chương 65/ 72

Lúc này chàng đi một cách không mục đích.

Tâm tư chàng sầu não, thù hận chồng chất... tình yêu...

Những ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu chàng, Thạch Kiếm không biết nên làm việc gì trước.

Vùng núi hoang dã, cây cỏ um tùm chàng càng cảm thấy cô đơn vô cùng.

Chàng vô ý thức tung người lướt đi đã ra ngoài mấy trượng, thân pháp nhẹ nhàng kỳ diệu, quả là đã đạt đến cực điểm, nhưng mà chàng vẫn không nhận ra.

Bỗng nhiên một tiếng cười lanh lảnh ngân vang sau lưng chàng, Thạch Kiếm định quay người lại người này đã lên tiếng:

- Không được quay người lại! Thạch Kiếm cảm thấy lời nói này như có một ma lực, quả nhiên chàng không quay đầu lại, chỉ chậm rãi hỏi:

- Tại sao vậy? Âm thanh trong trẻo kia lại vang lên:

- Không tại sao cả, chỉ là vì ta không thích kẻ khác nhìn ta.

Thạch Kiếm bèn nói:

- Đã như thế thì tại hạ đi đây.

Nói xong, quả nhiên rảo bước bỏ đi.

Bỗng thiếu nữ kia gọi lại:

- Dừng bước.

Thạch Kiếm vẫn không quay người lại, dừng bước hỏi:

- Có việc gì vậy? Thiếu nữ kia hỏi:

- Lẽ nào ngươi không muốn nhìn ta sao? Lời nói có vẻ giận hờn, nhưng trong lòng Thạch Kiếm không một chút băn khoăn, chàng không muốn để tâm đến những việc này.

Chàng cố ý nói:

- Vừa rồi không phải là cô không muốn cho ta xem mặt sao? Thiếu nữ xì một tiếng mắng:

- Đồ ngốc! Thạch Kiếm ngẩn người, thiếu nữ lại tiếp:

- Ngươi có phải là Thạch Kiếm không?

- Đúng vậy! Nhưng không, ta không phải họ Thạch, mà ta họ Tứ, tên Kiếm. Tứ Kiếm.

Thiếu nữ như nói với chính mình, nàng lẩm bẩm:

- Thạch Kiếm... Tứ Kiếm.

Thạch Kiếm nghiêm túc nói:

- Thật ra Thạch Kiếm tức là Tứ Kiếm. Tức Tứ Kiếm là Thạch Kiếm.

- Tại sao lại như thế?

- Vì ta phát hiện thân phụ ta Tứ Phẩm Chi. Chỉ vì thế sửa lại họ Tứ.

Thiếu nữ kia vỡ lẽ ra nói:

- Ồ! Thì ra là như thế, ngươi quay lại nhìn ta đi! Vị thiếu nữ thần bí này quả là làm cho người ta khó hiểu.

Thạch Kiếm quay người lại nhìn, bất giác ngây người đi.

Vị thiếu nữ này mày ngài mắt phượng, thân hình mảnh mai, làn da mượt mà, dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng cười hay chau mày đều có thể làm cho người ta mê mệt.

Nhưng Thạch Kiếm không phải vì sắc đẹp tuyệt trần của nàng mà ngây người đi, điều làm chàng kinh ngạc là Mỹ Nhân Phối trước ngực nàng, Thánh Nữ Kiếm, Thất Khổng Địch vắt sau lưng, hữu thủ cầm Đoạt Hồn Kỳ, Ngũ Phong Luân, Âm Dương Quạt.

Thạch Kiếm thầm đếm: "Mỹ Nhân Phối, Thánh Nữ Kiếm, Thất Khổng Địch, Đoạt Hồn Kỳ, Thiết Huyết Kỳ, Lục Tình Kiếm, Ngũ Phong Luân, Âm Dương Quạt... đủ cả tám món." Thạch Kiếm trợn tròn mắt mang theo một luồng nhãn quang ngờ vực, tim chàng suýt nữa nhảy ra ngoài, chàng lo lắng nói:

- Bát Bảo! Quỷ Cốc Bát Bảo! Lời nói của chàng chứa đầy vẻ kinh ngạc.

Vị thiếu nữ này lay động đôi mắt, ánh mắt trong suốt chiếu ra luồng thần sắc mê hồn, mặt khẽ nở một nụ cười, dáng vẻ đoan trang mà mê người.

