chương 16/ 72

Sau đó là âm thanh của giáo mác vang lên, mọi người giật mình, nhất tề đưa tay hộ thân, đưa mắt nhìn.

Thủy Tinh Mộc Cầu lăn ra ngoài bốn trượng.

Bỗng! Một bóng đen nhanh như quỷ mị phóng đến, nhằm Thủy Tinh Mộc Cầu mà chụp tới.

Loại thân pháp này nhanh vô cùng, chỉ thấy một luồng khói đen phóng nhanh đến, rồi quay người lướt ra ngoài mười lăm, mười sáu trượng xa.

Thân pháp và tốc độ xuất thần nhập hóa khiến mọi người kinh ngạc.

Trước mắt mọi người như một luồng khói đen. Lướt tới rồi lại lướt đi, người này dùng thân pháp gì? Họ không nhìn thấy rõ, Thủy Tinh Mộc Cầu đã rơi vào tay người này.

Ngọc Diện Thư Sinh khuôn mặt trắng bệch trở lên đỏ ngắt vì thẹn. Bỗng phẫn nộ cùng với bọn người đuổi theo.

Lúc ấy Phấn Diện Đào Hoa mặt lộ sát khí, phóng nhanh đến chỗ kẻ cướp đi Thủy Tinh Mộc Cầu quát:

- Vô danh tiểu tốt nơi nào, dám đến đây ngang ngược hãy để danh tánh lại.

Hắc y nữ vô cùng lạnh lẽo nói:

- Ngươi chính là Phấn Diện Đào Hoa môn đồ của Xà Hạt Phu Nhân? Câu nói này như sét đánh ngang tai, Phấn Diện Đào Hoa thất kinh, trầm giọng quát:

- Ngươi... ngươi là ai?

- Ta là ta!

- Không để danh tánh lại ta sẽ xé khăn bịt mặt của ngươi!

- Ngươi làm được sao?

- Như thế thì hãy thử xem! Phấn Diện Đào Hoa tung người lách sang một bên, mười mấy vị đại hán như mãnh hổ xông tới.

Hắc y nữ hừ một tiếng, đơn chưởng quất ra nhắm vào mười mấy đại hán ập tới.

Các vị đại hán này là những cao thủ tuyển chọn ra của Thiết Huyết Bảo liền đồng phát chưởng, cuồn cuộn bão táp, từ bốn phía cuốn đến.

Lúc ấy luồng chỉ phong và chưởng lực va chạm vào nhau.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trên mặt đất đã ngã xuống hai vị đại hán, óc bắn ra tứ tung.

Hắc y nữ xạ hai luồng nhãn quang nhìn các đại hán còn lại.

Phấn Diện Đào Hoa thấy thần sắc hắc y nữ như thế, bất chợt rùng mình, nhưng bà nhanh chóng giấu vẻ sợ hãi, ra lệnh nói:

- Hãy liều mạng xả thân, lấy khăn bịt mặt của hắc y nữ xuống cho ta.

Các hán tử còn lại run sợ trước oai lực của Phấn Diện Đào Hoa, đề khí tiến tới, vận hết toàn công lực vào song chưởng, thủ thế.

Hắc y nữ cất Thủy Tinh Mộc Cầu vào mình, nghiêm khắc đứng đợi.

Cự ly của họ ngắn dần.

Bọn đại hán nhanh như tên, liều mạng công tới.

Hắc y nữ sát khí bốc cao, song chưởng phất ra kình phong mạnh như bài sơn đảo hải.

Phút chốc chưởng phong của mười mấy tên đại hán như không thể thu trở lại được nữa.

Ầm! Mười mấy đại hán tan rã lui ra bốn phía.

Máu tươi phun ra tung tóe, lui ra sau phát ra mấy tiếng hự...! Hự...! Phịch! Phịch! Có năm đại hán nữa ngã xuống đất.

Mấy đại hán còn lại, mặt xám xịt, loạng choạng sắp ngã gục.

Một cảnh tượng ghê rợn bao trùm lấy họ.

Trên khuôn mặt kinh hãi của Phấn Diện Đào Hoa hiện lên thất sắc, mày dựng ngược, mặt lạnh tròn xoe, quát the thé:

- Có tiến chứ không lùi! Hãy tấn công tiếp! Các đại hán thất kinh hồn vía, ánh mắt vô thần nhìn khuôn mặt hàn ngọc của Phấn Diện Đào Hoa bỗng hồn bay phách lạc, liên tiếp thổ huyết, thân hình mềm đi, ngã phịch xuống đất.

