Chôn mặt ở trong lòng hắn, biểu tình bị che dấu, âm
thanh thoát ra khỏi miệng có chút kiềm chế để không khỏi run run « Cảm ơn anh »
Cảm ơn anh đã nhiều lần cứu em khỏi cảnh khốn cùng,
cảm ơn anh vì đã cho em một bờ vai ấm áp, cảm ơn anh đã tặng em một tấm chân
tình cả đời này thực khó quên
Tâm tư dồn nén tích tụ mấy tháng nay giống như cây
xanh trong bóng tối lâu ngày gặp ánh mặt trời và hơi nước nên không ngừng tăng
trưởng ; cũng giống như là vỡ đê hồng thủy, càng không thể cứu chữa …
Cảm nhận thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, tôi choáng
váng đầu óc, não trướng sắc tâm nổi lên kiễng chân tìm môi hăn hôn nhẹ phớt qua
…
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn hắn, vòng tay qua
lưng hắn có chút hơi run run, đầu lưỡi chỉ nhẹ nhàng lướt qua viền môi hắn. Làn
môi hoàn mỹ giống như một tác phẩm điêu khắc được sáng tạo cầu kỳ, khi mềm mại
mượt mà như đám mây trên trời để mặc cho đầu lưỡi tôi du ngoạn thưởng thức …
Hắn rốt cục cũng có phản ứng, tôi cảm giác trên lưng
có gì đau nhói, nhưng cũng là cảm giác ngọt ngào chết lặng. Ngay sau đó là một
cơn sóng gió động trời ụp đến mọi giác quan của tôi, tôi lúc này mới hiểu được
vì sao người ta nói nam nữ khí lực khác nhau một trời một vực. Đầu lưỡi không
an phận của hắn tiến thẳng vào miệng tôi, không một chút do dự, không một tia
trở ngại, làm cho tôi chỉ có thể dùng mũi hô hấp …
Đầu óc có chút hỗn độn, chân cũng không đứng vững, tôi
lớn mật chủ động vòng tay qua cổ hắn, kéo sát hắn về phía mình nhưng cũng gần
như bò lên người hắn.
Hắn dường như không dự kiến được tình huống hiện tại,
hơi lảo đảo một chút rồi chậm rãi lấy lại ổn định, gắt gao ôm ngang người tôi
ấn sâu môi hôn
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mê muội như vậy, chưa bao
giờ cảm thấy bản thân không tỉnh táo như vậy, cũng chưa từng có cảm giác khoái
hoạt như vậy ..
Một chút hoảng hốt, tôi đã bị đặt lên chiếc giường lớn
êm ái mềm mại …
Hơi thở cả hai đều có chút không ổn : gấp gáp khẩn
trương có cái gì đó âm thầm như mạch nước ngầm mãnh liệt. « Phanh oành » – âm
thanh không sớm không muộn vang lên phá tan không khí ái muội trong phòng. Quan
Ứng Thư bỗng dưng dừng mọi động tác. Trong mắt hắn có chút gì đó lạ lẫm, có
chút gì đó ảo não, lại giống như lông chim nhẹ nhàng hôn phớt qua môi tôi một
chút, bàn tay đang không an phận xé mở quần áo tôi cũng thu về ..,
Tôi mặt đỏ như con cua mấy chín, ngước nhìn lên phía
đầu giường, đầu sỏ gây nên nông nỗi này là một cái khung ảnh
Đây là lần đầu tiên tôi oán hận bản thân sao lại có
ánh mắt bén ngọt như chim cú mèo đến thế, như hiện tại tôi có thể lờ mờ nhìn
thấu tâm lạnh của hắn. Là hình ảnh cô gái khoác áo cưới lộng lẫy nhưng chú rể
lại không phải là hắn. Ảnh chụp cô gái thực sự như một đóa hoa đầy sức sống vẻ
đẹp như ánh mặt trời loan rộng khắp nơi, khuôn mặt rạng ngời hình như cô ta
không bao giờ biết buồn phiền, cô tay trong tay một người khác hắn ..
Mà hắn, bình thường đối với tôi thái độ cũng không đổi
khác, cũng không phải tĩnh lặng như nước, cũng không phải mặt mày đen kịt … Hắn
mỉm cười giống như ánh mắt trời chiếu sáng, rạng rỡ huy hoàng lại cho tôi cảm
giác thoải mái dù điều đó cùng với tôi không có quan hệ gì …
Trong không khí vừa mới tăng lên độ ấm chậm rãi hạ
xuống dưới, khôi phục đến lạnh lùng.
Theo lý thuyết thì hôn không phải là lãng mạn mà chính
là bá đạo, đến cuối cùng luôn có thể ở đầu lưỡi mà cảm thụ vị ngọt ngào. Nói
thật tôi thực sự cảm thấy hôn một chút cũng không ngọt, bởi vì Quan Ứng Thư
chưa bao giờ ăn đường, mà đó chính là có cảm giác mát lạnh từ hơi thở, theo
miệng đến thẳng trái tim. Tôi nay mới hiểu được nụ hôn đều là ngọt từ trong
lòng, giống như tôi hiện tại ngoài vị ngọt ngào trong tâm còn có dư vị đau khổ
cùng chát. Giống như đường hóa học, ngọt đến tận cùng, nhưng đắng chát cũng tận
cùng. Nguyên lai căn bản đó không phải là đường
“Thực xin lỗi.” Tôi lại xin lỗi, vì sao tôi cũng không
biết nguyên nhân.
