Trở về biệt thự của Mộ Dung Xuyên, Mĩ Hà ngồi trên ghế salon sang trọng nhưng lại giống như ngồi trên chảo nóng. Lúc nãy ở nhà, Mộ Dung Xuyên mặt không nhăn một cái cứ thế mà đưa cho Trương Thắng 500 vạn, lại còn dùng một chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng để đón bà về, lại nhìn thấy căn biệt thử này sự hoa lệ vượt xa sức tưởng tượng của mình. Xem ra Mộ Dung Xuyên không phải là chàng sinh viên nghèo như năm đó rồi, mình như vậy xứng đáng ở bên cạnh sao?
Mộ Dung Xuyên nhìn thấy Mĩ Hà mặt ủ mày chau bên cạnh, tưởng bà nhớ đến Phi Nhiên, mở miệng an ủi:
– Mĩ Hà, đừng nghĩ đến Phi Nhiên nữa, chúng ta có thể xuyên gọi điện để con đến đây chơi mà. Huống hồ con cũng đã trưởng thành rồi, sớm muộn gì cũng tách ra khỏi chúng ta.
– Không phải, em không lo cho Tiểu Nhiên. Đứa trẻ đó rất tự lập, em rất an tâm về nó… Mộ Dung, anh bây giờ… em…
Như đã hiểu ý Mĩ Hà, Mộ Dung Xuyên cầm tay bà:
– Mĩ Hà, em đừng để tâm đến những cái đó, em chỉ cần biết rằng bao nhiêu năm nay anh chưa từng quên mẹ con em. Để có thể đoàn tụ với mẹ con em chính là niềm tin cùng động lực để anh cố gắng. Không có hai người anh sẽ không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
– Mộ Dung…
Mĩ Hà xúc động gọi tên Mộ Dung Xuyên. Lúc này, Thước Mộng ngồi một bên im lặng đứng dậy bỏ đi. Bọn họ xa cách nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thể ở cùng nhau, chính mình cũng chẳng nên làm kì đà cản mũi.
Trở lại phòng, Thước Mộng ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời ban đêm tĩnh lặng. Hôm nay chính mình lại trở nên ác độc ra tay với Trương Thắng, tâm tình buồn bực giảm bớt không ít. Thật ra bây giờ Thước Mộng có chút hối hận, mình không nên xuống tay với ông ta như vậy, nói kiểu gì thì Trương Thắng vẫn là người lớn, là cha của anh hai.
– Ôi…
Thước Mộng cúi đầu thở dài. Đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn. Y kích động chụp lấy điện thoại, rồi lại thất vọng buông ra, thì ra chỉ là tin nhắn quảng cáo, vậy mà mình còn tưởng là anh gởi tới… Thước Mộng vô lực xóa đi tin nhắn đó, màn hình điện thoại lúc này hiện ra hình nền, y cứ si ngốc nhìn hình ảnh Úy Minh Tuyệt cùng mình trong đó. Trong hình là mình cười thật rạng rỡ và hạnh phúc, khi đó mình có được tình yêu của Úy Minh Tuyệt. Úy Minh Tuyệt trên mặt tuy không lộ ra nét cười, nhưng cũng tràn ngập ôn nhu cùng hạnh phúc.
Thước Mộng nhìn một chút lại ngẩng đầu nhìn trời, những ngôi sao lấp lánh vây quanh mặt trăng, dưới sự phụ trở của những vì sao, mặt trăng lại càng trở nên trong trẻo lạnh lùng đầy cao ngạp, rồi lại lóe lên thứ ánh sáng ôn nhu. Cũng giống như Úy Minh Tuyệt, nhìn vào thì rất lãnh khốc nhưng chỉ là mặt nạ để che dấu mà thôi.
– Tuyệt, cho dù anh là độc, em vẫn vui vẻ chịu đựng, cho dù ruột gan đứt ra thành từng khúc em cũng mặc kệ. Anh nói anh không thích em, nhưng không có nói em không được thích anh, vậy thì để cho em tiếp tục thích anh đi, để em dùng hết sức mà thích anh.
Thước Mộng cầm lấy điện thoại, đối diện với ánh trăng trên cao kia hạ quyết tâm.
