Gia tộc Anh Hồng, Anh Hồng Húc Nhật lo lắng đi qua đi lại, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ vàng treo trên tường, trong lòng thầm rủa.
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Anh Hồng Húc Nhật xuất hiện một người đàn ông bịt mặt. Sau khi nhìn thấy Anh Hồng Húc Nhật, người đàn ông đó cung kính quỳ một gối, sau đó hai tay nâng lên hai tờ giấy, thấp giọng nói:
“Thực xin lỗi, tiên sinh, tôi về trễ.”
Anh Hồng Húc Nhận cầm lấy hai tờ giấy nọ, cũng không thèm nhìn đến
người kia một cái, thản nhiên buông một câu: “Đem xuống, xử theo gia
pháp.” Đây là cách nói khéo tương đương, nói trắng ra là một câu mọi
người đã quá quen thuộc: “Lôi ra ngoài chém.”
Người nọ cũng không xin tha mạng, chỉ thản nhiên để bọn họ tùy ý lôi đi.
Mặt trời đã ngả về Tây, đầu người thăm đất.
Anh Hồng Húc Nhật ngẩng đầu lên: “Gọi Tông Lữ Khải.”
Một lát sau, Tông Lữ Khải đến, cũng làm giống y hệt mọi động tác mà anh trai đã làm: “Tiên sinh.”
Anh Hồng Húc Nhật chẳng buồn nhìn: “Anh trai ngươi Tông Lữ Vấn hoàn
thành nhiệm vụ chậm trễ, ta đã xử lý theo gia pháp. Hy vọng hiểu hiện
của ngươi sẽ hơn được anh trai, Tông Lữ Khải.”
Tông Lữ Khải thấp giọng nói: “Vâng, tiên sinh.”
“Tốt, ta muốn ngươi đem hai tờ giấy này đưa đến cho Doãn Hạc Lam. Làm sao phải để cho hắn thấy được, đó là điều tối quan trọng.”
Dù biết đằng sau nhiệm vụ này là điều gì, Tông Lữ Khải vẫn là hồi đáp : “Vâng, tiên sinh.”
Lúc tiếp nhận hai tờ giấy kia, khóe miệng Tông Lữ Khải khẽ nhếch lên. Hắn đang cười, là nụ cười thật sự.
o0o
Một con bọ nhỏ chậm rãi bay vào cửa lớn nhà họ Doãn, rơi xuống trên
mu bán tay Doãn Hạc Lam. Anh không kiên nhẫn vung tay lên, trong thoáng
chốc, giữa đống văn kiện ngổn ngang có thêm hai tờ giấy mỏng.
Trên nóc nhà, Tông Lữ Khải vừa mở to mắt thì con bọ kia cũng đang bay tới, chậm rãi bay quanh hắn một vòng rồi đậu lại trên ngón tay.
Tông Lữ Khải nhẹ nhàng hôm con bọ kia: “Cám ơn ngươi.”
Khóe miệng con bọ kia cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
“Phải rồi. . . . ” Tông Lữ Khải nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ nói: “Ngươi có biết anh trai ta hiện giờ ở đâu không?”
Con bọ nhỏ lắc lắc đầu, dùng râu nhẹ chạm vào hắn.
“Ừm, được rồi. Chúng ta về thôi.” Tông Lữ Khải dịu dàng nói.
o0o
“Nhị ca, đại ca anh ấy. . . .” Một cô gái vừa nhìn thấy hắn đã vội chạy lại.
“Đừng sợ Ngọc Nhi, đại ca chưa chết, chỉ là chúng ta không biết anh ấy đang ở đâu.”
Tông Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Em đã nói rồi, đại ca là vua của con trùng, không thể nào chết dễ dàng như vậy.”
“Ha ha, Ngọc Nhi rất quan tâm đại nhỉ.” Mọi người đều có thể nhận ra, Tông Lữ Khải lúc này so với bình thường cả tâm cả thể đều không tốt.
“Nhi ca, anh lại vừa chơi đùa cùng ai phải không. . . .” Tông Ngọc có chút ngượng ngùng, vội nói: “Nhị ca mệt rồi, mau về phòng nghỉ ngơi!”
Nói xong liền đem hắn đẩy vào trong, đóng cửa lại.
Tông Lữ Khải mỉm cười, tâm tư của em gái lý nào hắn lại không biết.
Vừa rồi con bọ nhỏ lại bay vào, đậu lên bàn tay Tông Lữ Khải.
Tông Lữ Khải vội hỏi: “Thế nào, có tin tức gì không?”
Bọ nhỏ lượn vòng tròn trên không trung ba lần, râu động đậy, sau lại vòng bốn vòng.
Tông Lữ Khải trầm tư, sau đó hất ngón tay về cửa sổ: “Đã biết, cám ơn!”
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1