chương 10/ 38

Nhà Hình Hòa cách nhà Úy Minh Tuyệt không xa, đi một chút là tới. Hình Hòa ngoài cổng len lén quan sát một hồi, không phát hiện tung tích Úy Minh Tuyệt liền đem chìa khóa dự phòng mà Úy Minh Tuyệt đưa cho lúc trước mở cửa len lén đi vào.

Đi đến phòng Thước Mộng trên lầu hai, Hình Hòa xoay nhẹ nắm cửa, may quá! Không có bị khóa lại. Hai người đi vào trong phòng, lúc này Thước Mộng đang nằm mê man trên giường lộ ra cánh tay đầy những vết bầm xanh tím.

– Thước Mộng…

Phi Nhiên đau lòng gọi khẽ Thước Mộng, Thước Mộng trước kia đã gầy gò rồi, bây giờ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương thật làm cho hắn đau lòng quá.

– Dạ…

Mơ hồ cảm thấy có người đi vào phòng nhẹ gọi tên của mình, Thước Mộng lo lắng tỉnh lại.

– Anh?… Thật sự là sanh sao? Anh…

– Thước Mộng, là anh đây, là anh đây…

Phi Nhiên cũng không chịu được tâm tình kích động liền nhào đến ôm lấy Thước Mộng.

– Thước Mộng, anh rất nhớ em, nhớ lắm…

– A… đau…

Bị Phi Nhiên dùng sức ôm vào, Thước Mộng đau đớn kêu thành tiếng.

– Làm sao vậy, Thước Mộng, anh mạnh tay quá à?

– Không phải… Anh đụng trúng… chỗ bị thương…

Thước Mộng đau muốn tắt thở. Phi Nhiên cùng Hình Hòa nhìn nơi Thước Mộng đang cố che lại.

– Thước Mộng, đây là Minh Tuyệt làm sao?

Hình Hòa kinh ngạc kêu lên. Hắn thật sự không thể tin được, Úy Minh Tuyệt quả nhiên xăm lên ngực Thước Mộng ba chữ “Úy Minh Tuyệt”

– Đúng vậy… Hôm qua mới làm xong… Các người đừng nhìn mà, không nên nhìn…

Thước Mộng nhục nhã che lại ngực, thật mất mặt, sao lại để cho anh cùng anh Hình Hòa nhìn thấy chuyện đáng xấu hổ của mình…

– Thước Mộng… Anh không bảo vệ em được… Đều do anh không tốt…

Phi Nhiên tự trách chính mình.

– Anh, làm sao có thể trách anh chứ… Đây là em tự nguyện mà… Được rồi, anh, sau trên người anh lại bị thương, có chuyện gì vậy?

Thước Mộng chú ý đến những vết thương trên người Phi Nhiên, lo lắng hỏi.

– Không… Không có gì, không cần lo lắng đến mấy chuyện nhỏ nhặt này… Thước Mộng, chúng ta bỏ trốn đi!

Đột nhiên, Phi Nhiên như đã quyết tâm thật lớn, kéo tay Thước Mộng kiên định nói.

– Trốn? Trốn đi đâu?

Thước Mộng ngốc nghếch nhìn Phi Nhiên. Trốn? Thoát được sao?

– Đúng vậy, chúng ta bây giờ đi nhanh một chút, đem mẹ theo, chúng ta chỉ cần đi thật xa. Nếu là nợ của cha vậy thì để chính ông ấy giải quyết đi…

– Phi Nhiên… Cậu cho rằng các người sẽ thoát được sao?

Hình Hòa ở một bên mở miệng can ngăn.

– Các người đại khái không biết được Hải Diễm thực lực lớn đến mức nào đâu! Chỉ cần là ở trong khu vực châu Á, sẽ không có người nào mà Hải Diễm không tìm được… Các người tạm thời quyết định chạy trốn, nhưng có thể trốn bao xa đây? Cuối cùng nếu để bị bắt trở về… Kết quả khi đó sẽ rất thê thảm đó…

– Hình Hòa… Nhưng mà, tôi như thế nào có thể trơ mắt nhìn Thước Mộng chịu khổ như vậy…

Phi Nhiên ôm lấy Thước Mộng, khó xử nói.

– Thước Mộng, mẹ rất nhớ em, nếu không nhìn thấy em bà sẽ nghi ngờ cho coi…

– Mẹ? Mẹ… mẹ có khỏe không…

– Mẹ vẫn khỏe, chỉ nhớ em thôi…

– Hai người ráng nói ngắn gọn một chút, Minh Tuyệt lúc nào cũng có thể trở về, tôi giúp hai người chú ý, hai người nhớ tranh thủ thời gian nha!

Hình Hòa vừa nói vừa đi ra mở cửa, lại thấy người không muốn nghĩ tới lúc này.

– Minh Tuyệt… Anh về rồi…

Bên trong phòng hai anh em nghe được lời của Hình hòa, cũng khẩn trương nhìn ra cửa, chỉ thấy Úy Minh Tuyệt mặt không đổi sắc nhìn về mọi người.

