chương 5/ 72

Thạch Kiếm trong lúc nguy kịch đã chạy vào một thạch động âm u.

Vừa chạy vào chàng cảm thấy một luồng âm khí thấu xương, chàng tiến thối lưỡng nan. Chàng sợ hãi muốn lui trở ra ngoài nhưng Hắc Tẩu và Bạch Lão đang ở ngoài động.

Chàng cắn răng thầm nghĩ: "Chạy trở ra chỉ còn một con đường chết, thà mạo hiểm đi vào may mắn có thể ra một con đường thoát thân." Chàng quyết định đi vào động???? chàng lẩn quẩn trong bóng tối. Những luồng hàn phong lạnh thấu xương. Chàng chạy một lúc cảm thấy mệt nhoài rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Chàng cảm thấy một luồng lửa dục bừng lên đan điền chàng thất kinh nghĩ rằng: "Lẽ nào ta đã trúng vào tà thuật của thiếu nữ thổi sáo." Lúc này lửa dục đã quán xuyến toàn thân chàng, khóe miệng chàng chảy ra một dãy nước bọt.

Chàng đứng dậy, chạy tiếp, chạy đến một lúc đôi mắt chàng bất giác sáng lên, lửa dục trong mình chàng mỗi lúc một bốc cao.

Bỗng không biết từ đâu xạ ra một luồng sáng trong động sáng trưng và một mùi hôi thối bốc đến nhưng chàng vẫn không cảm thấy. Vẫn cứ đi như một kẻ trúng độc tinh thần bị mê mẩn.

Chàng đi vòng vào một cái động, bỗng mắt chàng xạ ra hai luồng lửa dục.

Lúc này trên thạch sàng nơi góc động đang nằm một thiếu nữ thân hình lõa lồ.

Mùi hôi tanh ấy cũng phát ra từ mình thiếu nữ này, trên mình thiếu nữ nọ đầy ghẻ độc, chảy ra những giọt mủ màu vàng hôi thối cực kỳ.

Lửa dục đã kềm chế khứu giác của chàng, và chàng không còn kềm chế được mình nữa, nhảy xổ đến! Phút chốc lửa dục lắng xuống, từ từ đứng dậy, lúc này chàng mới cảm thấy vô cùng hôi thối, chàng nhìn thiếu nữ trên thạch sàng, giật mình thối lui nửa bước nói thầm:

- Ai cha! Ta... Ta làm sao lại làm việc ngu ngốc này thế! Thiếu nữ trên thạch sàng tỉnh dậy, lãnh đạm nói:

- Người là ai? Lại dám làm nhục ta...

Nàng nhìn những vết máu trên thạch sàng vừa giận vừa thẹn.

Chàng kinh ngạc nói:

- Ta... Ta không biết.

Bỗng bốp! Bốp! Hai tiếng vang lên, thiếu nữ xấu xí đã tát cho chàng hai bạt tai, nói:

- Ngươi có phải là người không, việc ngươi làm lại không biết? Ngươi tên là gì?

- Ta... Ta... Ta là Thạch Kiếm.

Chàng cảm thấy muốn mửa ra vì những ghẻ độc ngày càng chảy nhiều mủ hơn, mùi hôi thối làm cho chàng khó thở.

- Thạch Kiếm. Ta quyết định là người của ngươi rồi! Chàng thối lui ba bước chàng không dám tưởng tượng sẽ cưới người vợ như thế, xấu thì không đáng kể, đầy mình ghẻ lở làm sao chàng chịu đựng nổi.

Xú thiếu nữ thấy chàng không đáp giận dữ nói:

- Thạch Kiếm ngươi có nghe thấy không, ngươi phải kết hôn với ta!

- Không! Không! Không... ta vô ý mà...

- Vô ý? Như thế ngươi bảo ta làm sao đây? Xú thiếu nữ lắc mình một cái đã đứng trước mặt Thạch Kiếm.

- Ta không biết... cô nương thật là xin lỗi!

