chương 18/ 72

Lúc này, mười hai vị áo xám đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào cửa động không dám động đậy.

Bạc Mệnh Nữ bước đến cửa động, nhìn một cái rồi nói:

- Thủy Tinh Độc Bà không biết đã chết hay chưa.

Thiết Huyết Truy Hồn bước đến, nói:

- Điều này khó mà khẳng định được.

- Hừm! Nói như thế cũng như là không nói vậy.

- Sao thế?

- Ngươi...

Hai người đang nói chuyện thì lão bịt mặt đã bước đến nói:

- Ta có một cách, có thể làm cho Thủy Tinh Độc Bà hiện thân.

- Cách gì thế? Mọi người đồng thanh hỏi.

Lão bịt mặt vừa muốn mở miệng thì Bạc Mệnh Nữ nói:

- Tã nghĩ là ngươi muốn dùng hỏa công? Lão bịt mặt ngây người, nói:

- Chính phải, địch tối ta sáng, dùng hỏa để buộc bà ta ra khỏi động.

- Nếu mà đơn giản như vậy thì Thủy Tinh Độc Bà cũng uổng công xưng là Hồng Trần Ngũ Tuyệt rồi.

- Những cũng chỉ có duy nhất biện pháp này thôi.

- Ta muốn thức tỉnh ngươi, đừng để lửa tự thiêu thân là tốt hơn.

Phấn Diện Đào Hoa bước đến nói:

- Hỏa công quả là diệu kế, ta nguyện giúp ngươi một tay.

Nói xong cùng lão bịt mặt thu nhặt củi khô chất thành đống trước cửa động rồi châm lửa đốt.

Đột nhiên đống lửa bay cuốn lên, tiếp theo là chưởng phong mạnh mẽ phóng tới.

Phấn Diện Đào Hoa vội vàng lánh người tránh sang một bên. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lão bịt mặt không đề phòng việc xảy ra như vậy, bị đống lửa đốt cháy khét cả đầu tóc áo quần, hình dáng trở nên tàn tệ.

Mọi người thất kinh, rùng mình.

Đúng lúc ấy, cửa động đi ra một thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ vừa xuất hiện Thạch Kiếm đã kinh ngạc à lên một tiếng:

- Ồ! Tiểu Mãn.

Chàng vừa định tiến lên gọi thì lão bịt mặt đã khơi dậy lửa giận, bước đến quát:

- Con nha đầu kia từ đâu tới, Thủy Tinh Độc Bà là gì của ngươi.

Đỗ Tiểu Mãn cười nói:

- Ái chà! Sao ngươi hung dữ thế?

- Lẽ nào ta phải nói nhỏ nhẹ với ngươi sao?

- Đúng vậy.

- Hừm! Thối nha đầu. Tránh ra!

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn thanh toán với Thủy Tinh Độc Bà.

- Thanh toán gì? Lão bịt mặt bị hỏi đến thẹn cả mặt, lão vô cớ đến đây, một lúc sau lão chỉ những mảnh áo bị lửa đốt, cháy trên mình nói:

- Bà ta đã đốt cháy áo của ta.

- Ồ! Đó là ngươi tự chuốc vạ vào thân, làm sao trách kẻ khác được.

Lão bịt mặt giận run người nói:

- Ngươi quá quắt lắm, đừng trách ta không khách sáo.

Nói xong lão liền bước đến, song chưởng giơ ra.

Đỗ Tiểu Mãn cười nói:

- Ngươi dám đánh ta sao?

- Tại sao lại không dám!

- Ngươi hãy mở to mắt mà nhìn đây là cái gì? Lão bịt mặt nhìn bỗng giật mình lui bước, thu chưởng, đứng trơ người ra, nói không ra lời.

Thạch Kiếm thấy trong tay Tiểu Mãn cầm một vật to tròn như quyền tay, nghĩ thầm: "Lẽ nào đây chính là Thủy Tinh Mộc Cầu..." Chàng vừa nghĩ thì Tiểu Mãn đã gọi:

- Kiếm ca ca...

