Thời điểm tỉnh lại, trước mắt tôi là một mảng tối đen,
trong phòng không có một tia sáng lọt vào, im lặng giống như hư không, mà trán
của tôi thì đã nhớp nháp cả một tầng mồ hôi.
Tôi lê dép định xuống lầu uống nước, nhưng vừa mở cửa
liền lập tức hoảng sợ, đại BOSS đang đứng ngay ngoài cửa phòng tôi?
Tôi hơi hơi bình tĩnh lại một chút: “Anh tìm tôi hả?”
Hắn vô cùng thản nhiên: “Tôi khát nước, muốn xuống lầu
uống nước.” Nói xong liền quay đầu mà đi.
Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc, phòng của tôi nằm bên
trái phòng hắn, mà cầu thang lại nằm bên phải phòng hắn, hắn lại đi ngang qua
đây là sao???
= =
Trong khi tôi đang cảm thán hóa ra ngay cả đại BOSS
nửa đêm tỉnh dậy cũng không xác định được phương hướng như vậy, thì tôi vẫn tiếp tục cúi đầu, chân hướng đi xuống lầu.
“Cô xuống dưới này làm gì?” Hắn tức giận.
“Tôi cũng xuống uống nước, tôi gặp phải ác mộng làm
cho tỉnh lại nhưng lúc tỉnh cảm thấy rất khát.” Tôi thử tức giận lại, nhưng
không thể giống được như hắn = =
“Lớn như vậy, còn có thể gặp ác mộng sao?”
“…”
Những lời hàm ý thâm sâu này vô cùng tác động đến tôi,
lớn tuổi cùng với việc có thể gặp ác mộng hay không lẽ nào đã được khoa học
chuyên ngành thần kinh nghiên cứu và khẳng định là có liên quan trực tiếp đến
nhau sao?
“Anh muốn uống cái gì? Trà sao?” Tôi không nghĩ ngợi
liền hỏi.
“Cô nói xem?” Hắn rất mất hứng đáp.
“À.” Thật ra tôi cũng hiểu được vào buổi đêm mà bảo
người ta uống trà thực là chuyện thiếu đạo đức …
“Thứ Bảy đừng đi đâu.”
“Ách?” Tôi tỏ vẻ nghi hoặc.
“Cùng tới tham dự tiệc tối bên nhà Đằng Cốc tiên
sinh.” Hắn lời ít mà ý nhiều.
Tôi kinh sợ gật đầu, kỳ thật tôi và hắn chưa bao giờ
có trường hợp đi cùng với nhau ở nơi công cộng. Cho dù là khi xã giao trong
công việc hay là tham dự các buổi lễ hội, thì cũng luôn có mấy cô bạn gái
chuyên nghiệp khoác lấy cánh tay hắn, dáng người thon dài, nói năng khéo léo,
dưới ánh đèn đánh đổ mọi cặp mắt, ung dung mà qua, phong thái cực kỳ ưu nhã.
Mặc dù cũng có một lần, đó là trong hôn lễ của Dụ Hà, nhưng khi ấy vì chỉ là đi
để làm nền nên tôi mới bị chọn làm vật hi sinh.
Có điều chắc vì đây là hàng xóm,dù gì cũng đã gặp mặt
qua hai lần, cho nên nếu mang bạn gái khác tới đó đúng là không ổn lắm.
Hôm thứ Bảy, tôi từ chối lời mời mọc vô cùng hấp dẫn
của bạn tốt Tiểu Mẫn đi đến mấy cửa hàng mà chính chính thức thức ở trong phòng
để trang điểm, thay đồ, ách, chọn một chiếc váy liền áo bằng tơ lụa nhìn khá
gợi cảm .
Kết quả, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng đã ngay lập
tức bị phản đối: “Quay lại đổi cái khác, cái váy này không hợp.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gương hơn nửa ngày, váy màu đỏ
cùng với com lê màu đen, đoan trang thành thục, đỏ với đen là tông xuyệt tông,
tại sao lại không hợp chứ ?
Nhưng cũng đành nhận lệnh của hắn chọn một cái váy ren
màu vàng nhạt, tôi mặc vào nhìn hơi giống trẻ con, trông chẳng đẹp tí nào, thật
sự là chán ghét mà= =
Lúc ra khỏi cửa, hắn đưa cho tôi một cái hộp: “Đeo
vào.”
Tôi mở ra ,vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, đó là một
chiếc nhẫn cao cấp, phía trên có đính một viên kim cương được thiết kế cực kỳ
hoàn mỹ, tinh thuần. Nó có hình lục giác, ánh đèn trong phòng đều gần như được
phản chiếu toàn bộ lên mặt trên của chiếc nhẫn, thiếu chút nữa làm mù cả mắt
của tôi .
“Đây là cái gì?” Tôi ngốc nghếch hỏi.
“Nhẫn.” Hắn trả lời theo kiểu hỏi sao đáp vậy.
Vẫn nên quên đi, dù sao tư duy của tôi cũng không có
cùng độ cao với hắn.
Mãi cho đến khi vào tới cửa nhà người ta, tôi mới tỉnh
táo lại. “Cố gắng thật tự nhiên, lưng đừng có cứng đờ như vậy, không có ai định ăn thịt cô đâu.” Hắn vừa thấp giọng
thì thầm, vừa nâng chén khẽ gật đầu với mọi người.
Chủ nhân bữa tiệc nhiệt tình đi tới: “Hoan nghênh hoan
nghênh, Quan tiên sinh có thể đến đây, quả thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này a!”
