Tông Lữ Khải đau khổ tự chết đi, không hề chú ý rằng có rất nhiều người xuất hiện bên cạnh khi anh còn đang ngẩn ngơ.
“Ngươi, các ngươi ~” Tông Lữ Khải kinh ngạc thốt lên, bọn họ toàn bộ đều là người của Rừng đen báo thù.
Người có vẻ như là thủ lĩnh đứng ở phía trước vội nói: “Phó vương,
ngài không cần lo lắng, chúng tôi không phải người của hắn ta.”
Tông Lữ Khải biết từ “hắn” kia là dùng để chỉ anh trai của anh – Tông Lữ vấn.
“Vậy các vị là ~”
“Chúng tôi ~” người thủ lĩnh kia nhìn đoàn người đúng phía sau, mọi
người đồng lòng gật đầu, anh ta giống như được tiếp thêm tự tin, “Chúng
tôi đều không tán thành cách làm của người kia.”
“Vì sao?” Tông Lữ Khải ngạc nhiên. Từ trước đến nay, thời gian anh ở
lại Rừng đen này không nhiều, những người này hà cớ gì lại phản đối anh
trai của anh chứ?
“Bởi vì tiên vương, cũng chính là mẹ của ngài khi còn sống đối với
chúng tôi rất tốt. Tất cả chung tôi đều là kẻ chịu ơn bà, cho nên” thủ
lĩnh muốn nói nhưng lại thôi, Tông Lữ Khải căn bản đã hiểu được ý tứ của họ: “Cho nên các vị muốn đi theo tôi.”
“Chúng tôi muốn ngài đứng lên lãnh đạo chống lại người kia.” Ánh mắt
của người thủ lĩnh rất khẩn thiết, hoài nghi ban đầu của Tông Lữ Khải
hoàn toàn biến mất.
“Tôi không phải người có nhân tố của Trùng Vương.” Tông Lữ Khải lộ vẻ khó xử.
Người phía sau thủ lĩnh bỗng đứng dậy: “Có hay không thực ra không
quan trọng, chỉ là người kia đặt nặng vấn đề này quá mà thôi. Bởi vì
nhân tố của Trùng Vương là tất cả của hắn ta, chỉ trừ nó ngoài ra không
gì có thể địch nổi chúng ta. Thực ra hắn rất sợ chúng ta sẽ làm phản,
cho nên mới đem nhân tố kia ra làm lá chắn. Trên thực tế so với chúng
ta, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, ‘Trùng Vương nhân tố’ kia chẳng qua chỉ
là một cái tên, quan trọng nhất là người phía sau cái tên ấy. Bởi tên có thể có đủ loại, nhưng người như thế nào, là do chính bản thân mình tự
quyết định.”
Tông Lữ Khải ngơ ngác nhìn anh ta, đôi mắt màu lam ấy như biết nói.
Thật sự, thật sự là như vậy sao? Từ trước đến nay, Tông Lữ Khải vẫn luôn tự nhủ rằng anh trai anh mới là người ưu tú nhất, bởi vì anh ấy mới là
người có nhân tố của Trùng Vương, nhưng sự thật lại là như vậy sao? Thực sự người có được nhân tố ấy là có thể cai trị Rừng đen báo thù sao?
Chẳng rõ vì sao, những lời của người kia dường như đã mở lối cho Tông Lữ Khải.
Thực ra Tông Lữ Khải vốn không quá tin vào nhân tố kia, nhưng vì địa
vị của anh trai ở Rừng đen, vì tất cả mọi người đều coi dấu hiệu kia như mệnh lệnh, vì mẹ anh rất coi trọng nhân tố của Trùng Vương, và chính
anh cũng bất giác tin như vậy.
Cũng từ khi ấy, Tông Lữ Khải bắt đầu tự phong bế chính mình, thời
gian anh ở Rừng đen ngày càng ít, cuối cùng anh dứt khoát không quay lại nữa, ở lại gia tộc Anh Hồng làm sát thủ.
Ít nhất ở nơi đây, chủ hay tớ đều là những con người bình thường, hèn mọn. Anh không cần phải tự ti, cũng không cần phải so đo với anh trai
mình.
Một lúc sau, Tông Lữ Khải nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được, tôi có thể
giúp các vị, vị trí hắn ta vẫn ngồi trước nay, nay e là không thể tiếp
tục ngồi nữa rồi, chúng ta sẽ cùng nhau lôi hắn ta xuống.”
Lam Nhãn Tình gật đầu: “Bội phần cảm tạ, phó vương.”
“Kẻ thù lớn nhất của người kia phải chăng là Anh Hồng Húc Nhật?” Tỗng Lữ Khải giật mình, lúc này bọn họ đã ở trong nhà Lam Nhãn Tình.
Lam Nhãn Tình gật đầu: “Hiện tại người hắn ta ghét nhất chính là Anh Hồng Húc Nhật của gia tộc Anh Hồng.”
“Chúng ta nên làm thế nào? Trợ giúp gia tộc Anh Hồng?” Thủ lĩnh đám người kia lên tiếng.
“Không.” Lam Nhãn Tình lắc đầu, “Với tính cách của hắn ta, nếu có
người tiêu diệt gia tộc Anh Hồng trước hắn, hoặc giết chết Anh Hồng Húc
Nhật, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, đối với kẻ thù lớn nhất hắn hẳn là
muốn tự tay hạ sát.”
“Vậy chúng ta phải bắt được gia tộc Anh Hồng?” Tông Lữ Khải nói.
“Hoàn toàn chính xác.” Lam Nhãn Tình đáp lại.
“Chỉ với bấy nhiêu người chúng ta?” Thủ lĩnh xem ra có vẻ không tin tưởng lắm.
“Đương nhiên không phải chỉ chúng ta. Gia tộc Anh Hồng còn một kẻ thù khác, gia tộc Doãn thị.”
“A ha, cho nên chúng ta giúp Doãn thị, sau đó chúng Doãn thị tiêu diệt gia tộc Anh Hồng, giết Anh Hồng Húc Nhật.” Thủ lĩnh nói.
“Không được!” Tông Lữ Khải cắt ngang, “Kế hoạch phải chu toàn, tôi
không muốn có người bỏ mạng. Chúng ta có thể bắt cóc Anh Hồng Húc Nhật,
sau đó uy hiếp hắn ta, khiến hắn đem vương vị ra đổi lấy mạng Anh Hồng
Húc Nhật.”
“Hay lắm. Hắn hẳn sẽ không đồng ý nếu chúng ta giết Anh Hồng Húc Nhật, lại càng không thể giao ra vương vị.” Lam Nhãn Tình nói.
o0o
Rừng đen báo thù.
“Vương, ngài không nghĩ Tông Lữ Khải sẽ quay về đoạt lấy vương vị sao?” Một thân hắc y nam tử cẩn thận nói.
“Hừ, với tính cách của nó, nhất định là vậy. Nhưng là hắn không có khả năng.”
“Nếu hắn có..”
Ngay lập tức ánh mắt Tông Lữ Vấn vằn lên: “Nó ngay đến nhân tố của Trùng Vương còn không có, có khả năng sao?”
“Xin lỗi ngài, thực xin lỗi.” Hắc y nam tử lập tức nói.
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1