Nàng hình như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Thạch Kiếm, khẽ cười nói:

- Quả không thẹn là một trang thiếu hiệp.

Thạch Kiếm như không nghe thấy, chắp chưởng nói:

- Bảo bối trên người cô nương từ đâu mà có vậy? Vị thiếu nữ chớp chớp mắt, bĩu môi nói:

- Điều này ngươi không có quyền hỏi.

Thạch Kiếm không ngờ cô ta lại đanh đá đến thế, bất giác ngây người, một lúc nói không nên lời, một lúc sau mới cất tiếng lanh lảnh hỏi:

- Cô nương có biết là vạn vật đều có chủ không? Thiếu nữ hừ một tiếng lạnh lẽo nói:

- Nghe giọng nói của ngươi, tất là vu cáo ta là kẻ trộm rồi, ngươi đổ tội cho người lương thiện, ta không tha cho ngươi đâu.

Cô ta nói một cách nghiêm trang và thái độ cứng cỏi.

Thạch Kiếm đỏ mặt tía tai, ấp úng nói không nên lời.

Thiếu nữ được thể nói:

- Không ngờ ngươi tự xưng anh hùng, nhưng lại không biết phân biệt hắc bạch. Hừ! Ta quả là xem lầm người rồi...

Lời nói của nàng có vẻ tiếc nuối cảm thán và có ý.

Thạch Kiếm sắc mặt đỏ lên, nhưng chàng quả không mất phong độ của một hảo hán, chắp chưởng nói:

- Tại hạ tuy ăn nói thô lỗ, cũng không dám vu cáo cô nương, chỉ là vì mấy năm nay tại hạ vẫn cứ canh cánh trong lòng là không thể thay Quỷ Cốc Bát Tuyệt lão tiền bối thu Chương Quỷ Cốc Bát Bảo, nay thấy Bát Bảo thì rất là kích động, không ngờ có lời xúc phạm đến cô nương, mong cô nương thứ lỗi.

Nói xong chàng lại chắp chưởng xá dài.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ bỗng chuyển từ giận dữ sang tươi cười, nàng khẽ cười, trên má lộ ra hai đồng tiền càng làm cho người ta ngây ngất.

Cô ta chậm rãi nói:

- Như thế thì ngươi cũng bất tất tự trách mình.

Thạch Kiếm lại nói:

- Xin thỉnh giáo phương danh của cô nương? Thiếu nữ cười một cách thần bí nói:

- Tương phùng hà tất đã từng tương thức, tương thức hà tất đã từng tương phùng, danh tự chẳng qua một biệt hiệu mà thôi, nếu như ngươi có thể ghi nhớ ta mãi mãi, thì hãy nhớ người ta được rồi, nếu không thể, thì dù ta có nói danh tự ra cũng vô ích mà thôi, qua mấy hôm, ngươi không phải là quên sạch hay sao? Lời nói của nàng hình như đúng hình như là sai nhưng nàng nói đến không một chỗ sơ hở.

Thạch Kiếm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, vì thế sau khi ngây người chàng thẹn thùng cười một cái tỏ vẻ đồng ý với nàng ta.

Nhưng chàng cảm thấy sự việc trước mắt rất là kỳ lạ, đành cười một cách miễn cưỡng.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn vị thiếu nữ này cảm thấy nàng ta vừa cổ quái lại vừa hiền dịu.

Chàng khẽ ngưng một lúc rồi nói:

- Cô nương đã không chịu nói ra phương danh thì tại hạ cũng không miễn cưỡng.

Thiếu nữ kia cởi mở nói:

- Điều này đương nhiên rồi.

Thạch Kiếm lại đưa mắt nhìn Bát Bảo trên mình cô ta, chàng thật không hiểu tại sao một lúc Bát Bảo lại tập trung trên người nàng...

Vì Mỹ Nhân Phối, Thất Khổng Địch, Ngũ Phong Luân, đang ở trên người Hoàng Thượng, tức Hoàng Bào Thư Sinh Hoàng Thiên Long, sao lại rơi vào tay một thiếu nữ mỹ miều xinh đẹp tựa hoa này? Như vậy Hoàng Bào Thư Sinh không phải đã gặp sự bất trắc rồi hay sao? Thạch Kiếm vô cùng ngờ vực, quay mặt lại định hỏi cho ra lẽ thì bỗng thấy thiếu nữ này lắc đầu ra hiệu chàng đừng mở miệng.