Thạch Kiếm vội bước đến, ân cần hỏi:

- Tiểu Mãn, muội không sao chứ?

- Ồ, muội không sao cả!

- Trong động có một vị lão tiền bối muốn gặp huynh.

- Lão tiền bối là ai?

- Huynh vào xem là sẽ rõ.

- Có phải là Thủy Tinh Độc Bà, lão tiền bối không? Thạch Kiếm đành phải đi vào động.

Mọi người nhìn theo Thạch Kiếm đi vào thạch động, trong lòng đều đang âm thầm suy đoán nhân vật trong động là ai.

Nếu như là Thủy Tinh Độc Bà thì sao Tiểu Mãn không nói rõ, nếu không phải Thủy Tinh Độc Bà thì còn ai nữa? Lúc này mười hai vị áo xám phóng đến trước mặt Đỗ Tiểu Mãn hỏi:

- Ngươi có phải là môn hạ của Thủy Tinh Độc Bà?

- Ta không cần thiết phải trả lời ngươi.

- Ta không tha cho ngươi đâu!

- Các người làm gì được ta nào?

- Dạy dỗ ngươi trước, không lẽ Thủy Tinh Độc Bà sẽ không xuất đầu lộ diện.

Mười hai vị lão nhân áo xám liên thủ xuất chưởng, mười hai luồng kình lực hội tụ thành một luồng kình phong long trời lở đất quất tới.

Đỗ Tiểu Mãn cất Thủy Tinh Cầu vào người, lập tức đẩy ra một luồng kình khí như bài sơn đảo hải.

Mười hai vị áo xám cảm thấy cổ tay tê đi, kinh ngạc la lên một tiếng rồi nhanh chóng thu mình rút lui.

Đỗ Tiểu Mãn vận thân pháp kỳ dị, thét:

- Chạy đi đâu! Mười hai vị áo xám nhìn lên chỉ thấy đầy trời là bóng người, không sao tránh được, đành phải thủ chống đỡ.

Phút chốc bóng người lay động, tiếng kêu vang lên liên tiếp một cách thê thảm.

Đỗ Tiểu Mãn dừng tay, nhảy trở về cửa động. Trên mặt đất nằm la liệt mười hai tử thi, mười hai Đường Chủ Lãnh Phong Cốc không một ai may mắn.

Lúc này Bạc Mệnh Nữ bước đến hỏi:

- Cô nương có phải là đồ đệ của Thủy Tinh Độc Bà?

- Việc này quả thật khó mà trả lời.

- Tại sao?

- Hãy thông cảm, ta không thể nói.

Bạc Mệnh Nữ thấy sắc mặt nàng có vẻ áy náy, biết là không thể hỏi tiếp được gì, nói:

- Cô nương đã không chịu nói ra, thì ta cũng không ép buộc.

Nói xong, quay người bước đi.

Bỗng Đỗ Tiểu Mãn gọi lại nói:

- Xin cô nương hãy dừng bước một tí có được không? Bạc Mệnh Nữ dừng chân, quay đầu lại hỏi:

- Có việc gì?

- Xin hỏi tôn danh là gì?

- Bạc Mệnh Nữ.

- Bạc Mệnh Nữ sao?

- Không sai.

- Ta hỏi danh tính thật kia!

- Ta vốn là Bạc Mệnh Nữ trong thiên hạ, danh thật cũng phiêu bạt theo chuyện dĩ vãng, cô nương có thể hiểu được nỗi khổ mà ta không muốn nói ra danh tánh thật? Đỗ Tiểu Mãn nhìn nàng chằm chằm, Chương lâu mới thở dài một tiếng.

Bạc Mệnh Nữ ngước nhìn bầu trời xanh rồi bỏ đi.

Bỗng nghe một tiếng quát to:

- Quỷ nha đầu, ta dạy dỗ ngươi trước.

