chương 93/ 118

Nghe tiếng Thanh Long kinh ngạc như thế, Lục Mộng Thần ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ Long Môn là một nơi không thể đi vào?"

"Ài!" Thanh Long thở dài, lắc đầu nói: "Long Môn, đối với nhân gian mà nói, tựa hồ đã trở nên vô cùng xa lạ. Trong suốt gần mười ngàn năm nay, không có bất kỳ kẻ nào có thể tìm được Long Môn, cũng không có sinh linh của Thủy giới nào có thể vượt qua Long Môn mà phi thăng thành rồng trên Thiên giới."

Lục Mộng Thần lấy làm lạ, hỏi lại: "Tại sao lại như vậy?"

Thanh Long ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Nguyên nhân ở bên trong ta cũng không rõ lắm, lúc trước khi ta được Thiên Đế phái đến Nhân giới để đối phó với tứ đại hung thú dưới tay Sân Thần Đại Đế, Thiên Đế đã ra lệnh cho người đến triển khai kết giới và trận pháp vô cùng lợi hại xung quanh Long Môn, che kín thông đạo đi thông vào Thiên Giới. Bởi vậy, cho dù có một số ít sinh linh Thủy giới tìm được vị trí của Long Môn, nhưng cũng không thể vượt qua được sự phong tỏa của kết giới và trận pháp, căn bản là không có cách nào nhìn thấy Long Môn.

Thì ra là như thế, Lục Mộng Thần ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời xanh thẳm, có vô số vân vụ đang bồng bềnh trôi dạt, hắn không biết Thiên giới thật ra lại là nơi thế nào? Chẳng những người của Tu Chân giới không thể thuận lợi phi thăng thành tiên, mà ngay cả hy vọng thăng thiên duy nhất của các sinh linh Thủy giới, tức Long Môn, cũng đã bị phong bế rồi! Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ vì Thiên Đế quá tự tư, nên không muốn có thêm thần tiên tiến vào Thiên giới để tranh phong với y? Không đúng, Thiên Đế cũng là thần của nhân loại, theo lý, hắn phải mở rộng cửa, thu nạp người tu chân phi thăng mới phải chứ nhỉ? Bọn họ tất sẽ là một thế lực khổng lồ, vì sao Thiên Đế lại không muốn nhận?

Ài, thật không hiểu nổi, quả là hao tâm tổn trí a! Lục Mộng Thần lắc đầu, thu ánh mắt trở về, khẽ thở dài, rồi nói với Thanh Long: "Thanh Long đại ca, Thiên giới hành sự thật là quái lạ và phiền toái thật đấy! Xem ra Thiên Đế dù có làm việc gì, cũng khiến cho người khác không hiểu nổi."

"Không thể nói thế được, Thiên Đế là một vị thần vô cùng vĩ đại của nhân loại! Bởi nhờ có ngài anh minh thống lĩnh, mà chúng ta mới thành công lật đổ ngũ đại đế quân, kiến lập Thiên giới thần tiên vương triều mới. Tất cả chúng ta đều là thần nhân loại, kể cả thánh thú bọn ta, nên đối với Thiên Đế vô cùng kính phục. Trí tuệ của ngài cũng vô cùng sâu xa, không phải người thường như bọn ta có thể giải thích được."

Trong ngữ khí của Thanh Long lộ ra thần thái si mê, hiển nhiên là nó xem Thiên Đế chính là thần tượng của mình, mỗi một câu nói đều lộ ra vẻ sùng kính. Kỳ thật, không chỉ có Thanh Long, mà tất cả vị thần nhân loại cũng đều cực kỳ kính nể Thiên Đế, và đều xem y là thần tượng ở trong lòng.

Lục Mộng Thần suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Thanh Long đại ca, huynh có thể chỉ cho ta biết vị trí của Long Môn chăng? Ta muốn đi Long Môn xem thử, có lẽ ta sẽ may mắn có cơ hội nhìn thấy Long Môn."

Thanh Long nhìn ra được Lục Mộng Thần là loại người rất kiên quyết, nếu không thì vừa rồi đã không mạo hiểm tính mạng mà cứu mình và Chu Tước.

