chương 115/ 118

Ngày lại ngày, năm lại năm, thời gian thoáng chốc đã trôi qua mười năm.

Long nhi ở lại trong sơn động, trừ những lúc tu luyện ra, thời gian còn lại nàng đều qua xem Lục Mộng Thần đã thoát ra khỏi lốt hoa sen chưa. Thân thể của Mộng Thần rên siết thảm thiết, xoay chuyển liên tục khiến nó không yên. Long nhi lo lắng, không biết sau khi Lục Mộng Thần tái sinh, hắn có còn sống trong những ký ức đau thương nữa hay không, dù khi đó, có lẽ hắn sẽ không còn nhớ gì nữa cả. Nghĩ đến điều đó, mỗi lần chạm nhẹ vào hoa sen, nước mắt của Long nhi lại trào ra không thể kìm nén được.

Một chiêu kinh thế hãi tục của Lục Mộng Thần ở trên Liên Hoa Tự ngày đó, đã khiến cho Long nhi có ấn tượng rất sâu sắc. Chiêu thức Mộng Lý Hồ Đồ ấy ẩn chứa sự bi thương, đau đớn tột cùng và cả tinh thần hy sinh rất cao thượng của Lục Mộng Thần. Cũng bởi vì Vân Vụ kiếm có sự liên hệ rất mật thiết với Lục Mộng Thần, và vì Long nhi vẫn ẩn bên trong kiếm nên nàng có thể hiểu được tình cảm rất mãnh liệt khi ấy của hắn.

Ài……! Long Nhi thở dài một tiếng.

Mặt trời dần dần di chuyển đến phía trên nụ sen, từng tia dương quang trong vắt, như một bàn tay ôn nhu, khe khẽ vuốt ve nụ sen. Bàn tay Long nhi đang phủ lên trên, đột nhiên cảm giác được sự rung động. "A, chẳng lẽ hôm nay Mộng Thần sẽ sống lại sao?" Thân thể Long Nhi nhẹ nhàng bay sang một bên, lẳng lặng chờ đón thời khắc mà nàng đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

Cánh hoa sen màu hồng nhạt cực lớn bắt đầu chậm rãi xòe ra, chậm rãi mở ra, từng đạo kim quang chói mắt không ngừng bắn ra ngoài, cả Long nhi cũng không thể nhìn được rõ ràng tình huống ở bên trong. Từ trên không trung, bỗng nhiên vang lên tiếng niệm Phật hiệu rất du dương, rồi từng tiếng từng tiếng tràn ngập cả hư không, vô số hình ảnh của Kim Phật hiển thị ra ở giữa bầu trời, từng đạo Phật quang rót vào trong liên hoa.

Một lúc lâu sau……

Toàn bộ kim quang chói mắt biến mất. Một nam tử khỏa thân đang khoanh chân ngồi ở bên trong liên hoa, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn ra ánh sáng tinh khiết và sáng ngời. Long nhi giương mắt nhìn, tim nàng đập thình thịch như trống trận, nam nhân trước mắt ấy, đúng là quá hoàn mỹ! Đường nét khuôn mặt hoàn hảo như một bức tượng được bàn tay của một nghệ sĩ giỏi tạc lên. Đôi ngươi đen nhánh sáng lấp lánh như hai vì sao tràn ngập sắc thái thần bí. Tóc dài đen mượt buông xuống đầu vai một cách tự nhiên. Toàn bộ màu da đều trắng sáng bóng. Chiếc mũi mê người kia tỏa ra hơi thở của nam nhân, mà trên ngón tay của hắn, chiếc Càn Khôn Giới của Tham Thần tặng cho năm nào vẫn hoàn hảo như xưa. Giờ đây, mặc dù Long nhi là thân rồng hóa thành hình hài nữ nhân, nhưng tại thời khắc này nàng cũng bị dung mạo tuyệt thế của Lục Mộng Thần làm cho mê mẩn đến ngây người, bất giác trong lòng nàng cảm thấy ấm dần lên.