Đỗ Tiểu Mãn quay đầu lại, thì thấy lão bịt mặt bước ra, rút Thánh Nữ Kiếm ra, vung một vòng kiếm ảnh sáng loáng lao tới.

Đỗ Tiểu Mãn cười nói:

- Lẽ nào ngươi không sợ Thủy Tinh Cầu của ta rồi sao?

- Ta cho ngươi nếm mùi lợi hại của Thánh Nữ Kiếm.

Nói xong liền lao tới, Đỗ Tiểu Mãn thấy kiếm pháp của lão dũng mãnh, vả lại Thánh Nữ Kiếm là một bảo kiếm nổi tiếng, lúc sử dụng tỏa ra muôn nghìn hào quang sáng loáng, vì thế không thể xem thường.

Nàng không dám chậm trễ, lắc mình lui ra ngoài ba trượng.

Lão bịt mặt đánh hụt, giận dữ đánh đông rồi sang tây. Phút chốc đã ra mười mấy chiêu, chiêu nào cũng âm độc, như muốn lấy mạng người.

Tuy nhiên thân hình Tiểu Mãn nhanh nhẹn như yến, thoát ra ngoài vòng kiếm ảnh.

Lão bịt mặt lại quét ra một vùng kiếm ảnh công Tiểu Mãn.

Đang lúc ấy, chỉ thấy muôn nghìn hào quang sáng loáng tỏa ra. Và một bóng người ngoài vòng kiếm ảnh lách qua lách lại.

Bỗng một tiếng kêu to chấn động trời đất, bảo kiếm rơi phịch xuống đất, lão bịt mặt lui ra năm, sáu bước rồi dừng lại.

Đỗ Tiểu Mãn lãnh đạm nói:

- Ngươi đã biết lợi hại rồi chứ! Lão bịt mặt hừ một tiếng lạnh lẽo, bước đến nhặt Thánh Nữ Kiếm lên, bỏ đi.

Đột nhiên một tiếng quát to vang lên:

- Hãy để lại Thánh Nữ Kiếm của Hoàng Phủ Duy lão tiền bối.

Lão bịt mặt như bị điện giật, run rẩy hai cái, rồi dừng bước quay mặt lại, thấy Thạch Kiếm từ trong Thạch động bước ra, đôi mắt lộ ra hai luồng sát khí.

Nhưng lão bịt mặt cũng không thẹn là một cao thủ, cất tiếng hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Thạch Kiếm lắc mình tung đến trước mặt lão nói:

- Hãy để Thánh Nữ Kiếm lại rồi hãy đi!

- Thánh Nữ Kiếm?

- Ngươi không cần giả vờ, mấy chục năm trước ở Quỷ Cốc đoạt bảo, đến nay nên vật hoàn nguyên chủ. Ta thay Hoàng Phủ Duy lão tiền bối thu lại bảo khí.

- Đừng mơ tưởng!

- Nếu như hôm nay ngươi không để lại Thánh Nữ Kiếm thì đừng hòng rời khỏi nơi này.

- Hãy thử xem.

Thạch Kiếm thấy lão không đồng ý, liền tung người, hữu chưởng chụp tới.

Thánh Nữ Kiếm của lão bịt mặt vung ra một chiêu, Thạch Kiếm thất kinh vội thu chưởng lại, nhưng chân trái bay lên, quét ra một luồng khí mãnh liệt.

Chớp mắt hai người đã đánh hơn hai mươi mấy chiêu.

Thánh Nữ Kiếm của lão bịt mặt múa tít gió cũng không qua được, trong lòng lại kinh sợ trước công lực của Thạch Kiếm, nghĩ thầm:

- Không ngờ hắn trước khi vào động và sau khi ra động, lại hoàn toàn là hai người, công lực đã được tăng tiến vượt bực.

Thạch Kiếm dũng mãnh như sư tử, song chưởng nhanh như cuồng phong, bay đến.

