Tôi cảm nhận được không khí trong xe xuống thấp một
cách rõ rệt, giống như tâm trạng một người nào đó, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy
hắn đã vốn không còn thứ gọi là “Tâm trạng”, cảm xúc mang tính người rồi.
Vì biết mình đang là cá trong chậu (Thành ngữ: người vô tội
gặp tai hoạ), tôi sáng suốt câm miệng. Trong lòng tôi luôn tự hỏi
vì sao Trúc Diệp lại có thể chịu được người tính khí thất thường như vậy, nhưng
sự thật không khớp với cái lý luận vớ vẩn của tôi…
Người lái xe không biết đã đi những đâu làm những gì,
Quan Ứng Thư không nói được một lời chạy xe thẳng tới một đỉnh núi mà tôi chưa
bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói là đi đến.
Tuy rằng còn chưa đến tháng 10, nhưng dù sao cũng là
mùa thu, đêm lạnh như nước, anh không biết sao?
Tôi khó chịu khoác chiếc áo bông phòng ngừa lên, giậm
chân đành đạch, có cần cố tình gây sự với người khác như vậy không? Tâm trạng
bản thân không tốt thì thôi, còn muốn tôi phải xuống xe chết cóng với anh sao?
Phẩm chất người này đã kém đến đến mức não bộ bị vặn
vẹo rồi…
Nhưng thật ra người da dày thịt béo như hắn cũng biết
đường khoác áo khoác lên cho tôi, chỉ mặc quần áo trong thì không thể đứng trên
sườn núi được. Gió đêm thổi trúng góc áo tạo ra những tiếng phần phật ào ào, có
khi còn nghe thấy cả những tiếng ô ô.
Chiều cao có hạn của tôi nhìn không tới lốc xoáy kiêu
ngạo trên đỉnh đầu hắn, bỗng có một suy nghĩ rất đáng sợ, sao bóng dáng hắn cô
đơn đến vậy? Sau này nghĩ lại, tôi tin rằng mình đã bị gió thổi mạnh đến mức
choáng váng đầu óc rồi…
Bầu trời đêm mùa thu bầu trời càng toát lên vẻ thâm
thúy rộng rãi, ánh trăng dài thê lương kia từng bị tôi tưởng nhầm là sợi mì khi
nhà tôi còn ở phía Tây, tất nhiên sợi mì không thể toả ra ánh sáng vàng bạc như
thế, thậm chí đến ánh sáng của mặt trăng cũng không tồn tại vĩnh viễn được.
Tôi nén những cảm xúc kỳ lạ cầm áo khoác ra đưa cho
hắn, tất cả quần áo của hắn đều được thiết kế và sản xuất riêng, nghe nói đã có
một nhà thiết kế trang phục châu Âu phải đích thân khom người xuống thử áo cho
hắn. Cá nhân tôi cho rằng, kể cả có là người đứng nhất nhì giới thương trường
đi chăng nữa, áo quần cũng chỉ không quá năm trăm, Trúc Diệp đã từng vì ý nghĩ
này mà khinh bỉ tôi không ít lần.
Vốn có thế thôi, chỉ cần dáng người đẹp, khoác cây cỏ
lên cũng đẹp.
Chỉ có những người bên trong thối rữa, mới ham thích,
so đo tính toán chi li với trang phục, xoi mói, ý đồ muốn che giấu cái đuôi của
mình.
Nhưng nhãn hiệu M số lượng có hạn đối với tôi, thoạt
nhìn quả thật có cảm giác như vừa tự tát thẳng vào mặt mình vậy.
Những bộ quần áo được chế tác riêng này, đều thuộc
những nhãn hiệu nổi tiếng, không có bộ nào không thể hiện được phong thái lỗi
lạc của người nhà giàu cả, đây cũng có thể coi là cảnh tượng hạc giữa bầy
gà2 2Thành ngữ: ví với người nổi trội giữa đám đông.
Tôi không khỏi thở dài, đối với một soái ca thần thái
đẹp đẽ như vậy, tôi không thể phủ nhận hắn là một hạn trân châu quý, tuy rằng
kim cương còn ở cấp bậc cao hơn cả ngọc trai…
Còn chưa kịp tâng bốc hắn đã nghe thấy một giọng nói
rất đỗi mệt mỏi: “Cô có biết cái gì tên là ‘Kiếp này bình yên’ không?”
Tôi cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn xuống núi.
Đại BOSS cũng có lúc văn vẻ như vậy?