- Ngươi đùa đấy à! Xin lỗi là xong chuyện sao? Ngươi đã lấy mất cái quí giá của đời con gái ta, cả đời ta trừ gả cho ngươi, còn có thể làm gì được nữa? Xú thiếu nữ đến gần chàng, chàng cảm thấy vô cùng hôi thối, bất giác thối lui hai bước.

Nhưng xú thiếu nữ lại bước lên ba bước quát hỏi:

- Ngươi cảm thấy hôi thối sao?

- Không không... không hôi! Lần này chàng không dám thối lui nữa.

- Ngươi định cưới ta? Chàng im lặng...

- Ngươi hãy trả lời đi!... Ngươi mà cưới ta thì có thể đệ nhất thiên hạ.

Chàng cúi đầu xuống không nói.

- Ngươi hãy nói đi... ngươi cưới ta không thiệt thòi đâu. Ta có thể làm cho ngươi được phong hầu phong tước!

- Không! Không được! Ta không thể cưới ngươi!

- Tại sao?

- Vì ta là cô nhi...

- Cô nhi cũng không sao, xuất giá tòng phu vả lại ngươi chỉ là cô nhi thôi.

- Không. Vẫn không được, ta có mối lưu thù, không biết hôm nay bị người ta đáng thương hay ngày mai bị giết. Nếu cô nương lấy ta tất sẽ khổ...

- Điều này không quan trọng, ta có thể giúp ngươi báo thù...

- Cô nương không giúp được đâu...

Xú thiếu nữ chau mày giận dữ nói:

- Dù thế nào đi nữa ngươi cũng nhất định phải cưới ta! Nàng nói một cách đanh đá làm cho chàng rùng mình.

Chàng không chịu nổi nữa rồi, mùi hôi thối của ghẻ lở nồng nặc cả mũi, chàng quay mình chạy đi, lúc này chàng đã khôi phục công lực chạy nhanh như điện xẹt.

Xú thiếu nữ lắc mình một cái, nhưng nàng lại dừng bước nói:

- Ngươi khỏi chạy, dù cho ngươi chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi bàn tay của ta.

Âm thanh này như tiếng ruồi vo ve bên tai chàng, chàng không thèm để ý nghĩ thầm trong bụng: "Có khẩu khí lắm! Ta xem lời nói của ngươi chân thật như thế nào?" Chàng đi ra khỏi thạch động.

Phút chốc mấy bóng đen ngoài động tụ tập lại, chàng quét mắt nhìn, trừ Hắc Tẩu và Bạch Lão ra còn có cả bảy bóng người nữa! Bên tả là một vị mặc trường bào đỏ, đầu đội mão đỏ, tay cầm một cái chuông nhỏ màu đỏ, hình dáng quái dị.

Bên hữu sáu người, vị đứng đầu râu dài tóc bạc, năm vị đồng tử mặc bạch y đứng phía sau lưng.

Hắc Tẩu, Bạch Lão vừa thấy chàng chạy ra, hai người bủa vây đến quát rằng:

- Tiểu tử! Xem ngươi chạy đi đâu? Hai luồng chưởng lực như mãnh phong ập đến.

Chàng bừng bừng sát khí, xuất chưởng đánh ra hai chiêu, chàng giận dữ xuất chiêu và đã phát huy hết chân khí của Quỷ Cốc Bát Tuyệt.

Hắc Tẩu và Bạch Lão thật không ngờ trong phút chốc chàng đã phục hồi công lực.

Vừa thấy thế liền giật mình định lui ra sau thì đã chậm mất rồi, thân hình như viên đạn bay ra ngoài một trượng, mặt mày xám xịt.

Lão hồng y bên cạnh thấy vậy, lắc nhẹ chuông đỏ trong tay nói:

- Không ngờ nhân vật nổi danh trong Trung Nguyên võ lâm hai mươi năm trước nay lại bại dưới tay một tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa. Ha! Ha! Kỳ lạ, kỳ lạ thật.

Đang cười thì bỗng người đã lướt tới, Bạch Lão, Hắc Tẩu đã phóng đến trước mặt mắng rằng:

- Hồng Linh Pháp Sư, sự việc không liên quan đến ngươi, hãy tránh ra.