Nghĩ vậy, Thanh Long liền nói: "Long Môn ở cách đây khoảng ba trăm dặm về phía Tây, nơi đấy chính là Liên Hoa Phong, được vây quanh bởi núi non trùng điệp, ở giữa có một cái hồ, và Long Môn ẩn tàng trên cái hồ đó."

Lục Mộng Thần nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, vội ôm quyền cảm kích nói: "Đa tạ Thanh Long đại ca, tiểu đệ phải lập tức đến Long Môn một chuyến, sau đó sẽ trở về cứu sống bằng hữu của mình."

Thanh Long mỉm cười, rồi vươn long trảo lên, đong đưa hướng về Lục Mộng Thần chào cáo biệt.

Trên đoạn đường xuyên mây vượt gió, Lục Mộng Thần ngự kiếm phi hành suốt một lộ trình gần ba trăm dặm, sau đó thì đến được địa phương "Long Môn" theo lời Thanh Long thuật lại.

Một mặt hồ trong suốt, xanh biếc như ngọc, nhìn không thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng nó đúng là Long Môn nổi tiếng trong trời đất. Lục Mộng Thần lướt nhẹ trên mặt hồ, và cẩn thận quan sát nó, trong lòng suy tính xem làm thế nào để có thể khiến cho kết giới sớm xuất hiện, đến lúc đó mới có thể chính thức trông thấy được Long Môn trong truyền thuyết.

Xoẹt, xoẹt! Lục Mộng Thần dùng Lăng Phong thần chỉ bắn ra một đạo chỉ quang về hướng mặt hồ để thăm dò.

Chỉ quang mãnh liệt xé gió bay đến đánh thẳng vào mặt nước, tạo thành hàng vạn đóa hoa nước, rồi tiếp tục xuyên qua mặt nước mà đánh vào đáy hồ. Oành, oành! Một loạt âm thanh kinh thiên động địa đột nhiên từ đáy hồ truyền ra, cả mặt nước cũng bị chấn động và dậy lên những cơn sóng mãnh liệt nhô lên hạ xuống, giống như có một thứ gì đó đang muốn phá nước mà ra.

Trong lúc mơ hồ, Lục Mộng Thần đột nhiên cảm thấy có một loại lực lượng rất mãnh liệt đánh tới mình. Hắn vội vàng xoay chuyển thân hình, rồi bay ra khỏi phạm vi hồ nước nhanh như thiểm điện, và bay thẳng tới đỉnh Liên Hoa phong.

Rào, rào, cả hồ nước như bị Lăng Phong thần chỉ làm cho chấn động, tất cả đều bắn lên không, sau đó lại nặng nề rơi về lại trong hồ. Vào thời khắc đó, chợt có một quả cầu trong suốt được bao phủ bởi một lớp bạch khí bảo hộ bên ngoài, trông vô cùng tinh xảo. Quả cầu ấy không ngừng xoay chuyển trên mặt hồ.

Trên tấm màn bảo hộ bạch sắc liên tục có những chú văn kỳ quái hiện ra, giống như có rất nhiều lưu tinh xuyên qua màn đêm.

"A, xem ra nó đúng là kết giới theo lời Thanh Long nói!" Lục Mộng Thần lẩm bẩm.

Xem ra quả cầu bao phủ kết giới này có lực lượcng rất cường liệt, đặc biệt là chú văn ở trên mặt ngoài của nó, vẫn lượn lờ trên không trung, không ngừng chớp động và gia cố thêm cho kết giới.

Lục Mộng Thần vẫy tay xuất ra Vân Vụ kiếm, đồng thời cũng sử ra chiêu Húc Nhật Đông Thăng, đẩy chín vầng kim dương khổng lồ, vừa sáng rực vừa không ngừng xoay tròn mà tiến về hướng kết giới. Mục đích của Lục Mộng Thần khi thi triển chiêu này chính là muốn thử xem độ chắc chắn của kết giới kia.

Oành, oành.....Chín tiếng nổ lớn!

Chín vầng kim dương bị chia năm xẻ bảy, bắn tung ra khắp xung quanh, mà bạch sắc kết giới kia lại không bị chút sức mẻ nào.