Thạch Kiếm đành phải im lặng, chàng biết là có việc gì đã xảy ra rồi, lắng tai nghe, quả có nhiều tiếng chân người tiến về hướng này.

Tiếng chân ấy vô cùng nhỏ, có thể biết là ở rất xa, nhưng thiếu nữ xinh đẹp này lại nghe ra.

Thạch Kiếm thầm kinh ngạc, nghĩ thầm: "Thiếu nữ này hành tung lạ kỳ, nàng đã nghe ra tiếng chân xa thì có thể biết công lực của ả rất tinh thâm, đạt đến cực đỉnh rồi. Cử động của ả, ta phải cẩn thận đề phòng mới được." Chưa nghĩ xong, vị thiếu nữ xinh đẹp đã ghé vào tai chàng nói nhỏ:

- Xem ra chàng cũng tránh họ tốt hơn.

Nói xong, không đợi chàng đồng ý, cô ta nắm tay chàng, lách người núp vào một bụi cỏ rậm rạp.

Hai người vừa ẩn thân xong thì vèo một tiếng một bóng ngươi lướt tới.

Thạch Kiếm nhìn trộm, trong lòng khẽ kêu lên:

- Ủa, Đại Hải Chi Kình! Chỉ thấy hắn quan sát bốn bề, mặt lộ nộ khí.

Đại Hải Chi Kình quan sát một lúc, nộ khí bừng bừng, buột miệng thóa mạ:

- Khả ố... nếu ta mà bắt được thì nhất định sẽ làm cho nửa sống nửa chết.

Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Thì ra hắn đến đây bắt người, không biết hắn đến bắt ai mà lại phẫn nộ như thế, xem ra không phải là việc thường." Thạch Kiếm đang nghĩ ngợi thì vèo, vèo mấy tiếng vang lên.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn bất giác thất kinh.

Thì ra liên tục phóng đến năm người, đều là tóc đỏ xõa ngang vai, gò má cao, mắt lồi, tay chân mọc đầy những lông vàng óng vừa nhìn là liền biết ngay hải ngoại dị tộc rồi.

Thạch Kiếm thầm nghĩ: "Năm người này chắc có lẽ là năm người trong Thập Đại Ma Tôn rồi." Chàng đang ngờ vực thì bên tai vang lên một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

- Năm vị Hồng Mao đại hán và người Hán kia đều là cao thủ trong Thập Đại Ma Tôn đấy. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Chỉ thấy một vị Hồng Mao quái nhân hỏi Đại Hải Chi Kình:

- Có gặp người nào khả nghi không? Đại Hải Chi Kình lắc đầu nói:

- Không có! Một vị Hồng Mao quái nhân khác phẫn nộ nói:

- Không ngờ vật mà ta tốn bao công sức mới đoạt được kia, lại dễ dàng bị kẻ khác cướp đi như vậy, nhất định phải tìm cho ra người này.

Lão nói xong cùng với năm vị kia thương lượng một lúc, rồi lần lượt tản ra sáu hướng.

Thạch Kiếm thấy họ tản đi, bèn đứng dậy.

Lúc chàng định đứng dậy thì thiếu nữ xinh đẹp đã nhanh chóng đưa tay ngọc ra kéo chàng lại.

Thạch Kiếm bất giác lấy làm lạ, liếc nàng một cái, chàng ngồi xuống.

Thiếu nữ xinh đẹp này lại dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve nói:

- Không được mạo muội, Thập Đại Ma Tôn võ công cao cường, xảo quyệt vô cùng, trong vòng mười trượng mà có tiếng gió thổi cỏ lay động cũng không qua được mắt họ...

Thiếu nữ xinh đẹp chưa dứt lời thì vèo một tiếng một vị Hồng Mao Quái Nhân nhanh chóng quay lại đưa mắt nhìn xung quanh, ơ lên một tiếng rồi nói:

- Quái lạ, hình như nghe được tiếng sột soạt mà...

Tuy gã cảm thấy lạ nhưng không thấy có vết tích gì, cũng thất vọng bỏ đi.

Dù là như thế, Thạch Kiếm cũng suýt mất hồn, trán đổ mồ hôi như mưa, nếu không phải thiếu nữ này nhạy bén thì chàng đã bị Hồng Mao Quái Nhân phát hiện rồi.

Tuy chàng vốn không sợ gã, nhưng cũng khó thoát khỏi một trường khổ chiến.

Thạch Kiếm và thiếu nữ xinh đẹp đợi Hồng Mao Quái Nhân đi khá xa, mới từ lùm cây rậm rạp bước ra.

Thạch Kiếm nhìn thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Hình như họ đã bị lấy cắp vật gì rồi.

Thiếu nữ nói một cách lãnh đạm:

- Điều này việc gì đến ngươi chứ? Thạch Kiếm như vấp phải sức cản vô hình, sự chú ý của chàng lại tập trung vào Quỷ Cốc Bát Bảo trên mình cô ta, chàng tiến lên hai bước hỏi:

- Cô nương, Thất Khổng Địch, Mỹ Nhân Phối và Ngũ Phong Luân trên người cô từ đâu mà có vậy? Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đen lay láy nói:

- Gián tiếp lấy từ tay của Hoàng Thiên Long.

- Gián tiếp sao?

- Đúng vậy! Thạch Kiếm hỏi:

- Như vậy Hoàng Thiên Long tiền bối đâu? Thiếu nữ xinh đẹp thản nhiên nói:

- Lỗ mãng của kẻ thất phu, còn gì anh hùng nữa chứ? Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, như không để ý đến sự có mặt của Thạch Kiếm, nói:

- Ta vốn tưởng ngươi là một vị đại anh hùng, đại hào kiệt, đại trí đại nhân, đại dũng không ngờ nay gặp mặt thì chỉ thường như những giang hồ trụ khách khác mà thôi, quả là làm cho ta thất vọng vô cùng.

Thạch Kiếm bị cô ta mắng nhiếc, cúi đầu không nói gì.

Thiếu nữ như mắng đã miệng, liền bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của cô ta làm cho Thạch Kiếm tỉnh ngộ, chàng chắp tay nói:

- Cô nương, mắng rất phải, tất là có điều gì chỉ giáo.

Thiếu nữ tươi cười nói:

- Ta biết ngươi có nhiều việc không hiểu, cứ hỏi đi, đừng để trong lòng.

Thạch Kiếm thấy cô ta nói chuyện vui vẻ, trong lòng mừng rỡ nói:

- Còn năm món bảo khí còn lại, không biết cô nương có được từ đâu? Thiếu nữ xinh đẹp như đoán trước chàng sẽ hỏi như thế, chỉ Thiết Huyết Kỳ và Thánh Nữ Kiếm, nói:

- Hai món bảo khí này là từ chỗ lệnh tôn Tứ Phẩm Chi mà có được.

Thạch Kiếm không hiểu, vì Võ Lâm Bạo Quân Tứ Phẩm Chi sau khi chết do chàng chôn cất thiếu nữ này làm sao lại có được vậy? Chàng định mở miệng hỏi, thiếu nữ đã chỉ vào Âm Dương Quạt, nói:

- Bảo khí này là may mắn nhặt được đấy.

Thạch Kiếm hiểu ra nói:

- Từ trên thi thể Bạc Tình Lang lấy được sao? Thiếu nữ khen ngợi:

- Ngươi quả là thông minh.

Thạch Kiếm hỏi:

- Hai bảo khí còn lại thì sao? Thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Nếu như ngươi không có điếc, thì đã biết rồi đấy.

Thạch Kiếm nghe cô ta nói thế, cảm thấy như vịt nghe sấm.

Thiếu nữ xinh đẹp cười nhạt nói:

- Nếu như ngươi thông minh thì vừa rồi nghe đoạn đối thoại của Thập Đại Ma Tôn thì có thể đoán được những bảo khí này làm sao mà ta có được rồi.

Thạch Kiếm thán phục nói:

- Thì ra trừ Âm Dương Quạt ra, bảy bảo khí còn lại cô đều đoạt từ tay Thập Đại Ma Tôn. Như vậy, Hoàng tiền bối nhất định bị họ bắt rồi.

Thiếu nữ xinh đẹp chớp mắt nói:

- Điều này còn phải nói nữa sao? Thạch Kiếm rất khâm phục vị thiếu nữ xinh đẹp này.

Bỗng thiếu nữ xinh đẹp hỏi:

- Ngươi có biết mục đích đoạt bảo của ta không? Thạch Kiếm nói:

- Cô nương thông minh lanh lợi, quả thật tại hạ đoán không ra.

Thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Điều này cần phải đoán hay sao? Chỉ cần ngươi suy nghĩ một chút thì có thể biết được ngay.

Thạch Kiếm nghe cô ta nói thế đành phải đoán xem, chỉ là việc này hơi khó đoán. Trái tim của một thiếu nữ quả là khó mà nắm bắt.

Chàng cúi đầu suy nghĩ vẫn không tìm ra câu trả lời.

Thiếu nữ xinh đẹp xì một tiếng mắng:

- Đồ ngốc! Thạch Kiếm bị cô ta mắng một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, liền nói:

- Ta biết rồi, ta biết rồi...

Thiếu nữ xinh đẹp hỏi:

- Ngươi biết cái gì? Thạch Kiếm nghe cô ta hỏi lại, thẹn thùng không dám nói ra, ấp úng một lúc mặt chàng đỏ như gấc.

Thiếu nữ xinh đẹp cười nhạt nói:

- Ngươi nói đi! Thạch Kiếm vẫn không dám nói ra.

Thiếu nữ xinh đẹp buột miệng hỏi:

- Lẽ nào ngươi quên mất việc nữa Quỷ Cốc Bát Tuyệt lão tiền bối nhờ ngươi hay sao?

- Tìm lại Bát Bảo! Đó là một việc mà Quỷ Cốc Bát Tuyệt nhờ chàng làm.

Thật ra chàng đã đoán ra, thiếu nữ xinh đẹp này lấy cắp Bát Bảo là vì giúp chàng hoàn thành ý nguyện chàng chỉ giả vờ không biết, chắp tay nói:

- Đa tạ cô nương! Thiếu nữ xinh đẹp điềm đạm nói:

- Không cần đa tạ ta, chỉ cần ngươi không quên ta là được rồi.

Chàng xúc động nói:

- Đại ơn đại đức của cô nương tại hạ không bao giờ quên.

Thiếu nữ xinh đẹp xúc động hỏi:

- Ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của ta không? Thạch Kiếm gật đầu.

Thiếu nữ xinh đẹp bèn giao Bát Bảo cho Thạch Kiếm, mắt nàng ngấn lệ, nhìn thân hình cường tráng của Thạch Kiếm nói:

- Ngươi cần phải đem Bát Bảo này đến Quỷ Cốc, rồi cầu xin họ truyền pho kiếm pháp mà mấy năm gần đây họ nghiên cứu ra, như vậy mới có thể quét sạch quần ma, nếu không với nội lực của ngươi, tuy đã được lệnh tôn và Hoàng Phủ Sửu truyền hết công lực cho nhưng vẫn không đủ đấu với Hồng Mao Đảo Chủ đâu.

Lời nói của cô ta làm cho Thạch Kiếm thất kinh.

Thạch Kiếm trợn tròn mắt nói:

- Điều này... điều này cô nương đã biết hết rồi sao...

Thiếu nữ xinh đẹp đau lòng nói:

- Nhất cử nhất động của ngươi làm sao thoát khỏi mắt ta chứ.

Thật ra, mấy ngày nay thiếu nữ xinh đẹp theo dõi Thạch Kiếm suốt, cô ta không biết tại sao mình lại làm như vậy.

Một con người không làm chủ bản thân mình đi làm một việc như thế, tình cảm ấy quả là rất chân thành.

Nhưng tại sao nàng lại làm như thế? Lẽ nào là vì tình yêu sao? Thạch Kiếm bỗng nhiên lên tiếng:

- Đa tạ sự quan tâm của cô nương...

Nói đến đây chàng nghẹn lại, chàng cố gắng không để cho nước mắt trào ra.

Thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy chàng đi, nói nhỏ:

- Ngươi hãy đi đi.

Thạch Kiếm cố dằn lòng nói:

- Cô nương, ta đi đây, hẹn ngày tái ngộ.

Chàng nhanh chóng thi triển thân pháp như con gió thoảng phút chốc đã mất hút.

Thiếu nữ xinh đẹp nhìn bóng hình của chàng, lẩm bẩm nói:

- Sau này không biết, có còn cơ hội để gặp lại không?

Bình luận





Chi tiết truyện