Hồng Linh Pháp Sư nhìn hai người rồi kinh ngạc nói:

- Ta lúc đầu kỳ lạ không hiểu Hắc Tẩu, Bạch Lão tại sao lại ngông cuồng như thế, thì ra hai người đã đạt tới Thiên Ngoại Thế Ma rồi! Hắc Tẩu dùng hết sức bình sanh quét ra một chưởng quát:

- Hãy im miệng quạ của ngươi lại! Bạch Lão cũng xuất chưởng tấn công đến.

Hai người như cùng Hồng Linh Pháp Sư thí mạng vì vậy nhằm vào chỗ yếu huyệt mà đánh.

Hồng Linh Pháp Sư như biết được tâm địa của họ, lui mình ra sau mấy trượng, Hồng Linh trong tay phát ra những âm thanh trong trẻo. Lão vẫn thái độ khinh đời cười nhạt nói:

- Hà tất phải giận dữ chứ? Ai mà không biết hai ngươi bị Bạch Diện Lang Quân truy giết đến không thể đứng yên trong Trung Nguyên...

Lão dứt lời thì Bạch Lão, Hắc Tẩu hô lên một tiếng, liên tiếp phát ra mười mấy chiêu tuyệt xảo.

Hồng Linh Pháp Sư lui ra phía sau. Bỗng Thạch Kiếm búng người đến trước mặt Bạch Lão và Hắc Tẩu xuất chưởng như thần, chặn lấy thế tấn công của hai người quay lại nói với Hồng Linh Pháp Sư rằng:

- Ngươi hãy nói tiếp đi! Ta đánh thế ngươi một lúc.

Hồng Linh Pháp sư nói:

- Ta không nói nữa!

- Ta muốn ngươi nói.

- Nếu không nói thì sao? Chàng quay người phóng đến trước mặt Hồng Linh Pháp Sư giơ song chưởng lên nói:

- Ta muốn ngươi nói! Hồng Linh Pháp Sư lãnh đạm nói:

- Tiểu tử muốn thị uy trước mặt ta thì hãy còn sớm đấy! Thạch Kiếm thét lên một tiếng, hữu thủ quét ra! Bỗng lão già râu dài chậm rãi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Các hạ hãy dừng tay, để ta nói hộ hắn! Chàng vội thu chưởng, tràn người đến trước mặt lão già râu dài, thi lễ hỏi:

- Lão tiền bối cũng biết sao?

- Việc hai mươi năm trước, chỉ cần ai có đi lại trên giang hồ đều biết cả.

- Như vật thì hãy nói đi! Lão tiền bối.

Lúc này Hắc Tẩu, Bạch Lão thần sắc thay đổi, quay người chạy trốn nhanh như điện xẹt.

Lão già râu dài nói:

- Ngươi hãy giết hai người kia rồi quay lại hãy nói! Chàng quay đầu lại nhìn thét lên một tiếng như sấm, rồi tung người lên, một luồng chưởng phong mạnh mẽ đã phóng đến bên mình Bạch Lão.

Trong chớp mắt một tiếng thảm thiết vang lên. Bạch Lão ngã lăn trên mặt đất. Chàng giáng thêm một chưởng, phút chốc tan xương nát thịt.

Hắc Tẩu thừa cơ chạy trốn. Chàng thấy hắn đã đi xa, liền quay trở về đến trước mặt lão già râu dài nói:

- Lão tiền bối hãy nói đi! Lão già râu dài đưa tay vuốt râu nói:

- Hai mươi năm trên giang hồ lan truyền về Bồng Lai Tiên Cung. Truyền thuyết xôn xao nhưng không có một định trận nào cả. Bồng Lai Tiên Cung ở nơi nào không ai biết được cả, nhưng không bao lâu sau thì xuất hiện một vị Bồng Lai Tiên Chủ Thạch Na Na trên giang hồ.

Chàng nghe nhắc đến Thạch Na Na liền giật mình.

Lão già nói tiếp:

- Thạch Na Na rất đẹp. Lão phu cũng tận mắt trông thấy một lần. Diễm lệ hơn Hằng Nga trên cung trăng, và võ công rất cao cả. Nàng vừa xuất hiện liền làm dao động giang hồ...