Lục Mộng Thần chậm rãi đứng lên, hình thể cùng với hơi thở của nam nhân mãnh liệt nồng đậm lập tức khiến cho mặt của Long nhi đỏ bừng lên, cả tim đập cũng loạn nhịp.

"Mộng Thần, cuối cùng ngươi cũng hồi sinh rồi!" Long nhi ngượng ngùng, dùng nụ cười rạng rỡ nghênh tiếp sự trở lại của hắn.

"Ngươi là ai? Ta là ai? Chúng ta quen nhau à?" Lục Mộng Thần nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên ở trước mặt mình thì rất ngạc nhiên, mặc dù hắn không còn nhớ được chuyện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức thân thiết. Lục Mộng Thần vừa hỏi xong, thì trong lòng cảm thấy mờ mịt như lạc vào trong đám mây mù, hắn cố gắng nhớ về quá khứ của mình, nhưng căn bản là không thể nào nhớ lại được hắn là ai và tên là gì nữa.

"Mộng Thần, ngươi là chủ nhân của ta, tên của ngươi là Lục Mộng Thần, còn ta gọi là Long nhi. Đây là quần áo mới, hãy để ta giúp ngươi mặc vào nhé!" Long nhi sớm đã làm vài bộ quần áo tốt, tất cả đều là tưởng tượng vào vóc người sau khi hắn hồi sinh mà may. Lục Mộng Thần nhìn thấy Long nhi bước đến bên cạnh mình, và cảm giác thân thiết trong lòng lại càng đậm nét, vì vậy mà hắn không hề phản đối, cứ để cho Long nhi mặc quần áo vào cho mình.

Long nhi nhìn bộ phận nam nhân cường tráng kia thì mặt đỏ bừng, toàn thân rung động không ngừng. Cuối cùng nàng cũng mặc xong, lúc này nàng mới thở ra một hơi dài. Tiếp theo đó, Long nhi kéo tay Lục Mộng Thần ngồi xuống, rồi kể vắn tắt lại một số chuyện của dĩ vãng. Nhưng nàng hoàn toàn không nhắc đến một câu nào về chuyện cũ thương tâm của hắn. Trong lúc nói chuyện, Long nhi phát hiện ra Lục Mộng Thần mặc dù không hề tỏ ra chút u buồn nào, nhưng hắn lại không thích nói nhiều, có vẻ như hắn luôn chìm vào sự trầm tư.

Long nhi nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Mộng Thần, ngay cả bộ dạng trầm tư của hắn cũng đủ làm mê đắm tất cả nữ nhân, nên trong lòng cũng thầm trách ông trời thật sự trêu người. Trước kia Lục Mộng Thần tuy không được anh tuấn, nhưng có được tình cảm và trí nhớ của mình, giờ đây có được tướng mạo anh tuấn mê người rồi, thì hắn lại quên đi tất cả quá khứ.

Long nhi cố gợi lại một số chuyện thử làm cho hắn nhớ lại những tuyệt học của Phong Thần Tông và Lăng Phong thần chỉ, thế nhưng nàng đành phải thất vọng, vì tất cả những thứ đó hắn đều đã quên hết.

Long nhi dặn dò Lục Mộng Thần nghỉ ngơi một lát, rồi nàng đi nấu chút thức ăn. Mặc dù Liên Hoa đảo có diện tích không lớn, nhưng sản vật phong phú, các loại động vật cũng hết sức phồn thịnh. Long nhi bắt hai con thỏ hoang, đem lột da rồi rửa sạch, thấm chút nước biển, rồi nàng hơ lên đám lửa để nướng. Nhìn ánh lửa trước mắt nhảy múa, Lục Mộng Thần cảm thấy trong lòng hoàn toàn trống rỗng, hắn chậm rãi đứng lên, và cất bước đi về hướng biển.

"Mộng Thần, ngươi định đi đâu?" Long Nhi hỏi. "Ta đi dạo ven biển một lúc, ta sẽ sớm quay lại!" Lục Mộng Thần nói.

