chương 6/ 38

Mấy ngày sau quả thật Úy Minh Tuyệt vẫn không có trở về, Thước Mộng cảm thấy cũng thật là vui vẻ. Thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều, kích động đi đến trường.

– Thước Mộng hả, lâu rồi không thấy bạn đi học!

– Đúng vậy đúng vậy, không có bạn ở đây, cả lớp rất là nhớ bạn đó!

– Thước Mộng bạn bị bệnh gì vậy? Bây giờ đã tốt hơn chưa?

– Thước Mộng, bạn thế nào rồi?

– Thước Mộng…

– Thước Mộng…

Vừa vào lớp còn chưa kịp ngồi xuống, Thước Mộng đã được bạn bè vây quanh ân cần hỏi han. Thước Mộng rất vui, vẫn còn có thể tiếp tục được đi học cùng với mọi người.

– Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không còn vấn đề gì nữa! Mọi người cũng mau về chỗ ngồi đi, sắp vô học rồi!

Thước Mộng ôn hòa khuyên mọi người giải tán. hô— Mọi người đúng là thật nhiệt tình mà.



– Thước Mộng! Em ra ngoài một chút đi!

Vừa đến giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm đứng bên ngoài gọi Thước Mộng.

– Chào thầy ạ, có việc gì hả thầy?

– Àh, có người muốn gặp em, cho nên tôi đến gọi… Chào ngài! Tôi đã gọi Thước Mộng đến!

Thầy giáo mỉm cười với người bên cạnh, trời ạ! Sao lại có người dễ nhìn đến như vậy!

Thước Mộng nhìn người bên cạnh thầy giáo, nhất thời kinh ngạc!

– Ông… tại sao ông lại đến trường…

Người trước mắt, dĩ nhiên là kẻ đã vài ngày không thấy mặt: Úy Minh Tuyệt.

– Ha ha, Thước Mộng, nhớ ta rồi sao?

Úy Minh Tuyệt đóng kịch trước mặt giáo viên, giả bộ đem cả người trở nên thật vô hại, nặn ra một nụ cười tươi rói lương thiện,

– Thầy giáo, tôi và Thước Mộng đã lâu không gặp nhau, rất muốn có thể “tâm sự” với em ấy một chút, xin hỏi trong trường có chỗ nào an tĩnh ít người quấy rầy không ạ?

Úy Minh Tuyệt một tay lôi kéo Thước Mộng, vừa hỏi.

Nghĩ liền biết Úy Minh Tuyệt tuyệt đối không có khả năng chỉ là “tâm sự” đơn giản như vậy, làm sao bây giờ? Kêu “Cứu mạng” sao? Nhưng vạn nhất để cho người khác biết mối quan hệ giữa y với Úy Minh Tuyệt… vậy còn đáng sợ hơn! Thước Mộng đỏ mặt đứng yên tại chỗ.

– Không, hay khỏi đi… Thời gian nghĩ trưa rất ngắn, tôi cũng sắp vào học rồi!

– Không sao đâu, Thước Mộng. Dù sao buổi chiều cũng không phải học chính khóa, cứ đến phòng giáo viên cũng được, ở đó cũng yên tĩnh! Thầy cũng không làm phiền hai người nữa.

– Vậy cảm ơn thầy, phiền thầy dẫn đường giúp.

Úy Minh Tuyệt lễ phép nói lời cảm ơn, cường ngạnh lôi kéo Thước Mộng đến phòng giáo viên, thầy giáo vừa ra ngoài Úy Minh Tuyệt đã khóa trái cửa lại, vẻ mặt âm trầm nhìn Thước Mộng.

– Như thế nào? Vừa rồi muốn phản kháng ta sao?

– Tôi, không có, không có! Tôi chỉ là không muốn bị trễ học thôi… Nếu thầy giáo đã cho phép thì… thì tốt rồi!

Thước Mộng vừa lui về sau vừa cười xấu hổ.

– Thật sao? Vậy ngươi thụt lùi về sau để làm gì?

