chương 14/ 38

– Ờ thì, nhà của tôi rất nhỏ… Ông cũng đừng chê cười nha…

Đứng ở cửa nhà, Thước Mộng mắc cỡ nói với Úy Minh Tuyệt. Nhà Úy Minh Tuyệt lớn như vậy, chắc cũng không quen nhìn nhà nhỏ như cái nhà mình.

– Ngu ngốc, cũng chẳng phải chưa từng thấy.

Úy Minh Tuyệt không khỏi buồn cười, chẳng phải lần trước chính mình từ trong nhà y đòi nợ mới đem hắn đi được, bộ dạng nhà y như thế nào đã sớm nhìn thấy, bây giờ còn rào đón gì không biết nữa.

– A? Hi Hi, đúng rồi, tôi cũng quên mất…

Rõ ràng chuyện mới diễn ra không lâu, trong mắt Thước Mộng lại giống như là từ kiếp trước… Mặc kệ thế nào, mình rốt cuộc cũng có thể quay về thăm nhà rồi, như vậy là quá đủ rồi.

– Anh, em về rồi! Anh, anh có ở nhà không?

Thước Mộng gõ gõ cửa, chỉ chốc lát, cánh cửa đã được mở ra.

– Thước Mộng?… Thật là em, em về rồi?

Phi Nhiên vội vàng mở cửa thấy đúng là Thước Mộng, hắn giống như chẳng thể tin được nữa dụi dụi hai mắt mình,

– Thật sự là về rồi? Thước Mộng…

Trước mắt quả thật chính là em của mình, Phi Nhiên vui vẻ ôm chầm lấy Thước Mộng.

– Anh, thật sự là em mà… Anh, đừng xúc động quá…

Thước Mộng thật sự là ăn không tiêu cái ôm nhiệt tình của Phi Nhiên, hơn nữa hình xăm chỗ ngực cũng vì đụng chạm mà đau nhức.

Úy Minh Tuyệt đứng phía sau Thước Mộng cũng rất khó chịu nhìn hai người trước mặt,

– Khụ, khụ, sao vậy? Không mời chúng tôi vào nhà sao? Để cho khách đứng ở ngoài cửa chẳng lẽ là cách mấy người tiếp khách?

Lúc này Phi Nhiên mới chú ý tới Úy Minh Tuyệt, hắn giật mình kêu lên:

– Úy Minh Tuyệt, ông tại sao ở đây?

– Tôi sao không thể đến đây?

Úy Minh Tuyệt trả lời Phi Nhiên, nhưng lại mỉm cười với Thước Mộng:

– Tôi lo lắng sủng vật đáng yêu của tôi phải ở một mình cho nên về cùng em ấy, như thế nào lại không được chào đón vậy?

Phi Nhiên quả thật không thể tin được, cái người kia cười với Thước Mộng, đúng là cái tên ngày hôm qua tuyên bố muốn “giáo huấn” bọn họ sao?

– Ọc… Mời vào nhà!

Phi Nhiên rất không tình nguyện mời Úy Minh Tuyệt vào nhà, sau khi đóng cửa lại, Phi Nhiên hỏi:

– Thước Mộng, em lần này về…

Là Úy Minh Tuyệt đã chán ghét em rồi phải không, cho nên mới trả tự do cho em?

– Thước Mộng chỉ là về thăm nhà thôi.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Phi Nhiên, Úy Minh Tuyệt trả lời câu hỏi của hắn, cầm chặt lấy tay Thước Mộng, Thước Mộng cũng không dám rút tay khỏi tay Úy Minh Tuyệt, tùy ý hắn nắm lấy.

Nghe được câu trả lời ngoài suy đoán, Phi Nhiên thật thất vọng, hắn nhìn thấy Thước Mộng bị Úy Minh Tuyệt nắm tay, trong lòng chẳng biết đang có vị gì. Thước Mộng, em bị người ta nắm tay như thế nào lại có biểu hiện thẹn thùng như vậy?

– A, được rồi mà, anh… Vết thương của anh có tốt hơn không? Mẹ có nghi ngờ gì không?

– Vết thương… Đã tốt hơn nhiều, hôm qua Hình hòa giúp anh bôi thuốc nên đã rất tốt rồi, chẳng còn đau đớn gì nữa, vết sưng cũng tan không ít… Hôm qua khi anh về thì mẹ chưa có về, anh trốn đi ngủ trước, không có đợi mẹ. Mẹ cũng không muốn làm phiền anh cho nên cũng chưa hỏi gì cả… Anh mới vừa rồi con đang nghĩ hôm nay làm sao giải thích với mẹ đây.

– Thật sao, mẹ tạm thời vẫn chưa biết phải không? Vậy là tốt rồi…

Thước Mộng thở phào nhẹ nhõm. May quá, mẹ còn chưa có biết! Y quay đầu nhìn Úy Minh Tuyệt,

– Tôi… Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng mà… có thể cho tôi ở đây chờ mẹ về không?

– Thước Mộng muốn gặp mẹ sao?

Tay Úy Minh Tuyệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Mộng, tận hưởng cảm giác nơi đó vì động tác của mình mà đỏ ửng lên.

– Dạ muốn!

– Được rồi, nếu đã muốn vậy thì chờ mẹ em về là được… Tôi cũng muốn gặp người phụ nữ “Đẹp nhất tốt nhất” như lời Thước Mộng nói xem sao!

– Nhưng mà mẹ, có lẽ về rất trễ…

Thước Mộng nhanh chóng dựng hàng rào, miễn cho “Chủ nhân” âm tình bất định này đến lúc đó lại nổi giận lên này nọ.

– Không sao, dù sao cũng không có chuyện gì là, cứ từ từ chờ cũng được.

Nói xong, buông cái tay đang vỗ về mặt Thước Mộng ra, ôm y lại.

– Chủ, chủ nhân, cảm ơn ông…

Thước Mộng nhỏ giọng cảm ơn Úy Minh Tuyệt, nhưng y lại không muốn anh nghe được mình gọi Úy Minh Tuyệt là “Chủ nhân”,

– Cảm ơn ông hôm nay đã rất tốt với tôi, thật sự cảm ơn ông rất nhiều…

Cũng không ngại Phi Nhiên đang ở đây, Úy Minh Tiệt khẽ cắn lên vành tai xinh xắn của Thước Mộng,

– Cảm ơn tôi sao? Chỉ bằng miệng à, thật không có thành ý… Không bằng tối nay tận tình bồi thường cho tôi đi…

– Tôi, tôi…

Hài lòng nhìn Thước Mộng mặt càng lúc càng đỏ, Úy Minh Tuyệt nghiêng mắt liết Phi Nhiên một chút. Nhìn qua, hắn hình như cũng thích Thước Mộng, nhưng mà… Thước Mộng là của Úy Minh Tuyệt hắn! Đừng nói tới việc hắn bây giờ biết mình thích Thước Mộng, cho dù không thích cũng không có chuyện khoanh tay đem tặng cho người khác đâu.

Nhìn bộ dáng hai người “thân mật”, trái tim Phi Nhiên như có cái gì bóp nát thật đau đớn, biết Thước Mộng bị Úy Minh Tuyệt đối đãi như thế nào, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng tùy ý Úy Minh Tuyệt muốn thế nào cũng được của em hắn lại nhịn không được mà cảm thấy khổ sở, Thước Mộng bây giờ đã không còn là Thước Mộng của hắn rồi, Thước Mộng bây giờ đã không còn thuộc về hắn nữa sao?

– Anh, em rất là nhớ đồ ăn anh làm đó!

Đột nhiên, Thước Mộng làm nũng với Phi Nhiên.

– Phải không đó? Được, anh đi làm, Thước Mộng cũng lâu rồi không có ăn đồ ăn anh nấu rồi… Nhưng mà anh cũng rất lâu chưa có được ăn thức ăn Thước Mộng làm, Thước Mộng nấu với anh được không?

Phi Nhiên tìm một cái cớ muốn cùng Thước Mộng tách ra một mình.

Thước Mộng nhìn Úy Minh Tuyệt một chút, Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng kì quặc:

– Em biết nấu cơm sao?

– Dạ, khi còn nhỏ, mẹ bận kiếm tiền nuôi chúng tôi, cha thì bỏ mặc chúng tôi, cho nên chúng tôi từ nhỏ đã biết nấu cơm rồi. Tôi có thể nấu cơm với anh tôi không?

– Đi đi, tôi cũng rất muốn nếm thử tài nấu ăn của Thước Mộng rồi!

Cho dù Thước Mộng làm gì nhất định ăn cũng sẽ rất ngon.

Ngồi trong phòng khách, Úy Minh Tuyệt nhìn Phi Nhiên cùng Thước Mộng trong phòng bếp nhỏ nhỏ, đột nhiên trong lòng có cảm giác thật ấm áp, con người bé xinh kia mặc một cái tạp dề xinh xắn, đang bận rộn trong bếp lại thường thường nhìn về phía mình lộ ra nụ cười đáng yêu. Hình ảnh này, thật là giống như chồng đang chờ vợ nấu cơm, rất bình dị cũng rất ấp áp. Mới vừa có suy nghĩ này Úy Minh Tuyệt cũng trở nên thất thần, vợ… vợ sao? Chính mình là biến thái sao? Cư nên còn đem Thước Mộng trở thành “vợ”? Y thế nào cũng là đàn ông hàng thật giá thật nha! Nhưng mà, mình quả thật cũng rất thích y mà phải không? Muốn y trở thành vợ mình cũng chẳng có gì quá đáng nhỉ!

– Dạ… Tôi với anh tôi chỉ làm một chút thức ăn bình dân, ông nếm thử xem, cũng không biết có hợp khẩu vị ông không nữa…

Thước Mộng bưng ra mấy dĩa thức ăn nghi ngút khói, mắc cỡ nói với Úy Minh Tuyệt, giống y như là Úy Minh Tuyệt lúc nào cũng ăn ở mấy nhà hàng siêu cấp sang trọng, còn đây chỉ là thức ăn bình dân không biết hắn có thích hay không nữa.

Úy Minh Tuyệt nghe xong, cầm lấy đũa tùy tiện gắp một chút,

– Ngon lắm mà, Thước Mộng, không ngờ em nấu ăn ngon như vậy đó.

– Thật vậy sao…

Thước Mộng cười vui vẻ

– Vậy ông ăn nhiều một chút nha!

Phi Nhiên bưng đồ ăn từ bếp ra, rất không vui nhìn bọn họ:

– Thước Mộng, em cũng ăn nhiều một chút đi, đây là cá chưng tương mà em thích anh làm cho ăn nhất đó, ăn nhiều một chút…

Phi Nhiêu vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Thước Mộng,

– Nhìn em đi, thật sự là gầy quá rồi, cũng không biết bị người nào ngược đãi nữa…

Phi Nhiên liếc mắt, châm chọc Úy Minh Tuyệt.

Úy Minh Tuyệt trưng ra bộ dáng cái gì cũng chẳng nghe thấy, cứ lẳng lặng mà nhấm nháp thức ăn trước mặt, nhưng mà trong lòng bởi những vì Phi Nhiên nói mà có chút tự trách.

– Ài da, anh… Được rồi mà, cha đâu?

Thước Mộng thấy kì quái, sao không thấy Trương Thắng đâu!

Phi Nhiên bĩu môi,

– Hừ, đừng nhắc tới ông ta!

Nếu không phải tại ông ta, Thước Mộng làm sao có thể bị Úy Minh Tuyệt mang đi?

– Ông ta căn bản là không biết hối cải, nằm nhà được vài ngày lại chạy đi đánh bài tiếp rồi.

– Vậy à…

Thước Mộng ngừng ăn cơm, cúi đầu, “Ông ta cứ như vậy sao?” Thật là khờ mà, cứ tưởng rằng ông ấy sẽ biết kềm chế lại một chút, nghĩ không ra giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.

– Thước Mộng, không cần phải lo cho ông ta… Ăn nhanh lên, đừng để thức ăn nguội thì ăn không được nữa.

Nhìn bộ dạng Thước Mộng Phi Nhiên rất là đau lòng, vội vàng gắp rau cho em.

Lòng Úy Minh Tuyệt cũng rất đau, hắn đại khái có thể đoán được Thước Mộng chính là lo lắng Trương Thắng lại tiếp tục vay nợ, tới lúc đó Trương Thắng có phải sẽ thật sự đem mẹ y ra bán luôn. Hắn cầm một tay của Thước Mộng, cái gì cũng không nói, chỉ im lặng mà nắm. Trong nhất thời, trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh tiếng đũa khua vào trong chén.



Đến tối, Mĩ Hà rốt cuộc cũng trở về nhà.

– Mẹ, con nhớ mẹ lắm!

Thước Mộng thoáng cái nhào vào trong lòng Mĩ Hà.

– Tiểu Mộng? Con về rồi!

Thấy rõ đúng là đứa con nhỏ mình yêu mến, Mĩ Hà vui mừng ôm lại:

– Đứa nhỏ hư hỏng này, sao lâu vậy mới chịu về… Bảo bối, con gầy đi à!

Mĩ Hà đau lòng nhìn Thước Mộng, đứa nhỏ này như thế nào càng ngày lại càng gầy đi.

– Dạ, người ta nhớ mẹ lắm lắm.

– Nhớ mẹ mà sao không chịu về sớm một chút?… Ngài là? Ngài chính là vị mạnh thường quân kia sao?

Mĩ Hà lúc này mới nhìn thấy Úy Minh Tuyệt phía sau Thước Mộng.

– Ơ… a, đúng vậy, bác gái, xin chào, tôi là Úy Minh Tuyệt!

Úy Minh Tuyệt đầu tiên là sửng sốt, nghĩ tới Phi Nhiên cũng có nói qua hắn kiếm cớ gạt mẹ bọn họ, liền lấy lại tinh thần lễ phép bắt chuyện. Thước Mộng nói không sai, mