chương 34/ 72

Chàng rít lên một tiếng, định tung người đi thì bỗng mấy luồng kiếm quang hướng ngực chàng mà quét thẳng tới.

Chàng buộc phải nghiêng người tránh sang một bên.

Chỉ thấy trước mặt xuất hiện mười mấy vị đại hán, tay cầm một thanh kiếm đỏ, chặn lấy hướng đi của chàng, người đứng giữa là một văn sĩ mang mặt nạ.

Chàng kinh ngạc vô cùng quát to:

- Ngươi là ai? Văn sĩ đeo mặt nạ cười to, nói:

- Chúng ta không phải gặp mặt một lần rồi sao? Đúng vậy, người này là Thiết Huyết Truy Hồn giả mà chàng đã gặp ở Thiết Huyết Bảo, chàng buột miệng nói:

- Ngươi là Thiết Huyết Truy Hồn giả sao? Kẻ đeo mặt nạ không phủ nhận nó:

- Có phải thế không? Không phải, Thiết Huyết Truy Hồn giả không phải là Hồng Linh Pháp sư bị Phấn Diện Đào Hoa dùng Đào Hoa Tiêu hạ sát rồi sao? Thạch Kiếm quát:

- Ngươi không phải là Thiết Huyết Truy Hồn giả, mà Thiết Huyết Truy Hồn giả là Hồng Linh Pháp Sư, hắn đã chết dưới tay của Phấn Diện Đào Hoa.

Kẻ đeo mặt nạ bạc cười nhạt nói:

- Ta chính là Thiết Huyết Truy Hồn thật!

- Hừm! Thiết Huyết Truy Hồn thật đã chết dưới địa lao của Thiết Huyết Bảo rồi.

- Hì! Hì! Thật vậy sao?

- Hừm! Ngươi còn giả vờ, ngươi là ai?

- Ngươi cho rằng ta là ai? Chàng nhướng mày, trừng mắt nhìn mặt nạ của kẻ bịt mặt quát hỏi:

- Ngươi là ai?

- Hừ! Hừ! Nói cho ngươi biết cũng không sao. Thiết Huyết Truy Hồn giả là ta, sau đó Hồng Linh Pháp Sư vô tình lấy cắp mặt nạ bạc của ta và cuối cùng chết trước ta, đó là hắn tự chuốc lấy họa vào thân.

- Như vậy ngươi chính là hung thủ thông gian với Phấn Diện Đào Hoa giết chết Thiết Huyết Truy Hồn rồi! Kẻ đeo mặt nạ quát:

- Tiểu tử họ Thạch kia, lời nói nên khách sáo một chút.

- Đối với gian phu như ngươi, còn phải khách sáo sao? Hừm! Ta còn muốn lấy mạng ngươi đấy!

- Nhưng ngươi hết cơ hội rồi! Chàng thét lên nói:

- Ta không tin.

Tiếng thét vừa ngưng, tung người quật ra một chưởng nhanh tuyệt luân.

Kẻ đeo mặt nạ cười nham hiểm, vừa thấy chàng xuất chưởng vô cùng lợi hại, bất giác ngây người nghĩ thầm: "Chỉ mấy ngày không gặp, không lẽ công lực hắn tăng nhanh đến thế." Vừa suy nghĩ hắn vừa thối lui, tránh khỏi một chưởng của chàng.

Hắn vừa thối lui thì Thạch Kiếm lại tiến tới tấn công tiếp.

Nhưng mười hai đại hán bên cạnh đồng loạt quét năm thanh kiếm đỏ như máu ra, tạo thành một bức tường đao màu máu, chụp lấy Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm vội vàng thối lui, phút chốc đã mất dạng.

Mười hai vị đại hán thất kinh, bỗng một luồng chưởng lực như đào sơn đảo hải từ phía sau đánh tới.

Mười ha đại hán nhánh chóng tránh ra, nhưng có vị tránh không kịp, bị chưởng phong lợi hại của chàng gây chấn thương.

Kẻ đeo mặt nạ vội hét to:

- Mau chóng bày Huyết Quang Đao Ảnh Trận.

Tiếng quát vừa dứt, mười hai đại hán nhanh chóng dàn thành thế trận, từ từ tiến về phía Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm sa vào Huyết Quang Đao Ảnh Trận liên tiếp phát chưởng.

Phút chốc tạo thành đầy trời là huyết quang, đao ảnh mù mịt.

Thạch Kiếm như một con rồng uốn lượn giữa những làn huyết quang đao ảnh, thế chưởng của chàng như nộ hải cuồng đào. Những tiếng kêu thảm khốc vang lên, máu bắn tung tóe, sáu vị đại hán đã ngã xuống.

Kẻ đeo mặt nạ bạc thất kinh, mắt nảy lửa, mấy tiếng kêu thảm khốc xé tan màn không vang lên.

Những đại hán còn lại, lần lượt ngã xuống.

Thạch Kiếm đang hăng máu, mày dựng ngược, bước đến.

Kẻ đeo mặt nạ bất giác hớp một hơi chân khí. Huyết Quang Đao Ảnh Trận là tuyệt chiêu của Huyết Đao Môn mà chưa đánh được mấy hiệp đã bại dưới tay của Thạch Kiếm.

Lại thấy chàng bước nhanh đến, bất giác giận dữ quát:

- Ngươi to gan giết môn hạ của Huyết Đao Môn đó là ngươi chán sống rồi đấy! Thạch Kiếm nói:

- Mặc kệ là Huyết Đao hay Kiếm Đao, ta còn muốn san bằng chúng nữa!

- Tiểu tử! Ngươi quá đáng lắm!

- Hừm! Đừng tưởng là ngươi với Huyết Đao Môn có mối giao tình, là có chỗ dựa hay sao, ta báo cho ngươi biết sang năm đúng vào ngày này chính là ngày giỗ của ngươi đấy.

Kẻ đeo mặt nạ bạc vô cùng giận dữ, quát to:

- Tiểu tủ thúi kia! Xem ta giết chết ngươi đây! Nói xong, lay động thân mình, phất nhanh tay áo, quét ra một luồng kình phong mạnh mẽ.

Thạch Kiếm quét chưởng ra, nói:

- Đến đúng lúc đấy! Đúng lúc ấy một luồng kình phong mạnh tuyệt luân quét tới.

"Bùng!" Hai luồng kình phong chạm vào nhau cát bụi mù mịt, chỉ nghe hự lên một tiếng kẻ đeo mặt nạ thối lui bảy tám bước, vết chân lún sâu ba tấc, khóe miệng chảy máu tươi.

Chàng rít to một tiếng, hữu chưởng quét ra, một chưởng kình lực mạnh mẽ cuồn cuộn ập đến.

Kẻ đeo mặt nạ cười nham hiểm, thân hình nhẹ như bông gòn, nghiêng người thối lui mười bảy, mười tám bước, tránh khỏi luồng chưởng phong lợi hại của chàng.

Thạch Kiếm mặt bừng bừng sát khí, một mực tiến tới tấn công.

Luồng kình phong mạnh như bài sơn hải đảo quét tới.

Chỉ thấy kẻ đeo mặt nạ không tránh né, mà hữu chưởng giơ nhẹ quét ra một luồng ám khí, Thạch Kiếm thoạt thấy luồng bột cát màu đen bay ra, liền thất kinh, định thối lui thì một mùi vị cay đã xông vào mũi chàng.

Chàng ngã xuống đất ngất đi.

Kẻ bịt mặt cười to, một Chương lâu, phía xa xa bụi cát cuộn lên mù mịt, kẻ đeo mặt nạ mừng rỡ huýt lên một tiếng dài.

Thì ra đó là một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, bên cạnh là mười vị Thiết Kỵ Hộ Vệ hai bên, đi đến trước mặt kẻ bịt mặt thì dừng lại.

Quái nhân đeo mặt nạ đứng một cách oai nghiêm.

Mười hai tên thiết kỵ lần lượt xuống ngựa, một người lên tiếng hỏi:

- Thiếu chủ, có gì sai khiến chăng? Quái nhân đeo mặt nạ đưa tay chỉ Thạch Kiếm, ra lệnh:

- Hãy nhốt hắn vào cái rương trong xe ngựa, đem về Huyết Đao Môn.

- Tuân lệnh!

Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại, chỉ thấy bốn bề tối om, người thì đang bồng bềnh, chàng nghi ngờ nghĩ thầm:

- Đây là nơi nào vậy? Chàng cố nhớ lại, thì ra chàng đã trúng Mê Hồn Sa của kẻ đeo mặt nạ.

Không biết đã qua bao lâu, dược lực tan đi, chàng mới tỉnh dậy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Chàng đưa tay sờ bốn phía, cảm thấy lạnh băng, đưa tay gõ nhẹ hai cái, chàng nghĩ: "Ồ! Đây là cái rương sắt mà?" Chàng đang nghĩ thì lập tức một tiếng quát vang lên:

- Hãy ngoan ngoãn mà ở trong đó, đừng có động đậy! Chàng bất giác hỏi:

- Đang ở trên xe ngựa sao?

- Đúng vậy!

- Các ngươi muốn mang ta đi đâu thế? "Gã đeo mặt nạ đâu rồi? Hắn quả là rất đê tiện nham hiểm đây! Thừa lúc ta không đề phòng mà giở trò hạ lưu..."

- Ngươi nói nhiều quá, còn không im miệng thì chuốc khổ vào thân! Chàng bất giác im bặt, nhưng chàng trong rương sắt cảm thấy buồn bã vô vị, một lúc sau lại lên tiếng:

- Các ngươi có phải môn đồ của Huyết Đao Môn không? Chương lâu không nghe trả lời chàng liền hét to lên:

- Ta hỏi các ngươi có phải là môn hạ của Huyết Đao Môn không? Tiếng hét của chàng chấn động cả rương sắt.

Chàng lại hét lên:

- Ta sẽ phanh thây nấu thịt các ngươi để nguôi cơn giận của ta! Chàng vừa hét thì nghe tiếng rít vang lên từ xa vọng tới.

Rồi nghe một tiếng thê lương quát:

- Vô Tình Lang, chúng ta là oan gia đường hẹp, không ngờ hôm nay lại gặp nhau! Chàng nghĩ Vô Tình Lang chính là kẻ mà Bạc Mệnh Nữ muốn tìm sao? Chỉ nghe một người khác cười nói:

- Trình Tử Tu! Hôm nay ta sẽ thỏa mãn ngươi! Chàng nghe giọng nói này chính là của kẻ đeo mặt nạ, như thế Vô Tình Lang chính là kẻ đeo mặt nạ rồi, có lẽ cũng chính là Thiết Huyết Truy Hồn giả rồi! Trình Tử Tu trầm giọng nói:

- Vô Tình Lang hôm nay mà không trả lại Âm Dương Quạt cho lão phu thì đừng trách ta vô tình đấy! Chàng giật mình nghĩ thầm: "Âm Dương Quạt! A! Ta cần phải thu lại Âm Dương Quạt cho Phương Lập Thanh lão tiền bối!" Vô Tình Lang cười nham hiểm, nói:

- Âm Dương Quạt đã rơi vào tay ta đấy, ngươi có giỏi thì hãy lấy đi!

- Vô Tình Lang ngươi thật không trả cho ta sao?

- Đừng hòng!

- Ngươi sẽ hối hận đấy!

- Hối hận ư? Vô Tình Lang cười to rồi tiếp:

- Ngươi đùa đấy à! Vô Tình Lang ta đã làm hết tất cả những việc vô tình, còn chưa hối hận, lẽ nào lại cảm thấy hối hận lấy cắp cây Âm Dương Quạt của ngươi sao? Huống chi Âm Dương Quạt là do ngươi lấy cắp mười mấy năm trước!

- Vô Tình Lang ngươi chết không có chỗ chôn thân rồi!

- Có lẽ là ngươi đấy!

- Ngươi quá lắm, hãy tiếp chưởng! Chàng trong rương sắt, chỉ nghe chưởng phong như lôi vũ và tiếng hét chấn động trời đất, có lẽ ngoài kia đang đánh nhau kịch liệt.

Bỗng! Tiếng kêu như quỷ khốc ma sầu vang lên, làm cho mọi người phải rợn tóc gáy.

Dần dần, chưởng phong như sóng nước cuồn cuộn từ từ tan biến đi, bốn bề trở nên vắng lặng.

Chàng trong rương sắt lắng tai nghe nhưng không phân biệt được ai đã thắng, ai đã thua.

Bình luận





Chi tiết truyện