Bỗng lão quay sang lão hồng y nói:

- Hồng Linh Pháp Sư Từ Đan Cung cũng đã từng bị cuốn vào sơn cốc này.

Hồng Linh Pháp Sư nói:

- Cơ lão đầu. Ngươi nói việc ngươi, đừng lôi ta vào! Lão già tiếp:

- Thạch Na Na dấn bước giang hồ, sau lưng nàng vô số những kẻ đi theo sau cầu xin, làm nô lệ cho nàng, mong muốn lấy được lòng nàng. Nhưng nàng lạnh như băng tuyết, có một lần nàng ra tuyên bố, muốn mở Sái Bảo Đại Hội thế là trên giang hồ ai nấy đều đem những bảo vật quý giá nhất của mình ra thi đấu.

- Việc này có liên quan gì đến sự việc chứ?

- Liên quan rất lớn! Thạch Na Na tuy lạnh lùng nhưng nàng đối với Bạch Diện Lang Quân đã có chút tình cảm.

- Làm sao mà biết được?

- Thạch Na Na đã từng đấu chưởng với Bạch Diện Lang Quân, nhưng Bạch Diện Lang Quân không bại.

- Điều này có liên quan gì đến tình cảm giữa hai người họ?

- Nên biết rằng võ công của Thạch Na Na cao cực kỳ theo lão phu thì tuy Bạch Diện Lang Quân là cao thủ giang hồ nhưng không tài nào chống đỡ được mấy chiêu của Thạch Na Na, điều này chứng tỏ Thạch Na Na có ý muốn nhường nhịn.

- Như thế thì Sái Bảo Đại Hội như thế nào?

- Lúc ấy theo truyền thuyết thì Bạch Diện Lang Quân không biết từ đâu có được một cây Lục Tình Kiếm.

Chàng kinh ngạc nói:

- Chính là Lục Tình Kiếm của Từ Nguyên Bình năm xưa oai chấn giang hồ sao?

- Đúng vậy! Vì thế Thạch Na Na tuyên bố, phàm kẻ nào trong Sái Bảo Đại Hội có thể đánh ngã quần hào sẽ cúi mình theo người ấy.

Chàng hỏi:

- Có phải Bạch Diện Lang Quân dùng Lục Tình Kiếm đã giành được quán quân không? Lão già cười nói:

- Việc không đơn giản như thế, trong Sái Bảo Đại Hội kỳ đao dị khí lần lượt tụ họp đến... quả chuông nhỏ màu đỏ của Từ Đan Cung cũng đã từng tham dự vào đại hội.

Lão già nói nhưng cũng không quên tìm cơ hội chê cười Hồng Y Lão Nhân.

Hồng Linh Pháp Sư đỏ mặt giận dữ quát:

- Cơ Bạch Tùng nước giếng không phạm đến nước sông...

Lão già râu dài vội nói:

- Được! Được! Được, ta không nói ngươi nữa... rồi quay sang chàng nói:

- Sau đó Lục Tình Kiếm của Bạch Diện Lang Quân bị Hắc Tẩu Bạch Lão hai người cướp đi.

- Như thế hai người họ cũng đã tham gia vào đại hội.

- Không có họ đem đi hiến cho Võ Lâm Bạo Quân Từ Phẩm Chi.

- Tại sao Hắc Tẩu Bạch Lão lại lấy Lục Tình Kiếm dâng cho Võ Lâm Bạo Quân chứ?

- Đây là bí mật, ta cũng không biết.

- Sau đó Võ Lâm Bạo Quân đã đoạt quán quân? Cơ Bạch Tùng lãnh đạm nói:

- Sự việc xảy ra ngoài dự tính lại có ba báu vật cùng xuất hiện.

- Ba vật nào?

- Lục Tình Kiếm, Âm Dương Quạt, Thiết Huyết Kỳ.

Chàng vừa nghe liền hỏi:

- Lục Tình Kiếm của Võ Lâm Bạo Quân còn hai vật kia của ai?

- Âm Dương Quạt là của Giang Hồ Lãng Tử còn Thiết Huyết Kỳ của Thiết Huyết Truy Hồn.

