chương 40/ 118

Ngày hôm sau, Diệu Nhiên thức dậy rất sớm, lần đầu tiên tham gia cuộc tỷ thí giữa các môn phái này đã khiến cho nàng vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Nàng biết mấy trăm năm trở lại đây, danh tiếng của Phong Thần Tông đã không còn được vang dội như trước nữa, nhưng có lẽ trường tỷ thí này chính là cơ hội để các nàng có thể tái lập hùng phong thuở trước cho môn phái. Bằng vào chính mình, Lục Mộng Thần, Bạch Lạc Sinh và Giang Sơn, tin rằng các nàng sẽ có thể xoay chuyển lại cuộc diện đó.

Diệu Nhiên nhớ lại lúc quyết đấu với Lục Mộng Thần trên Phong Thần quảng trường, hắn đã xuất ra chiêu Mộng Chi Sơ Thủy, loại kiếm ý thần diệu ấy đã khiến cho người ta như lạc vào cõi mộng, chẳng những đã mang theo lực lượng uốn nắn không gian rất cường đại, mà còn có thể nghịch chuyển dòng chảy thời gian, thật sự là một kiếm xảo diệu phi thường! Lục Mộng Thần làm sao có thể sáng tạo ra kiếm pháp kinh người như thế? Diệu Nhiên càng nghĩ càng thấy không thể tưởng được, và cũng càng lúc càng có lòng tin với Lục Mộng Thần hơn. Truyện được copy tại Truyện FULL

nl.Không biết qua bao lâu, Thần Yên chân nhân đã dẫn bọn Lục Mộng Thần tới nơi, thấy Diệu Nhiên đang đứng đó nghĩ ngợi miên man, liền cười nói: "Diệu Nhiên, đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Đi thôi, chúng ta hãy mau đi tới đấu trường.".kien

Diệu Nhiên khôi phục lại tinh thần, thấy sự phụ đang quan thiết nhìn mình, và đằng sau bà còn có Lục Mộng Thần cũng đang nhìn mình với ánh mắt si si mê mê, liền không nhịn được vừa thẹn vừa giận, vội đính chính: "Sư phụ, đồ nhi có nghĩ gì đâu, chỉ là đang phân tích tình hình của đối thủ thôi. Con nghĩ rằng nhân số của chúng ta tuy không nhiều, nhưng nhất định là sẽ có thể đạt được thành tích tốt nhất."

Thần Yên chân nhân hơi mỉm cười, trong đó thấp thoáng có chút quỷ dị, bà nói: "Không sai, các đệ tử thuộc thế hệ mới của Phong Thần Tông chúng ta trong suốt trăm năm qua vẫn tiến triển rất chậm, nhưng bây giờ đã khác trước rồi. Giờ đây, có bốn người các con, ta tin rằng trận đấu ngày hôm nay sẽ đem đến cho lục đại môn phái một bất ngờ ngoài ý muốn!"

Diệu Nhiên gật đầu phụ họa, rồi Thần Yên chân nhân phất tay ra hiệu, sau đó bà dẫn theo bốn người tiến về địa điểm thi đấu.

Hậu viện của Liên Hoa Tự có diện tích rất lớn, tại đây đã được dựng lên sáu lôi đài thật lớn, mà nguyên liệu chủ yếu dùng để dựng lôi đài chính là những khối đá xanh, vừa cứng rắn vừa bằng phẳng. Xung quanh lôi đài lúc này đã chật kín các đệ tử của thất đại môn phái, trên mặt ai nấy đều tràn đầy đấu chí, đồng thời cũng quan sát lẫn nhau, ngầm phân tích và đánh giá thực lực của đệ tử các phái khác. Ở trên lôi đài, người ta đã cho xây thêm một khu dành riêng cho quý tân làm bằng gỗ đỏ, bên trong cũng bày ghế phủ nhiễu đỏ, và giờ đây đã có sự hiện diện của lục đại chưởng môn.