Phấn Diện Đào Hoa mặt lộ sát khí, thét lên một tiếng giơ song chưởng lên đẩy ập đến các đại hán vừa ngã xuống.

Tiếng kêu như quỷ khóc ma gào vang lên, thân xác họ bay loạn xạ.

Phấn Diện Đào Hoa thu chưởng tung người đến trước hắc y nữ quát:

- Ngươi là ai hãy nói mau, ta không giết kẻ vô danh.

Nộ khí bừng bừng, khẽ lộ sát cơ, thần sắc hung ác.

Hắc y nữ điềm nhiên nói:

- Con dâm phụ thông dâm hại phu...

- Im miệng! Ngươi từ đâu đến?

- Ha! Ha! Ngươi sợ sao? Ngươi sợ ta vạch trần sự việc mười mấy năm trước...

Chưa dứt lời, Phấn Diện Đào Hoa thân hình quỷ mị phóng đến, vung tay đẩy ra hai tuyệt chiêu.

Hắc y nữ ung dung tung người ra ngoài sáu, bảy trượng nhanh chóng phất ra một chiêu, nàng xuất thủ rất nhanh.

Phấn Diện Đào Hoa vừa thấy nàng lui ra, liên tiếp phát chưởng tấn công.

Phấn Diện Đào Hoa muốn xuất chưởng ra, thì cảm thấy chưởng lực như Thái Sơn ập tới. Phút chốc hồn bay phách lạc, mặt mày tái ngắt, lập tức thu chưởng về lách mình sang một bên, như một con yến.

Hắc y nữ sắp đắc thủ thấy ả lại thoát thân liền tung người lên đẩy ra một chưởng.

Phấn Diện Đào Hoa toát mồ hôi, vội vàng lách mình tránh né, nhưng bóng đen đã chụp trúng lấy ả, ả cố vùng thoát ra. Nhưng cảm thấy có một luồng hàn khí đè lên huyệt Linh Đài, ả run rẩy đứng không vững. Âm thanh lạnh lẽo của Hắc Y nữ từ sau lưng ả vang lên:

- Ngươi còn động đậy ta sẽ cắt đứt Ngũ Âm Kinh Huyệt của ngươi! Thốt nhiên một giọng nói trầm trầm xé không truyền đến:

- Ngươi dám cắt đứt Ngũ Âm Kinh Huyệt của cô ta thì ta bấm tử huyệt Tạng Huyết của Thạch Kiếm.

Hắc y nữ giật mình, chưởng lực bớt đi ba thành công lực, quay người lại nhìn, thì thấy Thạch Kiếm mặt xám xịt, sau lưng Thạch Kiếm là một lão bịt khăn đen đang dùng hữu chưởng điểm vào tai của Thạch Kiếm.

Âm thanh vừa rồi phát ra từ miệng của lão bịt mặt này.

Hắc y nữ khẽ giận nói một cách trầm lãnh:

- Ngươi cho rằng lời nói của ngươi nhất định có hiệu lực sao?

- Ta vẫn muốn chứng minh cho ngươi xem.

Lúc đó Thạch Kiếm đang bị trọng thương bỗng bị người khác khống chế, nghe âm thanh này rất quen thuộc, liền quay đầu lại nhìn.

Thì ra lão chính là hung thủ giết chết Thiên Phật Thủ.

Điều làm chàng để ý chính là thanh kiếm trên người lão bịt mặt, chàng nghĩ thầm: "Ta nhất định thay Hoàng Phổ Duy lão tiền bối thu Chương Thánh Nữ Kiếm." Lúc này, chàng cảm thấy huyệt Tạng Huyết sau tai đau đớn, chàng cắn răng, trán toát mồ hôi mặt thật là bi thảm.

Lão bịt mặt cười khà khà nói:

- Nếu ta tăng thêm ba thành công lực, thì hắn sẽ tàn phế ngay! Hắc y nữ nhìn khuôn mặt đau đớn của Thạch Kiếm, giận dữ nói:

- Hắn tàn phế thì liên quan gì đến ta, ta muốn ngươi chứng kiến cái chết bi thảm của Phấn Diện Đào Hoa! Nói xong, nàng tăng thêm chưởng lực, chỉ thấy mặt ả toát mồ hôi, cố gắng chịu đựng.