Lão bịt mặt nhờ thanh kiếm lợi hại mới có thể đứng vững, nếu không đã thất bại lâu rồi.

Phút chốc hai người đã đấu với nhau hơn hai mươi, ba mươi chiêu rồi.

Thạch Kiếm càng đánh càng hăng, kiếm pháp của lão bịt mặt ngày càng bị trì hoãn.

Mọi người đứng nhìn, không khỏi lo lắng và họ âm thầm bày mưu tính kế.

Bỗng Thạch Kiếm phóng một chưởng vào vai phải của lão bịt mặt, chỉ thấy lão kêu lên một tiếng đau đớn, tay tê đi, Thánh Nữ Kiếm rơi xuống đất.

Thạch Kiếm nhanh chóng tung người chụp lấy Thánh Nữ Kiếm.

Bỗng một tiếng hét vang lên.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, một bóng người bắn tới, mang theo chưởng lực mạnh mẽ vô cùng.

Cùng lúc đó, lão bịt mặt cũng quay người lại đánh ra một chiêu.

Hai luồng kình phong đến từ hai hướng khác nhau, nhất tề nhằm cánh tay Thạch Kiếm mà công tới. Chỉ cần chàng giơ tay chụp lấy Thánh Nữ Kiếm thì tất sẽ bị trọng thương.

Thạch Kiếm chau mày, liền giơ hữu chưởng đánh ra một chiêu, rồi dùng thân pháp cực nhanh giơ hữu thủ ra, ngũ chỉ giơ ra, chụp lấy thanh kiếm.

Chỉ thấy tay Thạch Kiếm cầm Thánh Nữ Kiếm, hét lên một tiếng, lui người ra sau năm bước.

Thiết Huyết Truy Hồn đột ngột xuất chiêu, thân hình vút ra ngoài sáu trượng xa, kinh ngạc quát lên hai tiếng, thân pháp kỳ dị của Thạch Kiếm làm lão giật mình.

Lão bịt mặt ngã trên đất, thân hình càng thêm thê thảm.

Thiết Huyết Truy Hồn tiến về phía chàng, tay cầm Thiết Huyết Kỳ khiêu chiến.

Thạch Kiếm tay cầm Thánh Nữ Kiếm, bình tĩnh ứng phó.

Thiết Huyết Truy Hồn bước đến gần Thạch Kiếm thì dừng lại, Thiết Huyết Kỳ cuốn tới.

Bỗng Đỗ Tiểu Mãn lay động thân người phóng đến giữa hai người, mặt bừng bừng nộ khí, nói với Thiết Huyết Truy Hồn một cách lạnh lẽo:

- Ngươi dám làm càn thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của Thủy Tinh Cầu.

Thiết Huyết Truy Hồn biết rõ Hồng Trần Ngũ Tuyệt không phải tay vừa, nhất là đối phương tay cầm Thủy Tinh Cầu bất cứ lúc nào cũng có thể ném ra, nên thất kinh nói:

- Ta và ngươi, vốn nước giếng không phạm nước sông, hà tất phải can thiệp việc kẻ khác.

- Muốn ta không can thiệp đến việc của ngươi, thì hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

- Được, ta rời khỏi nơi này! Nói rồi, ngậm hờn quay mình bước đi.

Thiết Huyết Truy Hồn vừa bước đi năm bước thì nghe tiếng quát của Thạch Kiếm:

- Dừng lại! Thiết Huyết Truy Hồn dừng bước, đưa mắt nhìn, hỏi:

- Có việc gì?

- Muốn đi không dễ dàng như vậy, hãy để lại Thiết Huyết Kỳ của Bạch Như Vân lão tiền bối.

- Thiết Huyết Kỳ là vũ khí thành danh của ta, làm sao có thể cho ngươi được!

- Ta lột mặt nạ của ngươi trước, xem ngươi có còn dám giả mạo...

Bình luận





Chi tiết truyện