Âm Tinh Vân năm 5000, không rõ do đâu mà rất nhiều người bỏ mạng
trong rừng rậm. Trên dưới Âm Tinh Vân hết thảy đều hỗn loạn, không ai
biết vì sao. Không ai có thể còn sống mà bước ra khỏi nơi âm u ấy, cho
nên không một ai có thể biết họ đã chết như thế nào. Ai nấy đều gọi khu
rừng ấy là “Rừng đen báo thù”.
Âm Tinh Văn năm 5021, một cô gái bỏ ngoài tai mọi sự khuyên ngăn,
nhất định đi vào rừng. Mục đích của cô không phải là tìm hiểu sự thật về khu rừng này, cũng không phải là vì ham muốn khám phá. Mục đích của cô
gái ấy thật nhỏ bé, nhưng rất chân thật – tìm cha.
Cô bé này không thể tìm được cha của mình, bởi vì cô là người được
chọn, cũng như cha của cô vậy. Đối tượng tiến vào đây phải vì lý do
thuần khiết nhất, hơn nữa phải mang quyết tâm chết không từ nan. Nhất
định, nhất định phải là cô.
Cha cô bị Bách Trùng Vương biến thành người kế tục của ngài sau khi
qua đời. Nhưng chẳng hề ai biết, không có ai hay, bởi vì một nhân tố nào đó trong cơ thể mà con của cô được thừa hưởng sự bất tử của Bách Trùng
Vương.
Bách Trùng Vương này chính là Tông Lữ Vấn. Tuy là anh em sinh đôi,
nhưng chỉ có Tông Lữ Vấn được thừa hưởng sự bất tử của trùng vương từ mẹ mình, biến thành yêu, là yêu reo rắc tai họa khắp Âm Tinh Vân cùng Rừng đen báo thù.
Tông Lữ Khải mặc dù cũng có di truyền của trùng vương, nhưng là vô cùng nhỏ, rất bé nhỏ, chẳng đáng kể.
Vốn dĩ hai anh em họ đều được thừa hưởng sức mạnh của trùng vương,
nhưng vì lý do nào đó – bởi vì từ sâu trong tâm khảm của mẹ họ vẫn còn
tồn tại một chút tình người. Chính vì thế mà một trong hai người bọn họ
may mắn thoát khỏi. Chút tình người ấy còn sót lại là vì ý nguyện của
bà, từ trước khi bà đặt chân vào khu rừng kia và cho mãi đến tận bây
giờ, vẫn là một mong muốn giản đơn, thanh khiết.
Và hiện tại, hóa thân thành hồ điệp xinh đẹp kia (chính là phi trùng
khi nãy), biết được rằng nơi Tông Lữ Vấn rơi xuống, chính là nơi hai
huynh đệ họ ra đời – Rừng đen báo thù.
Tông Lữ Khải lập tức phi thân chạy tới Rừng đen, bởi tiềm thức của anh mách bảo rằng, anh trai mình nhất định đã gây ra chuyện.
o0o
Tại rừng đen báo thù.
Giọng nói cao ngạo của Tông Lữ Vấn vang vọng khắp khu rừng: “Ta muốn
các ngươi toàn lực đi tìm Anh Hồng Húc Nhật, nếu cần thì huy động hết
thảy đại giới đi tìm, nếu ai tìm được, ta lập tức phong người đó làm phó vương.”
Câu nói kia của Tông Lữ Vấn khiến tất thảy mọi người đều giật mình,
cả người vừa đến đây là Tông Lữ Khải cũng không dám tin. Anh trai mình
Tông Lữ Vấn, vì truy tìm cừu nhân, cư nhiên lại đem vị trí của anh (ý
chỉ Tông Lữ Khải) tặng cho một người (hay trùng?!) không có quan hệ.
“Không thể!” Tông Lữ Khải nấp trong bụi cây đi ra, cơ hồ quên mất
mình đến đây vì cái gì, xung quanh là những người nào. Anh chưa từng tức giận đến như vậy, chưa từng đối với máu mủ căm phẫn đến mức này.
Tông Lữ Vấn cư nhiên lại lộ ra nụ cười, là nụ cười tà ác của Bách
Trùng Vương: “Em trai, anh biết em sẽ đến. Vừa rồi anh cũng biết em nấp ở đằng kia.”
“Em tuy rằng biết rõ bản thân em thực vô năng, nhưng vẫn không muốn
anh đem vị trí của em giao cho kẻ khác có phải không? Được, được, anh
cho em một cơ hội, chỉ cần em tìm được hắn rồi giết chết, như vậy không
những vị trí của em không thay đổi, cả vị trí của anh cũng giao lại cho
em. Thế nào?”
“Cái gì?” Tông Lữ Khải hoảng sợ đến giọng nói cũng thay đổi: “Anh à, anh muốn em đi giết một người không liên quan đến em?”
Rất nhiều người phát ra giọng cười nhạo.
“Ha ha.” Cười lạnh lùng. “Các ngươi thấy rồi chứ, cái dạng này còn
muốn làm Bách Trùng Vương sao. Trùng tộc nếu thực sự rơi vào tay hắn,
như vậy khác nào bảo chúng ta nằm đó chờ người ta đạp qua có phải hay
không?” Tông Lữ Vấn nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Em trai tốt, thừa
lúc nơi này chưa có người muốn lấy mạng em thì nhanh chân một chút chạy
đi, nếu không, hắc hắc, anh cũng không nể tình huynh đệ.”
“Anh, sao anh có thể như vậy! Đây không phải là sự thật, anh, anh không còn là anh nữa rồi!” Tông Lữ Khải thật thương tâm.
Tông Lữ Vấn vui cười nhìn anh: “Vậy trong ấn tượng của ngươi ta là
người như thế nào? Ta cho ngươi biết, vừa lúc nãy thôi, ngươi tiến thêm
một bước, ta đã giết cả mẹ chúng ta. Từ nay về sau, ta – Tông Lữ Vấn
chính là Bách Trùng Vương tự do tự tại.”
“Anh, chẳng lẽ anh mất trí rồi sao?!”
“Ha ha, mất trí? Ta không giống ngươi, ta không phải con người, cái
gọi là ‘thần trí’ vốn không tồn tại!” Tông Lữ Vấn cuồng tiếu.
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1