Hắn rốt cục đứng lên: “Về nhà đi.”
Về nhà? Những lời này giống như hàng nghìn gáo nước đá
lạnh dội thẳng vào đầu tôi khiến cả người có cảm giác lạnh run… Với tôi mà nói,
còn nhà nào có thể về sao?
Ngày hôm sau, Du Phái dùng ánh mắt giống xem quái vật
nhìn tôi: “Mạc Nhan Hinh cô giỏi thật, ỷ vào Hạ thư ký nên coi trời bằng vung
hả? Đối với hộ khách nói năng lỗ mãng còn đúng lý hợp tình?”
Tôi một câu cũng không muốn nói, đơn giản cam chịu hết
thảy.
“Hợp đồng là việc lớn, 1 chén rượu chỉ là chuyện nhỏ,
Vương tổng là người không hiểu biết cái tình cái lý.” Hắn vẫn còn lải nhải, tôi
có chút không kiên nhẫn, theo Quan Ứng Thư một thời gian tôi phát hiện ra bản
thân mình chịu không ít ảnh hưởng tính tình từ hắn ta.
“Được rồi được rồi, cô đi ra ngoài đi. Tôi vốn đang có
ý tốt giúp cô đả thông tư tưởng, ai biết đâu cô cứng đầu như thế, không thèm để
ý đến sắc mặt của người khác!”
Tôi cũng thật sự tiếc vì mình cứng đầu mà làm hỏng
công việc
Trúc Diệp gọi điện thoại tới, giọng nói có chút áp
lực, âm thanh không được hưng phấn : « Cậu đoán xem gần đây có chuyện tốt nào
xảy ra ? »
Tôi đoán không ra, dù sao khẳng định chuyện tốt ấy
không quan hệ đến mình : « Không biết ! ». Tôi không hứng thú lắm với thông tin
này.
Cô nàng rõ ràng đã bị đả kích : « Cậu làm sao mà giọng
điệu có vẻ ủ rũ thế. Này, nghe tin tức này khẳng định tinh thần cậu sẽ phấn
chấn hẳn lên nhá ! »
“Ờ.” Tôi thật sự không biết chuyện gì còn có thể làm
cho tôi phấn chấn, tôi không có mua xổ số. Thượng đế lại không phải hạt lúa mì,
nên chuyện có bánh từ trên trời rơi xuống chỉ là giả dối hư ảo.
“Bí thư chi bộ Đảng của viện, cái lão hói đầu chú của
Dung Dung bị cách chức điều tra, nghe đồn đã nhận hối lộ không ít … »
Thì ra là chuyện cũ , trải qua lần trước, tôi cũng
không để ở trong lòng, cùng không tỏ ra vui vẻ: “Ừ, đó là hắn xứng đáng.”
Trúc Diệp thất vọng thở dài: “Sao cậu trở nên hào
phóng như vậy, năm xưa chuyện cũ đều nháy mắt tan thành mây khói, không hề so
đo ư?” Tôi vừa xem báo biểu vừa “Ừ” một tiếng.
Cô nàng đột nhiên lại thần bí: “Không nghĩ tới nhà bọn
họ quyền lực hùng hậu, còn có người làm trong chính phủ, cậu có khẳng định nghĩ
không ra ai là người mạo hiểm lao vào lửa đạn vạch trần bọn họ không ?…”
Tôi lại không thèm để ý chỉ ừ một tiếng, cô nàng rốt
cục cất cao âm lượng: “Là Quan Ứng Thư, chồng cậu làm! Có phải biết trước rồi
nên khi nghe tớ thông báo cậu mới có thái độ dửng dưng thế không hả ? “
A? Tôi nhất thời như bị đông cứng trên ghế, tin tức
Trúc Diệp nói giống như sét đánh bên tai!
“Tớ và Lý Quân Thành hỏi thăm, chồng cậu cùng cha
chồng luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, chính thức không thương giao,
nhưng lần này lại nhờ tới thư ký Quan bá phụ. Hiện tại tội danh của hắn đã bị
phơi bày, hắn hiện tại đã thân bại danh liệt. Không biết hiện tại Dung Dung có
phải đang trên mạng nghiến răng nghiến lợi công khai mọi chuyện, lời nói khẩn
thiết cầu xin cậu?» Nói cho cùng so với tôi, Trúc Diệp có phần còn kích động
hơn.
Sự kiện này liên quan đến sự kiện khác, chuyện này
hiện tại choán ngập hết đầu tôi, khiến tôi không thể thở bình thường, không thể
tự hỏi … « Quan Ứng Thư, anh như vậy là đứng sau tôi gây chiến, rốt cuộc là anh
muốn như thế nào? »
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1