Nhưng luồn kình lực của hắc y nữ càng ngày càng mạnh, đau tận xương tủy, bất giác ả rên rỉ.

Hắc y nữ cười nhạt nói:

- Thế nào? Âm thanh này ngươi nghe đau lòng chứ? Lão bịt mặt hừ hai tiếng lạnh lẽo hỏi:

- Ngươi là ai mà tàn nhẫn như thế?

- Bạc Mệnh Nữ!

- Bạc Mệnh Nữ?

- Không sai! Thiên hạ Bạc Mệnh Nữ...

- Ta hỏi danh tánh thật của ngươi đấy.

- Bạc Mệnh Nữ!

- Hừ! Đồ lén lén lút lút...

- Ha ha, lén lén lút lút chính là ngươi, cả ngoại hiệu cũng không có.

Lão bịt mặt toàn thân run lên, thốt không ra lời.

Hắc y nữ cười nhạt một tiếng, bỗng cảm thấy tiếng gió ào ào sau lưng, vừa muốn quay người lại thì huyệt Linh Đài đã bị người khác khống chế.

Chỉ nghe một giọng trầm lãnh vang lên:

- Bạc Mệnh Nữ, xin cô nương hãy buông hữu thủ ra, nếu không nhất định là cô nương vào Quỷ Môn Quan trước đấy.

Bạc Mệnh Nữ kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là ai?

- Thiết Huyết Truy Hồn!

- Hừm! Thiết Huyết Truy Hồn đã bị gian phu dâm phụ hại chết rồi.

- Nếu còn cuồng ngôn, đừng trách ta độc ác.

- Ngươi có tật sao?

- Ta đường đường là Bảo chủ Bắc Bảo Thiết Huyết Truy Hồn sợ ai nào?

- Hừm! Nếu quang minh chính đại thì hà tất phải lén lút đeo mặt nạ chứ? Bạc Mệnh Nữ trầm ngâm một lúc, thở dài, hữu chưởng đẩy ra nói:

- Ngươi đi đi! Phấn Diện Đào Hoa bị nàng đẩy ra ngoài mấy trượng, ngã lăn trên đất, loạng choạng đứng dậy, đến trước mặt Bạc Mệnh Nữ nói:

- Ngươi ban cho ta một chưởng, ta sẽ trả lại cho ngươi hai chưởng.

Nói xong, song chưởng giơ lên, sắp sửa giáng xuống thì Bạc Mệnh Nữ lãnh đạm nói:

- Ta không tin, ngươi dám trả lại cho ta hai chưởng!

- Không tin ư? Ta cho ngươi nếm thử.

Song chưởng sắp đẩy ra thì Thiết Huyết Truy Hồn vội ngăn lại nói:

- Kim Liên! Không được làm càn! Phấn Diện Đào Hoa liếc nhìn sắc mặt của Thiết Huyết Truy Hồn liền thu chưởng lại, lui ra ngoài ba trượng xa.

Thiết Huyết Truy Hồn nói:

- Để bù đắp cho chưởng vừa rồi ngươi ban cho Kim Liên, hãy đem Thủy Tinh Mộc Cầu ra.

- Hừm! Đừng hòng.

Thiết Huyết Truy Hồn tăng thêm năm thành công lực, quát:

- Biết điều một chút, mạng sống của ngươi đã nằm trong tay ta! Một luồng điện mạnh thấu vào tim mạch Bạc Mệnh Nữ nàng đau điếng người, trong lòng rất giận dữ, nhưng bị người khác khống chế, không làm gì được.

Ngọc Diện Thư Sinh cùng hai đồng tử đứng đó quan sát, thừa cơ hành động.

Phấn Diện Đào Hoa trong tay thủ sẵn hai cái ám tiêu, đề phòng vạn nhất.

Lão bịt mặt cũng chăm chú đến Thủy Tinh Mộc Cầu tuy lão tay cầm Tạng Huyết huyệt của Thạch Kiếm, nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Thiết Huyết Truy Hồn.

Thiên Lôi Thủ tự liệu nội thương, cố gắng vùng dậy.

Thiết Huyết Truy Hồn âm thầm thốt:

- Bạc Mệnh Nữ, nếu còn không lấy Thủy Tinh Mộc Cầu ra thì đừng trách ta đấy! Lời nói của lão không những thôi thúc mà bàn tay của tử thần cũng hướng tới chụp lấy Bạc Mệnh Nữ.