Một tay kéo Thước Mộng vào trong lòng mình, một tay nâng cằm y lên trêu tức nói

– Tôi, hi hi… Ông cao quá, a… Đứng gần quá, tôi phải ngửa đầu nhìn ông… Cổ thật là mỏi…

Phun ra những lời nói dối chẳng ra làm sao, Thước Mộng cũng chẳng thể tin được.

– Vậy sao? Tốt nhất là như vầy… Phải biết rằng, có dũng khí chống đối lại ta, thì sẽ chẳng thể sống tốt. Muốn ít chịu khổ thì phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết chưa?

– Dạ, biết rồi…

– Tốt lắm… Hôn ta!

Úy Minh Tuyệt bắt đầu ra lệnh.

– Cái gì? Hôn…

Thước Mộng lại càng hoảng sợ, muốn chính mình chủ động đi hôn một kẻ đồng tính sao? Nhưng mà, nếu không làm như lời hắn nói, sợ rằng cũng chẳng thể sống sót được nữa. Nhắm mắt lại, cắn răng một cái Thước Mộng kiễng chân hôn lên môi Úy Minh Tuyệt. Nhưng mà… tiếp theo phải làm như thế nào đây? Trong TV, cùng với kinh nghiệm lần trước cộng lại, hình như là phải đưa đầu lưỡi vào… Thước Mộng trong lòng nghĩ vậy, sợ hãi đem chiếc lưỡi của mình dò xét vào trong miệng Úy Minh Tuyệt.

Úy Minh Tuyệt bị Thước Mộng hôn, rất vụng về… Cũng rất động lòng người! Hạ thân chính mình rất nhanh truyền đến cảm giác quen thuộc. Chuyển từ bị động sang chủ đồng, cường ngạnh hôn thật sâu.

Cảm giác bụng bị cái gì cứng cứng cạ vào, tay Thước Mộng tò mò sờ sờ cái thứ kia.



– Uhm…

Gốc rễ dục vọng của mình bị Thước Mộng mò lấy, nguyên lai ban đầu chỉ có chút điểm hưng phấn loáng cái liền ngẩng đầu lên, Úy Minh Tuyệt cảm thấy thật khó tin, hình như chỉ cần đến gần tên Thước Mộng này, chính mình lại giống như một thằng nhóc mười mấy tuổi hỉ mũi chưa sạch cấp tốc dựng lên không nhịn được.

Phát hiện chính mình rờ thấy thứ không nên đụng vào, Thước Mộng sợ đến rụt tay lại. Rồi lại bị Úy Minh Tuyệt chụp lại ấn lên nơi nó một lần nữa.

– Nếu ngươi đã khơi mào lửa dục này vậy thì chính mình đi dập lửa đi!

Bị ép cầm lấy bộ vị kia, cảm giác được thứ đó trong tay mình càng lúc càng trướng lên! Thứ của hắn lại nằm trong tay mình, chính mình quả nhiên lại đi vuốt ve đồ của người đàn ông khác! Lâm vào tình cảnh như thế này, mặt Thước Mộng thoáng chống đỏ bừng lên.

Hồi lâu, sau khi kết thúc nụ hôn sâu, Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng bị mình hôn mà cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Không biết cái miệng nhỏ như vậy khi ngậm lấy thứ kia của mình sẽ có tư vị gì nữa. Vừa nghĩ tới, hắn liền dùng sức một phát ép Thước Mộng quì xuống trước mặt mình, mở khóa quần kéo ra phân thân của mình, đưa đến trước khóe môi Thước Mộng.

– Liếm!

Mệnh lệnh tiếp theo được ban ra.

Ngơ ngác nhìn cự vật trước mắt mình vừa thô vừa to, cái của mình căn bản chẳng có cửa để so sánh, trách không được tại sao mình lại đau như vậy… Chờ một chút! Mới vừa rồi Úy Minh Tuyệt nói cái gì? Liếm? Muốn chính mình đi liếm thứ này sao? Thước Mộng có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Úy Minh Tuyệt.

Úy Minh Tuyệt cao cao tại thượng nhìn Thước Mộng:

– Như thế nào? Không muốn nghe lời sao?