- Như thế thì Bồng Lai Cung Chủ xử trí như thế nào?

- Việc này quả là khó xử, đương nhiên là nàng không thể gả cho cả ba người. Sau đó Võ Lâm Bạo Quân, Giang Hồ Lãng Tử, Thiết Huyết Truy Hồn theo Thạch Na Na vào Bồng Lai Tiên Cung.

Chàng vội hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Sau đó? Sau đó ta cũng không biết thế nào! Nói xong lão cười khà khà! Một lúc rồi nói:

- Các hạ, nên hỏi xem hôm nay lão phu đến đây với mục đích gì? Chàng nhíu mày hỏi:

- Lão tiền bối đến đây với mục đích gì? Có liên quan gì đến ta chứ?

- Đương nhiên là có liên quan mật thiết chứ... lão phu muốn lấy tim của ngươi.

Chàng thất kinh lui ra sau mấy bước nói:

- Lấy tim của ta, tiền bối tàn nhẫn đến thế sao? Lão già râu dài nói:

- Tim của ngươi là thiên hạ đệ nhất kỳ dược so với ngàn năm Hà Thủ Ô, vạn năm Linh Chi Thảo còn quý giá hơn nhiều, lão phu không lấy thật là có tội với Hoàng Thiên.

Chàng giận đến run người, quét ra một chưởng. Lão râu dài lui ra sau mấy bước, nhưng áo choàng bị chưởng phong thổi bay vèo vèo. Chàng quay người lại hỏi hồng y lão nhân:

- Ngươi cũng vì tim ta mà làm như thế sao?

- Đúng vậy, tim ngươi không những có thể làm cho người ta sinh tà, mà nhục cốt cũng có thể giải lực, người luyện võ ăn vào, công lực gia tăng gấp bội, thử hỏi quý hiếm đến thế ai mà không mong có được chứ?

- Tim của ta cũng như người thường thôi.

- Không giống, khắp thiên hạ chỉ e tim ngươi mới có kỳ năng như thế.

Chàng cười nhạt nói:

- Nhưng mà ngươi cho rằng có thể tùy tiện lấy sao?

- Ta muốn thử thử! Hồng Linh Pháp Sư vừa dứt lời thì vạt áo khẽ lay động, đôi chân vận lực, tiếng chuông khẽ vang lên, và nhanh chóng đánh ra một chiêu độc đáo.

Thân hình chàng lay động, nhanh tuyệt luân đánh ra phía trước.

Chớp mắt hai người đã vào vòng sanh tử, bụi bay mù trời.

Chàng thét lên một tiếng, bốp bốp chưởng thanh vang dậy như sóng to.

Hồng Linh Pháp Sư lui ra sau hơn mười bước, thở ra một ngụm máu, ngã lăn trên đất bất tỉnh.

Chàng giơ hữu chưởng ra định giáng xuống thì lão râu dài phóng một chưởng đến sau lưng chàng.

Chàng vội lui ra sau một trượng hừ một tiếng giận dữ nói:

- Lén lén lút lút...

Cơ Bạch Tùng xen vào:

- Tiểu tử ra chưởng đánh kẻ yếu không phải là hảo hán.

Chàng hào khí xung thiên nói:

- Tuy rằng như thế thì ta giết ngươi trước! Lão râu dài lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, hành sự lỗ mãng, đó là dũng của kẻ hèn. Người nên hỏi xem ngoại hiệu của lão trước.

- Ngươi ngoại hiệu là gì?

- Lão phu Cơ Bạch Tùng, ngoại hiệu Thiên Độc Lão Nhân.

Chàng quát to một tiếng, quét ra một chưởng nói:

- Ta mặc kệ ngươi Thiên Độc hay Vương Độc, hãy nộp mạng đi! Thiên Độc Lão Nhân nhanh chóng tránh người sang bên nói:

- Thằng ngốc kia, mình ngươi đã trúng mười ba loại kỳ độc của ta còn chưa phát hiện.

Lại còn thị uy, thật là không thấy quan tài chưa rơi lệ.

Bình luận





Chi tiết truyện