Thần Yên chân nhân quay lại nói với bốn người: "Trận đấu hôm nay, các con chỉ cần phát huy hết mình thì sẽ có thể giành được kết quả tốt. Bây giờ ta phải lên khán đài rồi, các con hãy biểu hiện cho tốt." Thấy bốn người đã gật đầu, Thần Yên chân nhân lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay đến nơi dành cho quý tân.

Hư Vân tông chủ thấy Thần Yên chân nhân đã dẫn chúng đệ tử đến đông đủ, đưa mắt đảo quanh một vòng, thấy biển người như tràn ngập cả Liên Hoa Tự, bèn đứng lên cao giọng nói: "Xin mọi người yên lặng! Bây giờ chính thức bắt đầu cuộc đấu, dựa theo thứ tự bốc thăm ngày hôm qua, mời các đệ tử lên đài thi đấu."

Ông vừa dứt lời, liền thấy từng đạo lưu quang mang theo nhiều màu sắc khác nhau phóng lên lôi đài. Vì Lục Mộng Thần được xếp đấu trận đầu tiên, nên lúc này cũng đã thượng đài, nhưng đối thủ đang đứng cách hắn mười thước kia lại chính là kẻ mà mấy hôm trước đã xuất ngôn chế nhạo Phong Thần Tông, tức Lệ Tình Thiên, đệ tử của Thiên Lãng Sơn.

Lệ Tình Thiên lúc này thong thả đưa mắt ngắm Lục Mộng Thần từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Phong Thần Tông trong đợt tân tuyển gần đây ư? Sao càng nhìn càng thấy hắn giống một tên ngốc thế nhỉ, hắc hắc, xem ra Phong Thần Tông thật sự không còn người nối nghiệp nữa rồi." Nghĩ vậy, gã không nhịn được liền nở một nụ cười lạnh, có xen lẫn thần thái khinh miệt.

Diệu Nhiên cùng mọi người đứng dưới đài thấy được cảnh đó, nàng đối với đám đệ tử của Thiên Lãng Sơn vốn không có hảo cảm, giờ đây lại thấy gã tỏ ra thần thái khinh miệt như vậy, trong lòng không nén được tức giận, liền truyền âm cho Lục Mộng Thần: "Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải giáo huấn tên đệ tử Thiên Lãng Sơn ấy cho thật tốt, hắn thật quá xem thường Phong Thần Tông chúng ta rồi!"

Lục Mộng Thần đang quan sát đối thủ, chợt nghe được thanh âm ôn nhu thánh thót của Diệu Nhiên truyền tới, thì không nhịn được hoan hỉ ra mặt, đây là lần đầu tiên Diệu Nhiên sư tỷ chủ động nói chuyện với mình, nên hắn cao hứng vô cùng. Lục Mộng Thần quay đầu xuống nhìn Diệu Nhiên, rồi lộ ra nụ cười kinh điển của hắn, mấp máy môi truyền âm đáp lại: "Sư tỷ, hãy yên tâm, đệ nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt!"

Diệu Nhiên đột nhiên cảm thấy tên tiẻu sư đệ này cũng khá đáng yêu.

Lục Mộng Thần quay đầu lại, trên người lập tức phát ra khí thế hừng hực bức nhân, nhất là nhãn tình như hàn băng, lạnh lùng nhìn vào Lệ Tình Thiên. Vừa chạm vào ánh mắt ấy, Lệ Tình Thiên chợt cảm thấy trong lòng phát lãnh, sự biến hóa này của Lục Mộng Thần quả thật so với vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau, bây giờ gã đã hơi tin, Lục Mộng Thần quả thật có thực lực cường đại.

Lệ Tình Thiên thét dài một tiếng, rồi rút bảo kiếm ở sau lưng ra thủ thế. Kiếm của hắn rất quái lạ, thân kiếm màu xanh, bên trên có khắc những hoa văn dài và hẹp giống như nước chảy, dưới ánh phản chiếu của mặt trời đã trở nên trong suốt như nước.