Bạc Mệnh Nữ cắn răng chịu đựng, tuy đau thấu tim gan, nhưng không muốn thốt ra lời nào. Chưởng lực của Thiết Huyết Truy Hồn lần lượt gia tăng.

Một lúc sau, Bạc Mệnh Nữ thở dài nói:

- Được! Ta bằng lòng đưa Thủy Tinh Mộc Cầu cho ngươi, nhưng ngươi thả ta ra trước.

- Ta đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, thả ngươi ra, không phải là thả hổ về rừng sao?

- Như thế thì làm sao đây?

- Ngươi hãy giao Thủy Tinh Mộc Cầu cho ta, ta dùng bốn chữ Thiết Huyết Truy Hồn mà đảm bảo cho ngươi.

- Thiết Huyết Truy Hồn đâu phải ngươi, quả là nói mà không biết thẹn.

- Dù thế nào đi nữa, trên giang hồ cũng coi trọng lời hứa, ngươi cứ tin ta.

Bạc Mệnh Nữ suy nghĩ một Chương nói:

- Ta tạm thời tin ngươi một lần.

Nói xong thò tay vào người lấy Thủy Tinh Mộc Cầu đưa ra phía sau, Thiết Huyết Truy Hồn đưa tay chụp lấy không ngờ Bạc Mệnh Nữ nhanh như điện xẹt, giơ chưởng đánh ra.

Thiết Huyết Truy Hồn cũng trở tay quét ra một chưởng.

Phấn Diện Đào Hoa đứng gần đó, tung người đến, đẩy ra một chưởng, Thủy Tinh Mộc Cầu bị đánh bể ra từng mảnh.

Thủy Tinh Mộc Cầu vừa vỡ ra, tung ra một tấm vải bông.

Đúng lúc ấy Ngọc Diện Thư Sinh nhảy bổ đến, đưa ta chụp lấy tấm vải.

Lão bịt mặt buông Thạch Kiếm ra, phóng người đến giành tấm vải.

Thiết Huyết Truy Hồn và Bạc Mệnh Nữ đối chưởng một chiêu, liền lui bước tung người lên nhằm tấm vải bông giữa không bổ tới.

Nói thì chậm làm thì nhanh, năm bóng người như làn khói mỏng chụm lại, sau khi giành giật tấm vải xé nát mỗi người được một mảnh vải.

Phấn Diện Đào Hoa nhìn lão bịt mặt ngây người một lúc rồi quay người lại đi về phía Thiết Huyết Truy Hồn.

Phấn Diện Đào Hoa vừa đi được mấy bước thì lão bịt mặt xạ ra một luồng nhãn quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm nói:

- Mã Kim Liên, đừng quên vừa rồi ta đã cứu nguy cho ngươi, còn nữa... mau đưa miếng vải cho ta.

- Ồ!...

- Ngươi hãy nghĩ kỹ một chút! Thân hình Phấn Diện Đào Hoa như chạm phải điện, rùng mình, thay đổi hướng mà bước đi.

Hành động này làm cho Thiết Huyết Truy Hồn bất mãn nói:

- Kim Liên, chúng ta là phu phụ, sao lại đi giúp người ngoài vậy?

- Ồ!...

Phấn Diện Đào Hoa nghe thế liền quay người đi về phía Thiết Huyết Truy Hồn vừa đi được hai bước, thì lão bịt mặt đã lướt tới, chặn nốt lối đi. xem tại TruyenFull.vn

Thiết Huyết Truy Hồn thấy vậy cũng bước đến.

Lão bịt mặt nói:

- Mã Kim Liên. Ngươi hãy nghĩ đến hậu quả.

Thiết Huyết Truy Hồn nói:

- Kim Liên, chúng ta là phu thê, ngươi hãy nghĩ lại xem sao.

Phấn Diện Đào Hoa vô cùng khổ sở hai người này đều có khả năng hủy diệt nàng nhưng yêu cầu họ lại giống nhau. Nàng đứng sững người, không biết giao mảnh vải này cho ai.

Bỗng Bạc Mệnh Nữ lên tiếng nói:

- Chư vị! Mỗi người một mảnh vải cũng không khác gì là phế vật, chúng ta sao không hợp chúng lại, tìm ra nơi ở của Thủy Tinh Độc Bà sau đó mới định đoạt.

Bình luận





Chi tiết truyện