Suy nghĩ mất cả buổi tôi mới rối rắm trả lời: “Có thể
cùng người mình yêu ngắm mặt trời mọc, ánh dương chiếu đến khắp mọi ngõ ngách,
chiếu sáng cả những chiếc lá nhỏ bé mọc xen kẽ; có thể cùng nhau cảm nhận ánh
trăng dát bạc mảnh đất quê hương xứ sở, cùng nhau nghe tiếng lộc xuân nảy mầm,
ngắm hoa quỳnh mới nở đã là hạnh phúc, vui vẻ rồi. Nói chung, có thể ở bên
người mình yêu nhất, dù chỉ là uống một chén trà, nói vài câu chuyện phiếm,
không cần lo lắng mất đi ngày mai, cũng không cần lo lắng người yêu bỏ đi, đó
chính là ‘Kiếp này bình yên’.”
Vừa nói xong tôi đã sợ hãi rùng mình một cái, tự gục
ngã, lời nói này rõ ràng không phải phong cách của tôi…
Quả nhiên, ánh mắt của hắn bắn ra những tia khó tin,
nhìn tôi chằm chằm: “Không ngờ cô biết nhiều thứ đến thế.”
Điều này, thật sự hiếm có như thẻ VIP, cảm giác như
mình đang được JJ lăn lộn trên mặt một đống tiền khổng lồ vậy…
Cực kỳ hiếm hoi từ hắn đó, hắn gần như chưa từng khen
ngợi tôi lần nào, tôi tạm thời rơi vào trạng thái xấu hổ thẹn thùng, đút tay
vào túi áo.
Sau này tôi thực sự không còn nhớ nổi mình đã trai qua
tối hôm đó như thế nào, nhiệt độ vẫn ấm như cũ không hề hạ xuống, không biết vì
sao.
Trái lại tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.
Đại khái là toàn bộ thân tâm đều tập trung vào nghe
câu chuyện xưa, chuyện tình cũ của đại BOSS trước kia.
Tôi vốn gửi gắm toàn bộ hi vọng vào một câu chuyện
kinh thiên động địa hoặc là một câu chuyện tình thần thoại bi kịch vô cùng,
kiểu kiểu đó.
Trên thực tế cũng chỉ là sự bình thản hiếm thấy, không
có biểu hiện gì quá đáng, tinh thần cũng không vui buồn lẫn lộn gì nhiều.
Có lẽ do khi đó tuổi còn trẻ, không chịu nổi một chút
thương đau, càng không chịu nổi sự cứng đầu của đối phương. Tại thời điểm đó,
khí phách chính là trời, tại thời điểm đó mà nghĩ, tình yêu như vậy, chẳng qua
cũng chỉ là những năm tháng cát bồi dài dằng dặc. Giờ đây quay đầu lại, vốn dĩ
đã bỏ qua viên ngọc sáng ấy rồi, chỉ có thể tản mạn nhớ lại trong trí nhớ, cố
gắng mãi mới phát hiện, hạt ngọc ấy không còn khắc tên mình nữa.
Tôi nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn, trong lòng
bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã khó tả.
Buổi tối ấy, nếu tôi nhớ không nhầm, chính là cuộc trò
chuyện hoà thuận hiếm hoi giữa tôi và hắn trong suốt một tháng nay. Thực tại
khiến tôi có phần vừa mừng vừa lo, bản năng tôi muốn an ủi hắn: “Nếu trong lòng
anh còn có cô ấy, vậy nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, có gì không tốt đâu? Hay là, anh
thật sự không cam lòng?”
Hắn không trả lời, cũng không nói gì nữa, tôi im lặng
nhìn hắn, mãi mà không cảm thụ được cảm xúc của hắn. Cũng chỉ có vẻ hờ hững xa
cách như trước, dường như hắn đang tách ra khỏi tất cả mọi thứ, xung quanh hắn
ánh lên áng mây hồng buổi hoàng hôn, hạ xuống chỉ trong nháy mắt, rồi trôi đi.
Đôi khi tôi cảm thấy, trừ khi báo đưa tin đã có người
sáng chế ra một loại thuốc có khả năng mê hoặc lòng người, mới có thể làm hắn
rung động.
Hồi xưa khi còn ở trường học chương trình về thực phẩm
dinh dưỡng, thầy giáo đã nói rằng, những người thiếu sắt luôn có biểu hiện cứng
nhắc trên gương mặt. Tôi không khỏi nắm chặt tay.
Đúng, sau này phải bổ sung thật nhiều sắt cho hắn mới
được.
Đúng, ngày mai là được đi rồi!
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1