Nghe vậy, một bên mặt tôi lập tức đen lại, bác à, ngoài việc nịnh hót ra, còn
có thể làm chuyện gì khác nữa không vậy?
Nữ chủ nhân thấy tôi cũng vậy, vừa kéo vừa ôm: “Cháu
mau đến đây, mau lên, cô giới thiệu cho cháu vài người bạn.”
= = tôi thế mới biết, hóa ra bà ấy không phải là dùng
ngôn ngữ mạng để nói chuyện, mà là gia đình bọn họ sáng tạo độc đáo tiếng Hán
pha với tiếng Nhật = =
Đó đều là phu nhân của đám đàn ông thành đạt trong xã
hội, phần lớn là đã ba bốn mươi tuổi, như vậy có nghĩa là đều là nguyên phối.
Nhưng cũng không thiếu một vài mỹ nhân đẹp đẽ hai mươi mấy tuổi, có thể là tái
hôn hay là cái gì đó, đương nhiên khẳng định không bao gồm tôi.
(*Nguyên phối: vợ cả)
“Đây là Sâm lão phu nhân, Đây là Sâm phu nhân, vị này
là người yêu danh tiếng lẫy lừng của ông chủ Vương…”
Mùi phấn son quấn quanh người tôi không biết là của ai
với ai, nhưng ai cũng mỉm cười khom người: “Xin chào.”
“Đây chắc là phu nhân của Quan tiên sinh ? Thật là trẻ
nha, là nguyên phối sao?” Một vị phu nhân thuộc dòng họ nào đó mà tôi không nhớ
được đột nhiên hỏi.
“… Vâng.”
Quả nhiên tuổi tác tỷ lệ thuận với trình độ sử dụng
lời lẽ ác độc, thâm hiểm.
“Vậy là tốt rồi, bây giờ ấy, thói đời ngày sau, bao
nhiêu cô gái không biết giữ gìn sự trong sạch của mình, cam lòng làm người thứ
ba, để mọi người khinh bỉ coi thường. Nhìn vừa thấy đáng thương lại vừa đáng
đời.” Bà ta tỏ vẻ đau lòng nói.
Nghe vậy mấy vị phu nhân lớn tuổi còn lại liền tranh
nhau phụ họa theo, chỉ duy nhất có một cô gái kiều hoa nộn thụy lập tức liền
biến sắc một trận trắng bệch.
“Kỳ thật những cô gái ấy không biết rằng, nắm giữ tâm
của đàn ông không thể bằng việc nắm giữ tiền của họ.” Có cảm giác lời nói mang
ẩn ý, tôi vụng trộm nghiêng mắt, thấy vị mỹ nữ kia dĩ nhiên là đã chịu không
nổi kiểu nói “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” này, lặng yên rời đi. Tôi có chút
buồn bã, nói không nên lời.
“Ai nha, Quan phu nhân, chiếc nhẫn đeo trên tay là
nhẫn cưới sao? Đẹp thật đấy.” Lại thêm một vị phu nhân mắt tinh răng nhọn nữa,
làm như là vừa phát hiện được một đại lục mới không bằng ấy.
“Vâng, là nhẫn cưới.” Tôi cố gắng hết sức bắt buộc bản
thân phải tỏ ra thật bình thường và bình tĩnh.
“Quan tiên sinh thật sự là rất có tâm, lần trước tôi
vừa xem tạp chí, đây được chọn là vật may mắn cho năm sau đó, tượng trưng cho
tình cảm vợ chồng luôn luôn hòa thuận, ân ái, tình yêu bền lâu. Ai đeo nó sẽ
nhận được sự chăm sóc, từ đó về sau thuận buồm xuôi gió, lại không bao giờ cảm
giác phiền muộn. Hơn nữa số lượng dự tính chỉ có hạn, kim cương mà còn bay sang
đi tự mình chọn, nói như vậy, chắc hẳn Quan tiên sinh phải là rất yêu thương cô
đi ?”
Tôi cười rồi gật đầu cho có lệ , sau đấy liền chạy
trối chết.
Gió nhẹ từ từ lướt qua phía trên cửa sổ, thổi vào mặt
không lạnh, nhưng cũng có thể bình ổn lại gợn sóng vừa mới trào lên trong lòng.
Tôi vuốt ve thứ đang nằm phía trên ngón áp út của tay trái mình, không chỉ là ý
định bột phát trong tích tắc, thật sự là chuẩn bị cho tôi sao?
Lúc Quan Ứng Thư tìm được tôi là tôi đang ngẩn người
dựa vào ở lan can, thân thể mình hơi hơi hướng về phía trước, như vậy có thể
nhìn được hơn phân nửa bầu trời đêm lấp lánh. Sao đầy trời , chen chúc phát
sáng, ánh trăng như cái bánh bao bị cắn một miếng, ngược lại có chút lạnh lùng.
“Cô đang làm gì vậy?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng quát lớn làm tôi sợ tới mức
thiếu chút nữa ngã xuống dưới, hắn lập tức nhanh như tia chớp lao tới, ôm kịp
lấy eo tôi bế xuống.
“Tôi đang ngắm sao…” Tôi trốn ở trong lòng hắn không
dám ngẩng đầu, trống ngực đập thình thịch.
“Về nhà rồi ngắm.” Hắn thế nhưng lại dùng giọng điệu
mang ý thương lượng? Tôi quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, chẳng lẽ
cho dù không có sao băng, hy vọng vừa xong của tôi là đại BOSS không thối
nghiêm mặt với tôi nữa đã được thực hiện ?
Ông trời thật đúng là mẹ ruột tôi mà = =
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1