Trong lời nói Úy Minh Tuyệt mang theo sự uy hiếp, trong lòng Thước Mộng chẳng cam lòng chút nào, lại cầm lấy phân thân của Úy Minh Tuyệt, cố nén cảm giác buồn nôn đi, vươn đầu lưỡi, run run rẩy rẩy liếm nhẹ vào đỉnh đầu đã sớm ướt át. Một cỗ mùi vị của giống đực xộc vào trong miệng, lan tràn lên tận chóp mũi, kích thích đến cả đỉnh đầu.

– Uh… Tốt lắm, tiếp tục… Toàn bộ đều phải liếm hết… Uh…

Úy Minh Tuyệt một bên thoải mái tận hưởng, một bên tiếp tục chỉ đạo Thước Mộng.

Phân thân thật lớn chỉ vì Thước Mộng liếm nhẹ mà hưng phấn run run, Thước Mộng như được khích lệ, ý thức cũng dần mơ hồ. Chậm rãi đem phân thân của Úy Minh Tuyệt ngậm hết vào trong miệng, ngón tay cũng chủ động khiêu khích hai quả cầu bên dưới.

Phân thân cực nóng bị khoang miệng vừa ấm áp vừa ướt át ngậm vào, hai khối cầu mẫn cảm bên dưới cũng bị đùa bỡn, Úy Minh Tuyệt thiếu chút nữa kích động mà bắn ra. Hai tay hắn nắm lấy đầu Thước Mộng, đem phân thân mãnh liệt quất cắm vào trong miệng Thước Mộng, mỗi một lần đều đâm thật sâu vào trong yết hầu Thước Mộng.

Qua vài lần cổ họng bị đâm vào thật sâu làm cho ý thức tán loạn của Thước Mộng trở nên thanh tỉnh. Trời ạ, phân thân của người đàn ông này đang mãnh liệt ra vào trong miệng mình! Hơn nữa hình như còn do chính mình chủ động ngậm lấy! Chính mình hỏng đến mức này rồi sao? Thước Mộng nhắm mắt lại thống khổ.

Theo một tiếng gầm nhẹ, Úy Minh Tuyệt đã đạt tới cao trào, một dòng tinh hoa theo đó mà phun ra, tràn vào cổ họng Thước Mộng.

– Không được phun ra! Nuốt xuống toàn bộ cho ta!

Nhìn điệu bộ như muốn nôn ra của Thước Mộng liền bị Úy Minh Tuyệt chặn lại. Hắn bịt miệng Thước Mộng, kéo đầu Thước Mộng ngẩng lên, bắt buộc y nuốt xuống tất cả.

Sau khi Thước Mộng được thả ra, mệt mỏi ngồi co quắt trên sàn nhà, chỉ biết nôn khan. Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng quần áo xộc xệch, khóe miệng đỏ hồng lưu lại một ít dấu vết của mình, cảnh được quả thật là *** mĩ đến cực điểm.

– Sao vậy? Không thích? Đây chính là phần thưởng chủ nhân ban thưởng cho sủng vật! Sau này sẽ có càng nhiều hơn, ngươi nên sớm một chút mà yêu thích nó!

Ngồi xổm xuống, cách một lớp áo quần khiêu khích phân thân Thước Mộng,

– Chỉ mới chào đón phân thân của chủ nhân, uống đồ của chủ nhân, nơi này liền hưng phấn đến như vậy sao?

– Đừng, đừng mà… uhm… Đừng chạm… Uhm…

Thước Mộng vô lực muốn cầm lấy tay Úy Minh Tuyệt, lại bị Úy Minh Tuyệt dùng sức bóp một chút.

– Ta nói rồi, ngươi lại muốn không nghe lời! Bất quá xem ra hôm nay tiểu sủng vật làm cho chủ nhân cảm thấy rất thoải mái, vậy thì chủ nhân cũng sẽ cho Tiểu Sủng vật dễ chịu một chut1

Vừa nói liền kéo bỏ quần Thước Mộng.