—
Vẻ mặt Thước Mộng chẳng có gì vui vẻ ngồi trong quán cà phê, nhìn người đối diện, cái người đang nói không ngừng này gọi là Liễu Y Đình, là đại tiểu thư của một khách hàng có hợp tác với tập đoàn Triêu Hà, cái tên nghe thật văn nhã tú lệ nhưng chẳng hợp với người chút nào.
– Anh cũng không biết có bao nhiêu nam sinh phiền ghê gớm, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo người ta, khi thì gởi thư tình, khi thì tặng hoa phiền muốn chết luôn.
Thanh âm ngọt ngào phát ngán của Liễu Y Đình một lần nữa là phát ra, Thước Mộng trong lòng làm động tác muốn ói, nhìn bộ dạng của cô ta thì làm gì có phiền phức chứ, rõ ràng là muốn tự nâng giá lên. Thật chẳng biết sao lại có người đàn ông nào lại xem cô ta như là của báu. Chỉ có cái vỏ xinh đẹp còn bên trong thì rỗng toét. Trong lòng thì vô cùng chán ghét, Thước Mộng vẫn như cũ giả bộ vô hại, miệng cười ôn hòa:
– Đó là vì cô Liễu có mị lực, người xinh đẹp như vậy ai lại không thích chứ.
Nghe Thước mộng ca ngợi mình, Liễu Y Đình cực kì đắc ý, nhũng nịu nói:
– Em cũng không phải đặc biệt xinh đẹp hay có mị lực đâu, bất quá so với mấy người bình thường thì hơn một chút thôi, đều là mọi người thương mà nâng bốc thôi.
Nghe đến đó, Thước Mộng thiếu điều muốn ói ra ngoài. Cô ta rõ ràng trưng ra một bộ “ta là đệ nhất mĩ nhân” nhìn thấy mà ghê.
– Thước Mộng, anh đừng lúc nào cũng cô Liễu cô Liễu gọi người ta như vậy. Em gọi anh là Thước Mộng, anh có thể gọi em là Đình Đình mà!
– Ha ha, cứ gọi là cô Liễu là được rồi…
Tôi xin cô, chúng ta chưa có đến mức thân thiết như vậy đâu.
Đang lúc Thước Mộng rầu rĩ chưa biết phải thoát thân như thế nào mà không đắc tội với đại tiểu thư trước mắt đây thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Thước Mộng, trùng hợp quá!
Thước Mộng ngẩng đầu nhìn người đangđến, cao hứng cực kì:
– Anh, thật trùng hợp. Lại đây, ngồi đi… Anh sao lại đến chỗ này vậy?
Phi Nhiên ngồi xuống dựa vào Thước Mộng, nhìn một chút vào Liễu Y Đình ngồi đối diện, hướng cô ta gật đầu một cái như chào hỏi, lại nói với Thước Mộng:
– Hôm nay không phải cuối tuần sao, ở nhà cũng chẳng có chuyện gì, nên ra ngoài đi loanh quanh. Ở bên ngoài thấy em nên đi vào đây.
Liễu Y Đình nhìn Phi Nhiên một chút, mở miệng nói:
– Thước Mộng, đây là…
Thước Mộng vừa mới rồi gọi hắn là “Anh”? Nhưng bác Mộ Dung không phải chỉ có một người con trai sao?
– Chào cô, tôi là anh của em ấy.
Phi Nhiên tự mình giới thiệu.
Thước Mộng nhìn Phi Nhiên lại liếc nhìn Liễu Y Đình một cái, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, nghĩ ra một cách. Y tiến sát vào ngực Phi Nhiên, hai tay như vòi bạch tuộc cuốn lấy Phi Nhiên, lại còn cố ý cất tiếng giận dỗi:
– Anh, em rất nhớ anh đó, anh có nhớ em không?
Phi Nhiên giống như thường cưng chiều xoa đầu Thước Mộng:
– Đương nhiên là nhớ muốn chết!
Nghe được câu trả lời hài lòng, Thước Mộng càng rút ngắn khoảng cách với Phi Nhiên, cơ hồ là áp hết cả người lên Phi Nhiên. Phi Nhiên cũng thấy có chút không đúng, nghĩ muốn đẩy Thước Mộng ra hỏi, nhưng lực bất tòng tâm.
– Thước, Thước Mộng, đừng làm vậy, có người ở đây…
– Không mà, không mà, em thích dựa vào anh như vậy!