Xem ra có phần phiền toái, Lục Mộng Thần hơi nhướng mày. Hắn nay đã đạt tới Quy Thiên kỳ, và Tinh Thiên thần công cũng đã đạt đến tầng thứ chín, tức Vô Tư Vô Tưởng cảnh giới, nên chỉ trong chớp mắt, tâm linh của Lục Mộng Thần sáng ngời như mặt kính, không hề nhiễm chút bụi trần. Cả các loại tư tưởng và ý niệm trong đầu cũng liền lập tức biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ trí não đều tựa như một sợi tơ trắng.

Vân Vụ kiếm lại chậm rãi huy động, phát ra một luồng gió nhẹ vô hình. Phạm vi ảnh hưởng của luồng gió đang kéo đến rất lớn, chỉ thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ kết giới.

Chiêu này chính là thức thứ tư của Phong Thần kiếm quyết, Thanh Phong Từ Lai.

Nhờ có thực lực đại tăng, nên khi Lục Mộng Thần thi triển ra chiêu này, uy lực của nó đã cường hãn hơn trước gấp bội.

Lực lượng chí âm chí nhu, như hình với bóng bao phủ lấy kết giới. Bạch sắc kết giới tựa hồ như cảm thấy được lực lượng cường đại đang vây chặt, nó liền hiện ra vô số chú văn lấp lánh quang mang, không ngừng gia cố thêm cho bản thân.

Xoẹt, xoẹt! Năm ngón tay trái của Lục Mộng Thần nhẹ nhàng búng ra năm đạo chỉ quang, bắn về phía trước kết giới với một lực lượng rất bá đạo và nhanh như thiểm điện. Nhất thời khiến cho toàn bộ kết giới bị chấn động kịch liệt! Vào lúc đó, uy lực của Thanh Phong Từ Lai lập tức được thể hiện triệt để. Lực lượng âm nhu của nó nhanh chóng phân giải và tiêu hủy các tầng kết giới, dần dần thẩm thấu vào bên trong.

Bạch sắc kết giới một lần nữa không ngừng kháng cự lại hai cỗ lực lượng luân phiên công kích, nhưng rốt cuộc vẫn bị phá vỡ tan, bao nhiêu dư kình mãnh liệt đều quật vào hồ nước khiến cho mặt hồ nổi lên từng lớp sóng lớn.

Thấy kết giới bị phá vỡ, Lục Mộng Thần vô cùng cao hứng, đang chuẩn bị chuyển thân bay qua. Đột nhiên, hai mươi bốn ngọn tiểu phong thuộc dãy Liên Hoa phong, tựa như những cánh sen, không ngừng xoay tròn rất kỳ dị, rồi đồng loạt tiến đến vây quanh Lục Mộng Thần.

Cái gì thế này? Chẳng lẽ đây là một trận pháp sao?

Trong lúc Lục Mộng Thần còn đang kinh ngạc, thì toàn bộ Liên Hoa phong đại trận đã khởi động. Một cỗ lực lượng mãnh liệt như bài sơn đảo hải, dũng mãnh ập mạnh về phía hắn. Véo, véo! Rất nhiều tia thiểm điện từ trên Liên Hoa phong công kích về hướng Lục Mộng Thần.

Thần Nhật chiến giáp lúc này lại xuất hiện, dưới ánh dương quang, nó phản chiếu lấp lánh khiến cho màu sắc bên trong đại trận lại càng thập phần sặc sỡ. Chợt vô số hồng tuyến vươn ra ngoài nhiều như sóng triều dâng, và nhanh chóng tiêu giải áp lực đang ép đến. Tại thời khắc hàng trăm đạo thiểm điện tiếp xúc với hồng tuyến, liền bị hấp thu hết, giống hệt với cảnh Lục Mộng Thần và Long Thiên tỷ đấu ở Liên Hoa Tự lúc trước!

Lục Mộng Thần cảm thấy thân thể tràn ngập hào khí, hắn vội khẽ huy động Vân Vụ kiếm, đánh ra chiêu Thiên Địa Vô Cực theo bản năng tự nhiên, theo ý mà xuất.

Thức kiếm này dung hợp cả hai cỗ lực lượng âm dương trong thiên địa, nên đã thay đổi cả thế trận như một kỳ tích. Lục Mộng Thần ở trước mặt tựa như đã biến thành chủ nhân, thao túng toàn bộ trận pháp này. Vân Vụ kiếm nhẹ nhàng lướt qua lướt lại như mây trôi nước chảy, khiến cho cả trận pháp không công mà tự phá, toàn bộ đều khôi phục lại bình thường.

