chương 18/ 38

Úy Minh Tuyệt rất áy náy, nhìn Thước Mộng bị thương nằm ở trên giường, lòng hắn đau như xát muối. Chán ghét, tại sao trong lúc cùng Thước Mộng ra ngoài rong chơi lại đụng ngay người của bang phái đối nghịch chứ, may mà bên mình cũng không chết người nào, thế nhưng lại không bảo vệ được Thước Mộng, lại làm cho y bị thương tổn rồi.

– Mộng, xin lỗi, anh không bảo vệ được em, anh đã từng hứa sẽ bảo bọc em thật tốt…

Úy Minh Tuyệt cầm tay Thước Mộng áp vào mặt mình, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của y.

Thủ hạ đứng một bên nhìn lão đại của mình, cả đám người không nhịn được mà rùng mình, cái vẻ mặt nhu tình này, giống như thiếu chút nữa thì có thể rớt nước mắt là lão đại lãnh huyết vô tình trong ấn tượng của bọn họ sao?

– Minh Tuyệt, xảy ra chuyện gì rồi?

Nghe thấy tiếng chân Hình Hòa vội vàng chạy tới hướng thẳng về phía giường, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thước Mộng, đau lòng hết sức,

– Tại sao lại có thể như vậy?

– Trong lúc đi ra ngoài chơi với Thước Mộng thì đụng phải mấy đứa phế thải bên Phong bang, Thước Mộng bị một thằng trong đó đập vào đầu…

Nghĩ đến Thước Mộng yêu mến bị thằng chết bằm kia đập vào đầu đến hôn mê, lại chảy ra nhiều máu như vậy, Úy Minh Tuyệt hận không thể đem tên đó ra lột ra rút gân bằm xác cho chó ăn. Phong bang, thời gian trước bị Úy Minh Tuyệt thâu tóm, chỉ còn một số tên thoát được, không nghĩ tới lại bị bọn đó theo dõi.

Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt lộ ra ánh mắt tàn nhẫn ngoan lệ, không khỏi âm thầm mặc niệm cho cái tên hại Thước Mộng bị thương kia, chuyến này tên đó sẽ chân chính hiểu được thế nào là sống không được chết không xong.

– Vậy bác sĩ nói thế nào?

– Bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tánh mạnh, nhưng mà cũng có khả năng sẽ để lại di chứng… Cụ thể ra sao thì phải đợi đến khi nào Thước Mộng tỉnh lại kiểm tra lại thì mới có kết quả…

– Đã báo cho người nhà cậu ấy biết chưa?

– Tôi đã cho người đi đón rồi, chắc cũng sắp tới đây.

Yên lặng một lúc, cửa phòng bệnh đột ngột bị đá văng ra, người vừa đến phóng thẳng đến giường bệnh.

– Thước Mộng, em làm sao vậy, Thước Mộng, em mở mắt ra đi, là anh nè, em nhìn anh đi…

Thì ra là Phi Nhiên. Nhìn Thước Mộng nằm ở trên giường chẳng rõ sống chết, Phi Nhiên đem toàn bộ tức giận trút lên người Úy Minh Tuyệt,

– Úy Minh Tuyệt, ông lại làm gì Thước Mộng, em ấy như thế nào lại thành như vầy?

Trái ngược với bộ dáng kích động của Phi Nhiên, Úy Minh Tuyệt vẫn ngồi bên giường nắm tay Thước Mộng, lẳng lặng mà nhìn Thước Mộng, không để ý đến Phi Nhiên gầm gừ gào thét.

Hình Hòa một bên cũng sợ Phi Nhiên làm cho Úy Minh Tuyệt tức giận, vội vàng kéo hắn lại:

– Phi Nhiên, đó là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng trách Minh Tuyệt, anh ấy cũng không muốn đâu…

Phi Nhiên nhìn Hình Hòa đang lôi kéo mình, tự nhiên rất muốn hỏi buổi tối đó hắn có bị Úy Minh Tuyệt giáo huấn hay không, nhưng mà chuyện Thước Mộng với hắn thì quan trọng hơn.