Liễu Y Đình nhìn hình ảnh trước mặt, cả mặt đều trở nên xanh mét! Đây là Thước Mộng kiều mị mà mình đã từng biết sao, trách không được cứ có cảm giác Thước Mộng đối với mình không lạnh không nhạt, thì ra là…
– Thước Mộng, thì ra anh… Anh ta không phải là anh của anh sao?
Liễu Y Đình không cam lòng hỏi.
– Đúng vậy, anh ấy là anh tôi, là người anh tôi yêu nhất… Anh, có đúng không?
Phi Nhiên như là bị thôi miên, vô thức gật đầu. Thước Mộng làm ra bộ mặt hết sức áy náy nói với Liễu Y Đình,
– Cô Liễu, đúng là như cô nghĩ đó, tôi là… Thật xin lỗi!
Liễu Y Đình thấy y thừa nhận, giống như là bị ủy khuất gì lớn lao ghê lắm, xô cửa bỏ đi.
Nhìn Liễu Y Đình rời đi, Thước Mộng đắc ý cực kì, buông Phi Nhiên đang xấu hổ ra nói:
– Anh, xin lỗi nha, mới nãy phải lợi dụng anh, anh đừng giận nha!
Phi Nhiên trong lòng đang vui vẻ giống như bị tạt một xô nước lạnh, hắn thoáng có chút thất vọng:
– Không sao… Nhưng mà Thước Mộng, em tại sao muốn gạt cô gái đó, sao vậy?
Thước Mộng bất cần nhún nhún vai:
– Em bị cô ta làm phiền muốn chết, không ra tay tàn nhẫn sợ chẳng dứt ra được, để cho cô ta biết em không hứng thú với phụ nữ chính là biện pháp tốt nhất rồi. Huống chi, em đúng là không có lừa gạt cô ta.
– … Là vì Úy Minh Tuyệt sao? Là ông ta đem em biến thành đồng tính luyến ái…
– … Đúng vậy.
Thước Mộng cúi đầu uống cà phê, cũng không có ngẩng đầu lên nhìn Phi Nhiên.
– Anh lần trước quên không hỏi em, em với Úy Minh Tuyệt thế nào rồi? Ông ta tại sao lại đồng ý cho em trở về với cha mình?
Thước Mộng ngẩng đầu liếc Phi Nhiên một cái, lại nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ.
– Anh ấy không cần em nữa, cha đưa cho anh ấy 1000 vạn, anh ấy nhận tiền rồi đem em trả về cho cha…
– Thước Mộng…
Nhìn ánh mắt cô đơn của Thước Mộng, Phi Nhiên không biết phải an ủi em như thế nào. Yên lặng một hồi, Phi Nhiên như đã hạ quyết tâm, kéo tay Thước Mộng, kiên định nói:
– Thước Mộng, nếu như Úy Minh Tuyệt không cần em nữa, vậy thì em quên ông ta đi. Cho anh một cơ hội, để anh thay thế ông ta được không?
Thước Mộng kinh ngạc nhìn Phi Nhiên, không biết phải nói cái gì mới tốt. Phi Nhiên tiếp tục nói:
– Anh thích em, thích đã nhiều năm rồi, Thước Mộng, cho anh một cơ hội được không, nếu Úy Minh Tuyệt bỏ rơi em, vậy thì để anh yêu em!
Thước Mộng rút bàn tay đang bị Phi Nhiên nắm:
– Anh, xin lỗi, em chỉ yêu Úy Minh Tuyệt, cho dù anh ấy không quan tâm đến em nữa, em vẫn yêu anh ấy… Tình cảm dành cho anh ấy trong em đã trở thành lời nguyền rồi, em bây giờ chẳng thể nào tiếp nhận hay đáp lại tình cảm của người khác nữa. Anh, anh sẽ gặp người của riêng mình…
Bị Thước Mộng từ chối Phi Nhiên chỉ bình thản cười, sớm biết rằng thế nào cũng sẽ có kết cục này, kì thật đã sớm biết rõ, Thước Mộng đối với hắn chỉ có tình cảm anh em, chỉ là chính mình không có cách nào buông tay được cảm giác với Thước Mộng mà thôi, bây giờ cũng đã nói được rồi, hắn rốt cuộc cũng có thể buông tay chuyện với Thước Mộng rồi.
– Thước Mộng, chúng ta vẫn là anh em phải không?
Thước Mộng nhìn Phi Nhiên,
– Dạ, anh mãi mãi là anh của em, là người quan trọng nhất!
Bình luận
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1