Lúc này, chợt có một loạt bảy đạo quang mang bay lên giữa không trung, Long Môn cũng theo đó mà hiện ra, thật là cực kỳ nguy nga tráng lệ.

"A! Chẳng lẽ đây là Long Môn trong truyền thuyết ư? Thật là đẹp a!" Lục Mộng Thần nhìn Long Môn huyền diệu, trong lòng cũng phải khen ngợi.

"Tiểu Ngư, mau xuất hiện đi! Ta đã giúp ngươi tìm thấy Long Môn rồi!" Lục Mộng Thần cố nén hưng phấn, lớn tiếng kêu gọi tiểu Ngư.

Hắn vừa dứt lời thì một đạo kim quang từ trong Vân Vụ kiếm phóng vụt ra, rồi liền thấy kim lý xuất hiện bơi lượn giữa không trung, chính là Phật Quốc kim lý, tiểu Ngư. Nó rất khích động, không ngờ Lục Mộng Thần lại giúp nó tìm thấy Long Môn nhanh như vậy, vào thời khắc này, nó rốt cuộc cũng có cơ hội để phi thăng Thiên giới rồi!

"Đa tạ ngươi, Mộng Thần!" Tiểu Ngư khích động đến nổi không biết nói gì cho tốt, chỉ vài lời đơn giản mà cũng đã biểu đạt hết những tình cảm nồng hậu.

"Tiểu Ngư, Long Môn đang ở đây, mau đi đi! Ta biết sau khi ngươi kết thúc luân hồi để đến Thiên giới, tất sẽ lại có thể trở về Phật Quốc! Hy vọng mộng tưởng của ngươi sớm trở thành sự thật." Lục Mộng Thần cười nói vui vẻ với tiểu Ngư.

Tiểu Ngư nhìn Lục Mộng Thần lần cuối với ánh mắt chứa chan thâm tình, sau đó cả người chợt nhoáng lên, thoáng chốc đã nhảy vào bên trong Long Môn. Từ trong đó chợt xạ ra rất nhiều đạo quang mang, thân thể Tiểu Ngư phát sáng lấp lánh, nó vốn là một con cá chép vàng, chỉ chớp mắt liền biến thành một con rồng vàng!

Tiếp theo đó, Long Môn lại phát ra một cỗ quang mang cường liệt, bao phủ lấy Tiểu Ngư rồi từ từ nâng nó lên cao dần, tiến về nơi Thiên giới thần bí thâm sâu kia.

Chợt quang mang biến mất, Long Môn cũng tựa như trở nên ảm đạm nhiều, dường như hao phí rất nhiều tinh lực. Ầm! Cả Long Môn thoáng chốc lại chìm sâu vào trong hồ nước, biến mất không thấy đâu nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhìn thấy tiểu Ngư hóa rồng và phi thăng Thiên giới, trong khoảnh khắc ấy, Lục Mộng Thần bỗng có cảm giác mất mát. Hắn xoay người đi, nhanh chóng ngự kiếm phi hành. Tâm nguyện lớn nhất của hắn bây giờ, chính là gấp rút trở lại Yêu Tông để cứu Dạ Nguyệt.

oooOooo

Bên trong đại điện của Phong Thần cung.

Cạch! Chợt có một tấm bài vị tổ sư từ trên bàn thờ rơi xuống, gã tiểu đệ tử có nhiệm vụ trông coi nơi thờ phụng của Phong Thần Tông bị sợ đến mức mặt cắt không ra giọt máu nào. Gã lúng ta lúng ta nhặt tấm bài vị lên, để đặt về vị trí cũ.

Thiên Nhất Chân Nhân từ bên ngoài bay vù đến, ánh mắt ngưng lại trên hàng chữ của tấm bài vị, Phong Thần Tổ Sư.

Vừa đọc xong dòng chữ đó, ánh mắt của ông ta chợt tràn ngập vẻ ưu tư, thầm nhủ: "Linh bài tổ sư vô duyên vô cớ lại rơi xuống đất. Không lẽ Phong Thần Tông sắp gặp phải kiếp nạn gì sao?"

Bình luận





Chi tiết truyện