”
“Tất nhiên là không cho hắn biết rồi, cậu không
nên hỏi nhiều làm gì, tin tưởng tớ. Chuyện này cậu đừng nói cho bất cứ ai biết,
kể cả Lý Quân Thành. Tớ muốn yên tĩnh một thời gian.” Tôi hơi cúi đầu xuống,
giọng điệu ấy cũng làm cho cô ấy động lòng trắc ẩn.
“Tuy rằng hiện giờ trong bụng tớ nghi hoặc còn
nhiều hơn so với tin tức bát quái, nhưng mà, tớ sẽ đồng ý với cậu. Có điều cậu
cũng phải đáp ứng tớ, không được làm tổn thương bản thân, cho dù là ai có lỗi
với cậu đi nữa, cậu cũng phải hứa không được ngược đãi bản thân mình.” Cô ấy
dang đôi tay gầy yếu của mình ôm tôi vào lòng, tôi có chút xúc động, chầm chậm
mở miệng: “Trúc Diệp, cám ơn cậu. May mắn tớ còn có cậu.”
Cô ấy có vẻ không chịu được tình huống mùi mẫn như
vậy, liền tát nhẹ tôi một cái: “Nói cái gì ngốc vậy!”
Quan Ứng Thư mỗi ngày giống như con quay, cùng tôi ăn
cơm trưa rồi lại vội vàng chạy về công ty, như thể sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng
sẽ tuyệt thực. Nghe Trúc Diệp nói gần đây Quan Ứng Thư đang tiếp nhận một hạng
mục đấu thầu lớn của Chính phủ, cực kỳ tốn kém nhân lực vật lực tài lực, mọi
người đều phải tăng ca đến tận khi trời
tối đen mà chân vẫn không chạm nổi xuống đất.
“Anh không cần đến đây ăn cơm với em, dì Thẩm
ngày nào đưa đồ ăn tới em cũng ăn sạch bách. Anh không cần tiếp tục lo lắng cho
em, em đã nói rồi, tất cả mọi việc đều giao cho anh, em rất yên tâm .”
Hắn mấy ngày nay tâm can lao lực quá độ tới sứt đầu mẻ
trán, tôi đều biết cả, vì chuyện của tôi và mẹ chồng, còn có chuyện công ty,
hoặc có thể là thêm cả việc cùng chị Dụ Hà hẹn nhau uống trà, hẳn là phải tốn
rất nhiều thời gian .
Đã như vậy thì bây giờ việc gì phải đối đãi tận tâm
với tôi nữa? Hiện tại là lúc thích hợp nhất để ra đi. Mẹ chồng bởi vì thân phận
của tôi khẳng định sẽ cực kỳ hận tôi, giống như người nông dân có ý tốt để cho
con rắn nhỏ ở trong đồng ruộng ấm áp, lại bị nó cắn ngược lại một cái chắc chắn
sẽ cảm thấy ảo não và hối hận. Hẳn là rất muốn tôi sớm ra đi, từ bỏ vị trí Quan
phu nhân. So sánh mà nói, chị Dụ Hà vĩ đại hơn tôi. Thành kiến của bà với chị
Dụ Hà tuy là nặng nhưng dù sao vẫn không bằng Tần Y Y, mẹ đẻ tôi đã từng đoạt chồng bà, làm hại bà năm lần
bảy lượt suýt bỏ mạng.