– Ngoài ý muốn? Ông ta chẳng phải lần đầu tiên ngược đãi Thước Mộng… Úy Minh Tuyệt, người nợ tiền là cha tôi, ông tại sao không đi tìm ông ta mà lại đi bắt nạt Thước Mộng? Tại sao?

Nếu đã cướp em đi, vậy tại sao không đối xử tốt với Thước Mộng chứ?

– Cậu cho rằng tôi sẽ đánh em ấy thành như vầy sao?

Rốt cuộc người im lặng nãy giờ cũng mở miệng nói chuyện.

– Chẳng lẽ không phải vậy sao?

– Hừ, cậu nếu cho rằng đó là tôi làm thì giờ tôi còn ngồi đây với em ấy, lại còn đưa mấy người đến gặp sao? Hơn nữa…

Tay Úy Minh Tuyệt xoa lên mái tóc mềm mại của Thước Mộng,

-Tôi làm sao có thể xuống tay đánh em ấy chứ, lần ngược đãi lúc trước đã đủ làm tôi rất hối hận rồi, tôi thương em ấy còn không đủ, như thế nào có thể đánh chứ…

Nghe Úy Minh Tuyệt nói chẳng khác gì lời tỏ tình, Phi Nhiên ngẩn ngơ cả người, câu nói kia của Úy Minh Tuyệt chẳng phải có ý nói rằng, nói rằng hắn thích Thước Mộng sao? Lúc này, Hình Hòa đi tới, kéo cánh tay Phi Nhiên,

– Phi Nhiên, chúng ta ra ngoài một chút đi.

Bị Hình Hòa lôi ra khỏi phòng bệnh, hai người lặng lẽ ngồi ở ghế ngoài hành lang.

– Phi Nhiên, cậu thích Thước Mộng phải không?

Hình Hòa thử thăm dò.

– Cái gì? Cái đó, Thước Mộng là em tôi, tất nhiên là tôi thích em ấy…

Phi Nhiên bình thản trả lời câu hỏi của Hình Hòa, nhưng lại trốn tránh không nhìn vào đôi mắt ấy.

– Phi Nhiên, cậu thích Thước Mộng, cũng chẳng phải là tình anh em đơn thuần.

– Hình Hòa, anh, anh tại sao lại nói như vậy… Chúng tôi là anh em cùng mẹ, đều là con trai, anh nghĩ miên man rồi…

– Phi Nhiên, cậu không cần gạt tôi, theo tôi thấy, Minh Tuyệt cũng đã sớm nhìn thấy. Cậu thích Thước Mộng.

– Đúng vậy, tôi thích em ấy, như vậy thì sao chứ? Tôi không khống chế được suy nghĩ của mình dành cho em ấy, là tôi thích em ấy, cho dù là cùng giới tính, là anh em thì sao chứ, là tôi thích em ấy!

Phi Nhiên càng nói càng kích động, lời nói cũng càng lúc càng lớn lên.

– Nhưng Thước Mộng không thích cậu!

Hình Hòa tỉnh táo vạch ra sự thật.

Lời nói về Thước Mộng như đâm vào trong đầu, Phi Nhiên dần dần tỉnh táo:

– Em ấy bây giờ chưa thích, chỉ cần em ấy còn bên cạnh tôi, em ấy nhất định sẽ thích tôi…

– Không có khả năng!

Hình Hòa lần nữa tỉnh táo nói.

Phi Nhiên tức giận:

– Anh như thế nào lại khẳng định Thước Mộng sẽ không thích tôi? Anh cũng không phải là em ấy.

Hình Hòa nhìn Phi Nhiên, bình tĩnh nói:

– Tôi đúng là không phải Thước Mộng, nhưng tôi nhìn thấy, cậu ấy thật ra đã thích Úy Minh Tuyệt rồi… Minh Tuyệt cũng rất thích Thước Mộng, hai người bọn họ chính là trời sinh một đôi.

– Anh, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?

– Tôi chỉ muốn nói với cậu, Úy Minh Tuyệt mặc dù bề ngoài rất lãnh khốc, nhưng anh ta một khi đã xác định một chuyện gì thì anh ta sẽ làm tới cùng, anh ta thừa nhận anh ta thích Thước Mộng, cho nên tôi tin rằng anh ta sẽ chờ đợi Thước Mộng, cũng mời cậu tin tưởng cho, Minh Tuyệt tuyệt đối sẽ không đối xử với Thước Mộng giống như trước đây. Trong khoảng thời gian này tôi thấy, Minh Tuyệt là thật tâm với Thước Mộng, Thước Mộng nhìn qua cũng rất thích Minh Tuyệt, cho nên cậu buông tay với Thước Mộng đi! Cậu tranh chấp không lại với Minh Tuyệt đâu, bất kể phương diện nào cũng tranh không lại.

Phi Nhiên ngạc nhiên, hồi lâu hắn cười khổ, hắn sao lại không biết chứ? Từ cái ngày mà Úy Minh Tuyệt đưa Thước Mộng về thăm nhà, hắn đã mơ hồ cảm giác giữa hai người kia có cái gì không bình thường rồi, chỉ là chính mình vẫn một mực phủ nhận. Nhưng mà thời gian này số lượng Thước Mộng về thăm nhà tăng lên, hắn không muốn thừa nhận cũng vô dụng, bởi đề tài Thước Mộng nói luôn xoay quanh Úy Minh Tuyệt, luôn nhắc đến Úy Minh Tuyệt với bộ dáng vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc, tựa như người đang lạc trong biển tình.

Phi Nhiên đem mặt vùi vào hai tay, rầu rĩ nói:

– Có thể buông tay sao? Buông thay rồi thì sao chứ? 10 năm, tôi thích em ấy đã 10 năm, nói buông tay là có thể buông sao?

Hình Hòa đặt hai tay lên vai Phi Nhiên, vỗ vỗ vào mà nói:

– Có thể mà, Phi Nhiên, chỉ cần cậu muốn như vậy, Thước Mộng chắc chắn không phải là người dành cho cậu, cho nên mới không thích cậu, không thích cậu là tổn thất của cậu ta…

– A… Hình như anh rất có tâm trạng…

Phi Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hình Hòa.

Đột nhiên bị ánh mắt chăm chú của Phi Nhiên nhìn vào, Hình Hòa cũng rất xấu hổ cúi đầu.

– Uh, tôi cũng ta từng thích một người suốt 18 năm…

– 18 năm? Hình Hòa, anh bao nhiêu tuổi rồi?

– 24

– Bằng tuổi với tôi à. 18 năm trước… anh mới có 6 tuổi, anh thưởng thành sớm thiệt nha…

Nghĩ đến chuyện tình năm ấy, Hình Hòa nhìn về cuối hành lang, trong mắt lộ ra sự hoài niệm,

– Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, thì đã có ý muốn ở bên cạnh người ta cả một đời rồi. Đánh tiếc, tôi không phải là người trong lòng của anh ta…

– Người kia, là Úy Minh Tuyệt sao?

Phi Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Hình Hòa quay đầu, mỉm cười với Phi Nhiên,

– Đúng vậy, chính là cái tên vô lại đó… Mặc dù anh ta cự tuyệt tôi, nhưng mà nhìn thấy anh ta vì Thước Mộng mà thay đổi từng chút, tôi thật là vui mừng, cái tên kia rốt cuộc cũng có được hạnh phúc rồi, anh ta hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc.

Nhìn Hình Hòa trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc mỉm cười, Phi Nhiên do dự:

– Có thể chứ? Có lẽ tôi không có cách nào học được sự cao thượng như của anh, tôi có thể giống anh mỉm cười chúc phúc cho người mình thích với người khác sao?

– Có thể chứ, Phi Nhiên, cậu có thể… Tôi thấy cậu cũng giống tôi, cuối cùng cũng sẽ nhất định chân thành chúc phúc cho bọn họ mà, đúng không!

Bình luận





Chi tiết truyện