Lục Mộng Thần thấy vậy liền thu liễm tinh thần, thân hình vững như núi, hai tay hợp lại, rồi đột nhiên có một luồng bạch vụ mờ ảo từ trong da thịt xuyên qua lớp y phục thoát ra ngoài. Luồng bạch vụ ấy nhanh chóng lan tỏa ra khắp phạm vi ba thước quanh thân thể hắn, rồi từ trong đó có một đám bạch vụ có hình thể rõ nét hơn không ngừng bay lên hạ xuống. Lục Mộng Thần liền thuận tay vươn ra một trảo, tất cả những luồng bạch vụ đột nhiên như rồng lớn về biển, đều tập trung tại lòng bàn tay của hắn, rồi hình thành một thanh bạch sắc ngân kiếm thật lớn.

Cử động này của Lục Mộng Thần khiến cho toàn trường đều bị chấn động. Chúng đệ tử đang quan chiến thấy vậy liền nổi lên bàn tán xôn xao, ai nấy cũng đều cảm thấy thập phần kỳ quái. Một tên thiếu niên trẻ tuổi tướng tá ngốc nghếch, cầm một thanh cự kiếm trong tay, mà thanh kiếm ấy lại được hình thành từ những luồng vân vụ, quả là không còn gì kỳ lạ hơn!

nl.Bốn vị tiên tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Nghiễm Hàn Cung vừa nhìn thấy động tác đó của Lục Mộng Thần thì không khỏi ngẩn ngơ ra, các nàng không thể ngờ được, mười năm trước đây Lục Mộng Thần chỉ ở vào giai đoạn Kim Đan kỳ, không hiểu tại sao chỉ trong chớp mắt mà đã đạt tới cảnh giới cao như vậy? Huyền Tuyết há hốc miệng hỏi: "Huyền Phong sư tỷ, hãy xem Lục sư đệ kìa, hắn làm thế nào mà chỉ trong vòng mười năm đã tiến bộ thần tốc như vậy? Chẳng lẽ là ăn được tiên đan diệu dược gì sao?".kien

Huyền Hoa vỗ vai nàng một cái, khẽ cười nói: "À, lúc trước ta đã thấy hắn rất khác người rồi. Muội cứ xem việc hắn nằm trên kiếm mà phi hành, thì chỉ bằng với điểm này thôi là ta đã biết tư chất của hắn rất hiếm có rồi!"

Huyền Phong là người có niên kỷ lớn nhất, nên tương đối lão thành, nàng nhìn nhị vị sư muội cười nói: "Cứ xem tu vi của Lục sư đệ thì hắn vẫn còn chưa đạt tới Hòa Đạo kỳ, nhưng thanh Vân Vụ kiếm đó của hắn lại có sức mạnh kỳ lạ, có thể dung hợp làm một với hắn, thật sự là một chuyện không thể nào ngờ."

Huyền Tuyết cùng Huyền Hoa cũng gật gật đầu đồng ý. Lúc này ở chỗ quý tân, các vị chưởng môn cũng đều bị hắn làm cho chấn kinh, Hư Vân tông chủ nói: "Thần Yên chân nhân, Lục Mộng Thần này quả không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ mới của Phong Thần Tông. Hắn có thể cùng với kiếm hợp nhất, quả là không đơn giản chút nào!"

Thần Yên chân nhân cười nói: "Phải để tông chủ chê cười rồi!"

Trong lòng các chưởng môn nhân bắt đầu thầm tính toán, nhất là Lệ Thừa Phong, lúc này đã không nén được cảm giác khẩn trương, vốn dĩ là ông ta tuyệt đối tin tưởng vào Lệ Tình Thiên, nhưng vừa rồi thấy Lục Mộng Thần xuất ra chiêu thức ấy, thì trong lòng đã có chút lo lắng.