Bây giờ tôi âm thầm rút thành lui thân, dáng vẻ khẳng khái
đại nghĩa không phải tiếng thơm sẽ lan xa sao? Không lẽ phải chờ tới khi toàn
bộ trên dưới Quan gia cầm chổi, tỏ ý khinh thường tôi, trách cứ, vũ nhục nhiều
hơn nữa mới chịu tối mặt mà chạy trốn ư? Tôi không làm được, cảnh tượng ấy, mặc
dù chỉ nghĩ thôi, cũng đã cảm thấy tâm can tê liệt, đau đớn giàn giụa giống như
bị cơn mưa to dày đặc táp vào mặt…
Y tá như thường lệ vào đo huyết áp, kiểm tra nhiệt độ
cơ thể cho tôi, sau đấy hỏi thăm và dặn dò một chút rồi rời đi. Phòng bệnh
trống trải có vẻ trở nên rộng lớn hơn lại yên tĩnh, tôi lập tức sửa sang thu
xếp. Đồ đạc không nhiều lắm, dọn dẹp được vài phút thì Trúc Diệp tới theo như
đã hẹn. Cô ấy thấy thế ngăn tôi lại: “Cậu nghỉ ngơi đi, để tớ giúp cậu.”
Tôi không từ chối, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi
đó có chút ánh nắng mặt trời chiếu vào, rồi hỏi một vấn đề râu ria: “Thời tiết
gần đây thế nào?”
Cô ấy kỳ quái liếc mắt nhìn tôi một cái: “Nhiều mây,
hai ngày nay trời mưa .”
“Cậu cũng ghét mưa xuân à?” Tôi nghiêm túc cùng
cô ấy nói chuyện phiếm.
“Cũng không phải, tớ không quan tâm thời tiết
như thế nào. Chẳng qua là trời mưa nếu phải đi lấy tin tức hoặc là phải ra
ngoài công tác thì phiền toái mà thôi.” Cô ấy không cho là đúng.
“Công việc của cậu hiện giờ tiến triển thế nào
rồi? Vẫn bị mọi người chèn ép sao?” Thời điểm cô ấy vừa vào công ty , ba ngày
hai bữa đều oán giận vì bị bắt nạt, lại không được coi trọng.
“Ừ, cũng coi như thuận lợi, mấy ngày trước tớ đã
làm xong đợt thời trang mùa xuân, cũng được khen ngợi .” Giọng nói của cô ấy
dào dạt đắc ý.
“Chuyện với Lý Quân Thành thế nào rồi ?”
“Chẳng thế nào cả, nên như thế nào thì thế ấy
thôi. Cứ thể theo nhu cầu, dù sao tớ cũng không mệt.” Giọng nói của cô ấy đầy
khinh thường lại lãnh bạc.
“Cậu không thích hắn à? Còn chưa quên được người
kia sao?” Tôi truy vấn tận gốc.
Lát sau, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta đã liên
lạc với tớ, tháng sau muốn tới thành phố M …”
Tôi cũng giật mình. Lúc trước thì dễ dàng từ bỏ như
thế, bây giờ lại muốn quay lại sao?
Nhân vật trong kịch không phải thường ca rằng: bởi vì
em đẹp như hoa, trách sao quân địch tự thủy lưu niên.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, những từ ngữ tàn
khốc đó hiện lên trong đầu tôi. Luôn làm chúng ta tìm không thấy được chút tung
tích nào của quá khứ.
Thay đổi quần áo, đeo khẩu trang, thuận lợi ra khỏi
cửa .
Bởi vì sợ ầm ỹ làm tôi ngủ không yên giấc, cho nên
phòng trọ tuy ở nơi phồn hoa, nhưng cũng là chỗ nháo trung thủ tĩnh (yên tĩnh trong ồn ào). Hơn
nữa lại nằm ở khu đô thị xanh CBD (CBD là viết tắt của Central Business
District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố) tấc
đất tấc vàng như vậy thật sự là quá tốt, mùa xuân đến, cây cối hoa cỏ đều đang
dần dần đâm chồi sắc xanh, rất đẹp mắt. Hơn nữa quảng trường công ty bách hóa
siêu thị đều cách đấy không xa, muốn cái gì chỉ cần đi vài bước là tới: ăn,
mặc, ở, đi lại, phương tiện… mọi thứ đều chu đáo.
Tôi
thật sự vừa lòng: “Nơi này không phải là quá tiện nghi sao?” Trong lòng nghĩ
sau này nhất định phải nhanh chóng tìm việc làm, sau đấy cố gắng trả nợ.
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1