Nịnh Nhi suốt mười ngày mười đêm không xuất hiện.
“Này, Doãn Hạc Lam! Nịnh Nhi rốt cuộc ở đâu? Anh không cần lại làm bộ xuống nước. Nịnh Nhi có phải đang ở chỗ của anh không?” Khốc Băng Lãnh
hét lên với Doãn Hạc Lam trong điện thoại.
“Băng Lãnh, em vì sao cứ nghi ngờ anh? Em nói xem, anh giấu cô ấy để làm gì chứ?”
“Để làm gì? Để làm gì còn không rõ ràng sao. Chỉ cần có cô ấy là có
thể uy hiếp tôi, ép tôi làm bạn gái anh, không phải sao?” Băng Lãnh nói.
“Em cho rằng Doãn Hạc Lam tôi là loại người như vậy sao?”
“Tôi dựa vào cái gì không thể nghĩ như thế?”
“Dù sao em cũng ở bên tôi một thời gian, chẳng lẽ tôi trong lòng em
là như vậy sao?” Trong lòng Doãn Hạc Lam có chút cảm giác đau thương,
nhưng cũng chẳng quan hệ gì với trận mưa lớn này.
“Chẳng thế thì anh cho là như thế nào? ‘Nga, anh yêu, em tin tưởng
anh, em sẽ bên anh cả đời’, anh chẳng lẽ còn nghĩ tôi sẽ nói những lời
như vậy sao?” Khốc Băng Lãnh châm chọc, “Doãn Hạc Lam, anh dùng thủ đoạn hèn hạ này, cho dù Khốc Băng Lãnh tôi có yêu anh thì bây giờ cũng chán
ghét, huống hồ tôi căn bản không có yêu thương anh.”
“Có bản lĩnh thì kêu Thần Hi nhà em đến mà lục soát.” Doãn Hạc Lam tức giận.
“Chuyện này cũng có rồi. Anh ra đi, chúng tôi hiện đang ở bên ngoài.” Băng Lãnh quát.
Doãn Hạc Lam có chút bất ngờ, những gì định nói cũng đã đều quên mất. Bất dắc dĩ đành phải đi ra.
“Băng Lãnh, em thật sự cho rằng tôi cố ý giấu Nịnh nhi?” Doãn Hạc Lam không cách nào giải thích được.
“Hừ, tôi không những cho rằng anh đem cô ấy giấu đi, tôi còn cho rằng anh đối với cô ấy. . . . . .”
“Đừng nói bậy! Khốc Băng Lãnh, cô đừng tưởng rằng cô nói gì cũng
đúng, làm gì cũng đúng. Doãn Hạc Lam tôi. . . . . .” “Nếu tôi nhớ không
nhầm, ngày nào tháng nào năm nào đó phút nào giây nào tại Âm Tinh Vân có một người đàn ông gọi là Doãn Hạc Lam đã nói chính xác là như vậy.”
Băng Lãnh cắt ngang đồng thời ném trả một câu.
Lửa hận trong lòng Doãn Hạc Lam đã dấy lên hừng hực, nắm tay vô thức
vung lên liền bị Khốc Băng Lãnh gắt gao nắm lấy: “Sao, muốn đánh nhau
à?” Băng Lãnh có ý khiêu khích.
“Sao nào.” Doãn Hạc Lam đã chẳng còn quan tâm.
“Là như thế nào.” Thần Hi lên tiếng sau một hồi trầm mặc, hung hăng đánh lên từ phía dưới.
“Tôi *****!” Doãn Hạc Lam cả giận nói, vừa định ra tay đã bị Thần Hi
đánh ngã trên đất: “Ngươi 250. 290. 380. 460 (ta không có hiểu những con số này a.. vị nào biết xin hãy giúp đỡ, nyan~ =”3)! Đánh hay không
đánh.”
“Đánh!” Doãn Hạc Lam dứng dậy, mũi đã chảy máu không ngừng.
Tay trái Thần Hi dính đầy máu của Doãn Hạc Lam, không quên mỉa mái:
“Như thế nào, thấy em gái Băng Lãnh của người liền chảy máu cam sao?”
“Ngươi **250! Dám TMD (con mẹ nó) mắng tôi!. Thần Hi nổi giận, “Nói, Băng Nịnh Nhi ở đâu. Băng Lãnh nhà ta còn có chuyện.”
Doãn Hạc Lam còn muốn tiếp tục mắng, nhưng một chút sức lực cũng
không còn. Thần Hi tưởng hắn cố tình không nói, một đấm lại vung tới,
Doãn Hạc Lam lảo đảo bất tỉnh.
Cũng cùng thời điểm ấy, vì thể lực không chống đỡ nổi, Nịnh Nhi cũng
lảo đảo ngã xuống trong làn mưa, nhưng bị tên còn lại trong rừng phát
hiện, giây cuối cùng liền vươn tay ôm lấy cô.
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1