Minh Phi cung chủ nhìn Lục Mộng Thần, trong mắt lóe lên ánh hỏa quang, trong lòng nàng cũng rất chấn kinh, không ngờ được rằng mười năm trước khi bị Lục Mộng Thần chạm vào tấm lưng mềm mại tại Nghiễm Hàn cung, lúc ấy hắn chỉ là một đệ tử ở vào giai đoạn Kim Đan kỳ, thế nhưng giờ đây đã đạt tới Thoát Khiếu kỳ. Thật là không thể ngờ nổi. Nhưng Minh Phi lại đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình đối với nụ cười ngây ngốc của Lục Mộng Thần có cảm giác rất thân thiết, phảng phất như là trước kia đã từng gặp qua ở đâu rồi. Sao lại thế này nhỉ? Minh Phi không khỏi chìm vào suy tư.

Lúc này trên lôi đài đã phát sinh biến hóa, Lục Mộng Thần giơ cao Vân Vụ kiếm, sử ra một thức Húc Nhật Đông Thăng công thẳng đến Lệ Tình Thiên. Gã đối mặt với luồng vân vụ mãnh liệt đang đánh tới thì có chút kinh hoảng, vội vàng hoành ngang bảo kiếm trước ngực, hét lớn một tiếng: "Thiên Lãng kiếm pháp, đệ nhất thức, Hoành Kiếm Lan Giang!" Lời vừa dứt, từ trên thân kiếm liền có một cỗ lực lượng cực lớn nhanh chóng bộc phát, khiến cho luồng vân vụ kia đột nhiên giống như một con sông lớn chỉ trong chớp mắt đã bị ngăn lại.

Thanh sắc quang mang phảng phất như tụ lại thành hình một con đê lớn, bao phủ toàn bộ xung quanh luồng vân vụ. Lục Mộng Thần khẽ gạt mũi kiếm một cái, lập tức có bảy vầng kim dương thật nhỏ phóng ra những ánh quang mang sáng lạn phá không mà đánh tới. Xì xì xì, âm thanh của bảy vầng kim dương đánh thẳng vào con đê liên tục vang lên.

Lệ Tình Thiên cảm nhận được một cỗ lực đạo đang hung hãn theo bảo kiếm vọt tới, phải lảo đảo lui lại mấy bước thì mới triệt tiêu được luồng lực đạo đó. Gã xanh mặt nhìn Lục Mộng Thần, trên mặt tràn ngập sát khí, gã vốn không thể ngờ rằng chỉ mới đánh trận đầu mà đã yếu thế, xem ra lúc trước gã đã quá khinh thường đối phương. Lệ Tình Thiên chậm rãi giơ kiếm lên cao quá đỉnh đầu, rồi bổ một kiếm xuống Lục Mộng Thần.

Chiêu kiếm này chính là thức thứ hai của Thiên Lãng kiếm pháp, Đại Giang Đông Lưu, chú trọng vào khí phách hùng hậu, một chiêu phát ra mênh mông ngàn dặm.

Quả nhiên, không khí trên lôi đài liền bắt đầu từ từ lưu động, rồi hình thành một dòng nước xanh biếc khổng lồ theo nhát chém của Lệ Tình Thiên từ trên cao giáng xuống, giống như Trường Giang mênh mênh mông mông nhằm hướng Lục Mộng Thần mà công thẳng tới.

Lục Mộng Thần thần sắc ngưng trọng, cầm Vân Vụ kiếm trong tay nhẹ nhàng khua về phía trước một cái.

Thanh Phong Từ Lai.

Một làn gió nhẹ từ trên thân Vân Vụ kiếm chậm rãi thổi ra. Làn gió ấy vừa ôn nhu, vừa chậm rãi, lại mang mười phần âm tính, những cũng vô cùng bá đạo.

Mà chiêu kiếm Đại Giang Đông Lai kia mang theo khí thế bàng bạc, trong âm tính của nước lại xen lẫn hùng khí dương cương.

Hai cỗ lực lượng cường đại liền từ trên không công phạt lẫn nhau, vừa chạm nhau đã lập tức toàn diện triển khai chiến cuộc.

Thanh Phong Từ Lai đối kháng với Đại Giang Đông Lai, rốt cuộc là ai có thể chiếm được thượng phong?

Bình luận





Chi tiết truyện