– Hình Hòa, cậu thật to gan, cư nhiên không xin phép tôi mà dám lén tới đây gặp nó, lại còn mang cả người khác theo?

– Minh Tuyệt… Tôi…

Hình Hòa muốn giải thích gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được.

– Tôi quả thật không nên làm trái ý anh… Nhưng mà, anh vì sao lại đối xử với Thước Mộng như vậy…

– Hừ, đó là chuyện của tôi, nó là sủng vật của tôi, tôi làm gì với nó cũng phải hỏi qua cậu sao?

Úy Minh Tuyệt hừ lạnh.

– Thước Mộng là người, là người mà! Ông như thế nào có thể ngược đãi em ấy! Gừ… gừ…

Phi Nhiên tức giận gầm rú lại bị Thước Mộng bịt kín miệng

– Chỗ này có phần cho mày nói chuyện sao… Thước Mộng, ngươi nói cho rõ, ta ngược đãi ngươi sao?

– Dạ không, không có…

Thước Mộng sợ hãi lạnh run,

– Anh, ông ta không có ngược đãi em… Anh về đi, nói với mẹ em tốt lắm, đừng lo lắng cho em…

– Thước Mộng…

Úy Minh Tuyệt lạnh lùng nhìn bọn họ:

– Đi? Nơi này của ta là chỗ ai muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?

– Van xin ông, để cho anh tôi trở về đi…

Thước Mộng cầu khẩn Úy Minh Tuyệt,

– Anh chỉ là lo lắng cho tôi, muốn đến nhìn tôi một chút thôi…

– Vậy sao? Vậy mới rồi ai nói muốn cùng người cùng nhau bỏ trốn vậy? Đừng nói là ta nha! Chẳng lẽ là Hình Hòa?

Thì ra hắn sớm đã trở về rồi, nhưng mà mặc kệ thế nào cũng không thể để anh rơi vào trong tay hắn được…

– Ông, ông hiểu lầm rồi… để cho anh tôi đi đi, tôi xin ông…

Nói xong, Thước Mộng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hình hòa, Hình Hòa vừa nhìn thấy liền đi đến bên cạnh Úy Minh Tuyệt.

– Minh Tuyệt, người là tôi đưa tới… anh nếu muốn trừng phạt thì liền trừng phạt tôi đi!

– Hừ, thật vĩ đại quá nhỉ? Cậu vì Thước Mộng nên cái gì cũng không cần phải không!

Nhìn Hình Hòa che chở cho Thước Mộng như vậy, Úy Minh Tuyệt trong lòng rất khó chịu:

– Được lắm, tôi buông tha cho bọn họ, để cho cậu thay thế cũng được.

– Đừng mà, đừng mà… Ông buông tha cho bọn họ đi, phạt tôi là được rồi…

Thước Mộng nghe Úy Minh Tuyệt muốn trừng phạt Hình Hòa, liền trở nên sốt ruột, y cầu cứu Hình Hòa nhưng cũng không muốn Hình Hòa vì vậy mà phải thay y chịu tội.

– Không, là tôi yêu cầu Hình Hòa mang tôi tới đây, có bao nhiêu thủ đoạn cứ đem hết ra đi, tôi chịu!

Phi Nhiên cũng đứng ra cản lại.

– Thước Mộng… Không cần lo lắng cho tôi! Em đã rất yếu rồi, bây giờ chẳng thể chịu tội nữa đâu! Còn Phi Nhiên, thương thế của cậu chưa có tốt… Đừng lo cho tôi…

– Hừ! Thật là một đống tình thâm mà.

Úy Minh Tuyệt nhẹ nâng cằm Thước Mộng,

– Hình như quả thật rất suy nhược rồi!

Vừa ngẩng đầu lên liếc Phi Nhiên một cái,

– Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau mà còn chọc ta… Ngươi có thể cút!

Phi Nhiên lo lắng nhìn Thước Mộng cùng Hình Hòa, Hình Hòa mỉm cười nói:

– Cậu đi đi, không cần lo cho chúng tôi.

Thước Mộng cũng phụ họa:

– Đúng vậy, anh, anh ở lại cũng không tốt đâu… nhanh về báo tin bình an cho mẹ đi!

Bắt đắc dĩ, Phi Nhiên đành phải khẽ cắn môi, lưu luyến không muốn rời đi. Phi Nhiên đi được một hồi, Úy Minh Tuyệt đi tới bên cạnh Hình Hòa.

– Chúng ta bây giờ cẩn thận tính toán xem nên trừng phạt cậu như thế nào thôi, đi theo tôi.

Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.

Hình Hòa mỉm cười chống lại vẻ mặt lo lắng của Thước Mộng:

– Không cần thay tôi lo lắng, tôi có phúc của cậu mà, sẽ không có việc gì đâu!

Nói xong cũng xoay người rời đi, đuổi theo Úy Minh Tuyệt.

Bình luận





Chi tiết truyện