Biển xanh biếc, trời xanh thẳm, gió biển khẽ thổi nhẹ vạt áo của Lục Mộng Thần. Hắn đi trên bờ cát mềm mại, và cảm thấy được trong nội tâm của mình chỉ là một khoảng hư không. Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ là trong trí nhớ của mình không có bất cứ điều gì đáng để nhớ sao? Lục Mộng Thần cởi quần áo, rồi bổ nhào vào trong làn nước biển, và lặn sâu vào trong lòng biển. Nhờ trải qua Phật quang và Liên Hoa thai nghén, Lục Mộng Thần giờ đây đã có được thể chất tiên thiên thần kỳ, hắn đã có thể hô hấp dễ dàng ở trong nước như ở trên bờ.

Trong lòng biển, các loại cá với nhiều màu sắc sặc sỡ đã hấp dẫn sự chú ý của Lục Mộng Thần. Các sinh linh nho nhỏ này dường như cố ý đùa giỡn với hắn, không ngừng dẫn dụ hắn bơi sâu vào lòng biển. Lục Mộng Thần mặc dù không nhớ nổi võ công, nhưng thân thủ lại hết sức nhanh nhẹn, hắn dùng tay bắt hết con này đến con khác rồi sau đó lại thả chúng đi.

Từ xa, một con rùa biển thật lớn đang bơi về phía hắn, bốn cái chân rất lớn của nó đang liên tục quạt nước, không ngừng tạo ra những làn sóng ngầm.

"A, a, đây là cái gì, thật là thú vị!" Hai cánh tay của Lục Mộng Thần chia rẽ ra hai bên, chân không ngừng đạp nước, chỉ thoáng chốc đã bơi đến bên lưng của rùa biển. Rùa biển dường như cũng muốn chơi đùa với hắn, nó chở hắn trên lưng rồi bơi lòng vòng xung quanh, sau đó thì nó tự nhiên quay đầu, nhìn về phía hắn kêu khẽ hai tiếng.

"Thế giới ở dưới đáy biển thật là kỳ diệu!" Nước biển trong suốt nguyên chất, vô số ánh dương quang rọi xuống, cùng với đám cá ngũ sắc sặc sỡ hòa lẫn vào nhau, tạo thành một khung cảnh hết sức bình yên và tươi đẹp. Lục Mộng Thần chứng kiến toàn bộ những điều này, trong lòng dâng lên sự cảm khái vô hạn.

Đột nhiên đúng lúc đó, nước biển chợt xao động kịch liệt.

Toàn bộ những con cá nhỏ đều kinh hoàng bơi đi tán loạn, con rùa to lớn bỗng nhiên nghiêng người, khiến cho Lục Mộng Thần bị trôi ra xa hơn hai mươi thước, rồi bốn chân của nó chuyển động, bỏ đi theo một hướng khác.

Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Lục Mộng Thần giữ thân hình dừng lại trong nước, cẩn thận quan sát cả đáy biển. Cách đó mười thước, cát dưới đáy biển đang quay cuồng bốc lên, dường như bên trong có một loại quái vật gì đó đang di động, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bơi đến phía dưới con rùa biển.

Hống! Gần như là tiếng thú gầm, chấn động cả màng nhĩ, khiến cho tai của hắn ù đi không nghe được gì nữa. Sau đó chỉ thấy một con quái ngư toàn thân đỏ như máu rất to lớn, thân dài gần ba mươi thước, cái miệng cực lớn ngoác rộng ra và lao về phía con rùa biển mà cắn! Rắc, rắc! Một tiếng vang vỡ ra, thân hình to lớn gần mười thước của con rùa biển bị cắn đứt thành hai đoạn, một nửa trôi lơ lửng trong nước biển, một nửa thì nằm gọn trong miệng con quái ngư, máu tươi cuồn cuộn, chỉ trong chớp mắt thì máu đã nhuộm hồng một khoảng lớn nước biển.

"A!" Lục Mộng Thần kêu lên một tiếng hãi hùng, hắn không chỉ bị hàm răng to lớn của quái ngư làm cho sợ hãi, mà hắn còn bị cảnh con quái ngư ăn tươi nuốt sống con rùa biển làm cho ớn lạnh khắp người! Con rùa biển vừa nãy còn chơi đùa với hắn, vậy mà bây giờ đã bị cắn xé thành hai mảnh, thật là thê thảm!

Tạp sát! Tạp sát!

Hàm răng của quái ngư sắc bén vô cùng, mui rùa cứng rắn như vậy mà cũng bị nó nhai rất dễ dàng, không mất chút sức lực nào. Nó chỉ chuyển động đôi hàm vài cái là một nửa con rùa biển đã bị nuốt thẳng vào dạ dày, tiếp theo nó lại ngoạm nửa còn lại của con rùa biển xấu số, nhai oàm oạp vài cái, lại nuốt vào trong bụng. Quái ngư đột nhiên lăn tròn thân thể, đôi mắt màu huyết tràn ngập tia máu, và giờ đây nó nhìn thấy một nam nhân thập phần hoàn mỹ.

Người này chính là Lục Mộng Thần, hắn không những là không chạy trốn, mà trong lòng còn rất tức giận. Hắn nắm chặt hai nắm tay, hai mắt như phun ra lửa.

Hống! Quái ngư lại phát ra tiếng gầm của loại dã thú phong cuồng, làm chấn động cả mặt nước.

"Ngươi, ngươi đã giết chết rùa biển rồi.....tội của ngươi không thể tha thứ!" Lục Mộng Thần chỉ vào quái ngư, tức giận đến nỗi giọng nói cũng run run.

Hống! Quái ngư kêu to một tiếng, nó ngoác cái miệng đỏ lòm ra hết cỡ, hàm răng sắc bén trắng như tuyết xông thẳng tới Lục Mộng Thần.

Trong khoảnh khắc nó đến gần, Lục Mộng Thần vẫn không chuyển động, quái ngư hơi do dự một chút, nhưng nó lại thấy Lục Mộng Thần hình như không có động tác gì cả, thế nên nó lại hung hăng cắn tới.

Lục Mộng Thần chợt chuyển động.

Thân thể của hắn không hề nhúc nhích, chỉ có cánh tay phải là chuyển động.

Cánh tay cầm kiếm, tự nhiên giơ lên, cả nước biển dường như phải chịu một lực ép rất lớn và bắt đầu chuyển động, và dị biến đã phát sinh. Nguồn tại http://Truyện FULL

Cánh tay cử động rất chậm, hết sức chậm rãi, dường như đang gồng hết sức để đẩy một sức nặng ngàn cân, đó chính là thức thứ nhất của Mộng Thần kiếm quyết, Mộng Chi Sơ Thủy.

Thời gian cùng không gian chợt biến hóa cường đại, lập tức làm cho quái ngư không có cách nào nhúc nhích, từ trong mắt nó ánh lên nét tuyệt vọng, hiển nhiên là nó cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện hung hiểm như thế này.

Đáng tiếc là trong tay hắn không có một thanh kiếm thật, Lục Mông Thần chỉ có thể phát huy ra một nửa uy lực của Mộng Chi Sơ Thủy, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm cho toàn thân quái ngư như nứt ra, máu tuôn như suối, nó rú lên những tiếng quái dị, quay người vội vàng bỏ chạy trong nỗi kinh sợ khủng khiếp.

"Ngươi chạy đi đâu?" Lục Mộng Thần hét lớn một tiếng, dốc hết toàn lực đuổi theo quái ngư.

Máu tươi của quái ngư nhuộm hồng một khoảng lớn nước biển. Từ trên không nhìn xuống, hẳn là sẽ nhìn thấy trong hải dương có một đường máu đang di chuyển cực nhanh về phương đông.

Chú thích:

Hải để ngộ kỳ - gặp kỳ duyên nơi đáy biển.

Bình luận





Chi tiết truyện