Hạ thân đột nhiên lộ ra ngoài không khí mát lạnh, Thước Mộng ngồi bật dậy, chụp được tay Úy Minh Tuyệt ra sức khẩn cầu

– Đừng mà, đừng làm ở đây… Cầu xin ông! Đây là trường học mà! Lúc nào cũng có thể có người đi qua, cầu xin ông… Trở về nhà, tôi tùy ông xử trí, đừng làm ở đây, đừng mà…

– Hừ! Vừa mới dạy xong đã nhanh quên như vậy sao? Xem ra ngươi vốn là thích ta sử dụng bạo lực?

Nói xong liền vặn bung hai chân Thước Mộng, đem ngón trỏ đâm mạnh vào hậu huyệt chặt bó của Thước Mộng.

– A……

Dị vật đột nhiên tiến vào, Thước Mộng đau đớn kêu to, nhớ đến kinh nghiệm lần trước, y không đình chỉ được run rẩy.

– A… vết thương lần trước đã tốt lắm? Được lắm?

Úy Minh Tuyệt vừa nói, ngón tay cũng không ngừng đâm vào rút ra trong người Thước Mộng, khuấy đảo…

– A… Uhm…

Cảm giác đau đớn trong cở thể từ từ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác hưng phấn không thể hiểu được…

– A… kì quá… a…. Thật thoải mái… uhm…

Dần dần, hậu huyệt Thước Mộng không còn bó chặt như trước, Úy Minh Tuyệt lại nhét thêm một ngón tay vào, một ngón, hai ngón, ba ngón… Thước Mộng từ từ cảm thấy thật bất mãn, lại hi vọng có cái gì đó thật lớn nhét vào chỗ đó của mình. Phát giác ra ý nghĩ đó, Thước Mộng dùng sức lắc đầu. Không, không thể nào lại có thể muốn như vậy được? Như thế nào lại có ý nghĩ *** đãng đó! Nơi này là trường học mà…

– Cầu xin ông, đừng mà…

– Không nên? Cái miệng nhỏ nhắn phía trên của ngươi xem ra không có thành thật như cái miệng nhỏ phía dưới nha! Cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi xem ra cắn ta rất chặt đó…

Nói xong, liền rút ngón tay ra, dùng phân thân đã sớm hưng phấn trở lại của mình thay thế vào.

– A…

Cảm giác nóng rực tràn ngập, Thước Mộng thoải mái than nhẹ, nhưng mà vừa nghĩ đến đây là trường học, lúc nào cũng đều có người đi ngang qua chỗ này, y liền cắn chặt vào tay mình, không cho bản thân lên tiếng.

– Sao vậy? Thẹn thùng? Vừa rồi còn chủ động ngậm lấy đồ của chủ nhân, bây giờ lại còn xấu hổ sao?

Úy Minh Tuyệt nhanh nhẹn dùng sức đâm sâu vào

– Kêu lên cho ta, để cho chủ nhân nghe thấy âm thanh *** đãng của ngươi…

– A… a… Chậm, chậm một chút… tôi… a… Nhanh, nhanh quá… Uhm… tôi… a…………

Theo động tác thật sâu của Úy Minh Tuyệt, Thước Mộng bắn ra ngoài. Cao trào trôi qua, y mềm nhũn ngồi phịch dưới chân Úy Minh Tuyệt, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.



– Ủa? Thước Mộng làm sao vậy?

Nhìn Thước Mộng mê man trong lòng Úy Minh Tuyệt, giáo viên tò mò hỏi

– Em ấy trước đây bị bệnh! Có thể còn chưa khỏe hẳn… Thầy giáo, tôi có thể đưa em ấy về trước không?

– Hả? Đương nhiên rồi! Nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi khi nào khỏe lại rồi đi học cũng được. Sức khỏe quan trọng hơn.

Thầy giáo quan tâm nói.

– Không có gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi! Đôi đưa em ấy về trước, gặp lại thầy sau!

– Được! Đi thong thả…

Ai da, đúng là một anh chàng siêu cấp đẹp trai mà, sau này có thể đến đây nhiều một chút không ta… Thầy giáo mê trai đẹp nghĩ…

Bình luận





Chi tiết truyện