Trúc Diệp vẫn nhớ kĩ ảnh kết hôn, tôi cũng đành phải
lấy cho cô ấy xem.
“Chúng tớ chỉ làm chứng, không có hôn lễ cùng ảnh
cưới…”
Cô ấy im lặng một lát rồi nói: “Vậy đem giấy chứng
nhận kết hôn cho tớ xem đi?”
“… Cậu xác định? Cậu cũng biết ảnh đăng kí nếu không
phải xấu như ma thì cũng giống tội phạm đang bị cải tạo…”
“Tớ xác định cho dù anh ta có khoác lên tấm thảm Ấn Độ
thì cũng sẽ không khó coi bằng cậu…”
Cho dù với khuê nữ tháo vát ngọt ngào, cánh tay khuỷu
tay vẫn bị dài ra bên ngoài… = = Quả nhiên, cô ấy vừa thấy Quan Ứng Thư mím
chặt miệng cau mày liền hô to gọi nhỏ: “Đây quả thực là Phan An trịch quả* a,
đây quả thực là lộng lẫy như Thuấn đế a, đây quả thực là khí phách mười phần a…”(Thuấn đế: là vị vua
huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế, vua Thuấn, cùng với các
vua Nghiêu và Vũ, được Khổng giáo coi là những vị vua kiểu mẫu, và là những tấm
gương đạo đức.)
Tôi lập tức cắt ngang những đánh giá không đáng tin
cậy của cô ấy: “Được, tớ thấy cậu bị bệnh đục màng tinh thể không thể cứu rồi
đấy, cùng lắm cũng chỉ giống nhân viên, mà sao cậu nhìn ra lắm loại đẹp trai
thế hả?”
“Ánh mắt tớ có thể nhìn trước tương lai mà, vì về sau
sẽ để giới truyền thông làm nền cho tớ.”
Tôi hoảng sợ “Cậu muốn mạo hiểm hại ba cậu phát tác
bệnh tim để giao du với kẻ xấu và tranh đoạt trong làng giải trí?”
Cô ấy không cho là đúng: “Tôi đã bị lừa ba lần rồi mà
còn tin ông ấy được sao, cùng lắm thì tớ cưới một ông chồng về để ý ông ấy, dù
sao tớ không thể hi sinh giấc mộng được.”
… …
Người này khẩu vị có điểm biến thái, thích ăn ốc nhồi,
điều này thật làm tôi khó xử. Tuy ở thành thị nhưng tôi vẫn chưa quen, bình
thường nơi ra vào đều khép kín trong bán kính hữu hạn, ăn cơm không nấu ở trong
nhà thì là bị đại BOSS chở ra ngoài ăn, muốn tìm nơi tôi có thể tự tới còn khó
khăn nữa là.
Nhưng ánh mắt tôi chợt lóe lên, nghĩ đến một người bản
địa ở thành phố M .
Lúc nhận được điện thoại hình như Lý Quân Thành còn
đang thần hồn điên đảo tại phòng của cô gái nào đó nào đó, tiếng nói có điểm mơ
hồ: “Alo ?”
“Alo , Lý đại soái, là tôi, Mạc Nhan Hinh.”
“A, chị dâu? Đợi chút, em xem mặt trời có phải mọc
đằng tây không…”
“… Có lẽ mặt trời hiện tại đúng là đang ở phía tây…
Tôi tìm cậu muốn cậu giúp việc này.”
Tiếng nói của anh ta đứng đắn hẳn lên : “Không chỉ một
việc, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, em nguyện đi theo làm tùy tùng để
cống hiến sức lực cho chị.” Đứng đắn không bình thường.
Anh ta luôn luôn bẻm mép như vậy, tôi cảm thấy cùng
Trúc Diệp phải chuẩn tư thế hào hùng, vạn dặm khói thuốc súng.
“Tôi có một người bạn gái đến đây chơi, nhưng tôi lại
không biết rõ nơi đây, cậu có thể làm hướng dẫn du lịch mang chúng tôi đi nhà
hàng ăn không? Cô ấy muốn ăn ốc nhồi…”
Đối với bạn Quan Ứng Thư, tôi luôn có cảm giác kì lạ,
nên theo bản năng khách khí có lễ.
Chỉ nghe thấy anh ta tuyên bố: “Chị tìm đúng người rồi
đấy, chờ em nửa giờ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Sao? Gọi điện thoại cho ai?” Cô ấy vừa sấy tóc vừa
liếc nhìn tôi, giống như tôi vừa làm gì đó mờ ám. Tôi bị xem sợ hãi: “Còn không
phải là vì cậu sao, gọi điện thoại nghiêm túc bảo Phan An* đến chở chúng ta đi
ăn ốc nhồi bảo bối của cậu!”
Cô ấy nghe xong liền nhảy dựng lên: “Sao cậu không nói
sớm?” Lại một trận gió quét qua phòng.
Lúc đi ra đã biến thành bộ dáng yểu điệu thướt tha,
một cái thắt lưng cũ quấn quanh chiếc váy tầng màu lam làm bằng tơ lụa, cả
người như một đóa hoa màu xanh quyến rũ. Hơn nữa làn da trắng nõn, dáng người
khiến người ta xịt máu mũi, cổ áo mở rất thấp…
“Cậu có ý đồ rõ ràng như vậy, không sợ có vẻ không rụt
rè sao?” Tôi ghen tị oán niệm hận…
“A? Tớ thực rõ ràng sao? Tớ rõ ràng là thiên sinh lệ
chất.” Cười đến đàng hoàng.
Tôi nhất thời cảm thấy có yêu tinh thế này, Lý Quân
Thành chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng .
Quả nhiên giây đầu tiên khi Lý Quân Thành bước xuống
xe mắt đã nhìn thấy đóa hoa bên cạnh tôi.
Tôi thấy rõ trong mắt anh ta tràn ngập màu xanh, như
là ngọn lửa, lại như là hải dương…
“Chị dâu, chị quả thật không tốt, chị không phải nói
là hồng nhan họa thủy sao? Em xem thường, ánh mắt của chị quả nhiên không đáng
tin.” Anh ta chặt chẽ nhìn chằm chằm cô ấy. Miệng lại phun không phải ngà voi.
(không
phun ra ngà voi: Người ta thường nói miệng chó thường không phun ra ngà voi, ở
đây ngà voi là chỉ những điều tốt đẹp.)
Trúc Diệp giận sôi người, cô ấy tuy rằng luôn luôn háo
sắc, nhưng người to nhất luôn là bản thân, làm sao có thể tha thứ cho kẻ khinh
thường sắc đẹp của cô ấy chứ.
Cô ấy xưa nay cũng không phải kẻ dễ bắt nạt: “Đúng vậy,
cậu ấy mắt có tật, nếu không, làm sao có thể hình dung con quỷ đói Châu Phi là
khuynh quốc khuynh thành hả?”
Lý Quân Thành ghét nhất bị người ta nói bộ dạng gầy,
già mồm phải nói là cơ bắp giấu trong quần áo. Tôi chưa thấy qua, cũng không
muốn hỏi. Còn có làn da màu lúa mạch của anh ta, hấp dẫn một tá ong bướm hoang
dã, càng làm anh ta đắc ý.
Hai người không ai nhường ai kẻ nói người đáp, tôi
nhất thời không biết nói gì.
“Không đi ăn nấu nhồi sao?” Tôi yếu ớt mở miệng.
“Đi, sao lại không đi? Tớ sẽ bị một người Giáp qua
đường đến từ Châu Phi làm hỏng khẩu vị chắc?” Cô ấy cố ý nhấn mạnh vào từ Châu
Phi, làm Lý Quân Thành tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Tôi lúc đầu còn thấy vui, dần dần lại lực bất tòng tâm
.
Thường xuyên nhắc nhở hai đứa trẻ ngây thơ đang đấu võ
mồm rằng vẫn còn người xem là tôi đây, để bọn họ dừng lại một chút.
Đợi đến lúc trở về, bọn họ còn nước miếng bay tứ tung
thảo luận trận khủng hoảng kinh tế này sẽ kéo dài trong bao lâu, loại đề tài
này Trúc Diệp căn bản chỉ nói được một nửa…
Không ngoài dự liệu, cuối cùng đã có kẻ thua cuộc.
Nhưng cô áy chết cũng không khuất phục: “Nếu hắn không
đổi đề tài thành kinh tế, tớ làm sao có thể thua rối tinh rối mù .”
Tôi hung hăng dội bát nước lạnh: “Ngày trướcc đội biện
luận của cậu không phải đứng đầu sao? Chưa chi đã để cho anh ta dắt mũi đi
rồi?”
Cô ấy trầm mặc không lên tiếng trở về phòng .
Tôi cao hứng phấn chấn ở phía sau thiện ý nhắc nhở:
“Buổi tối sẽ có động tĩnh, đừng đi ra uống chén nước đụng vào cái bàn.”
Cô ấy vừa mới vui mừng quay đầu tôi lập tức ném một
câu: “Đại BOSS buổi tối khó ngủ đến biến thái, khi đã ngủ thì chỉ cần có cơn
gió thổi bay ngọn cỏ cũng không ngủ lại được…”
Cô ấy oán hận liếc tôi một cái, sử dụng điệu lắc lắc
đầu quen thuộc rồi đi về phòng.
Làm cô ấy tức giận là tâm nguyện nhiều năm của tôi,
lúc này cuối cùng Lý đại soái đã làm sụt giảm nhuệ khí của cô ấy.
Tôi được giải hận xoay người trở về phòng.
(*):Phan
An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem
như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh
thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để
miêu tả những người đàn ông đẹp.
Có
rất nhiều giai thoại xung quanh vẻ đẹp của người đàn ông này. Phan An ở thành
Lạc Dương, mỗi lần cưỡi xe ra ngoài chơi đều bị phụ nữ từ trẻ đến già chạy theo
xem mặt, nhiều đến nỗi chàng không dám bước ra khỏi xe. Nhiều thiếu nữ quá si
mê đã ném đầy hoa quả vào xe của chàng nên cứ mỗi lần trở về thì xe đầy những
quả chín. Từ đó mà trong dân gian có câu nói “Trịch quả doanh xa” - chỉ sự
ngưỡng mộ và theo đuổi của cô gái đối với chàng trai có dung mạo tuấn tú.
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1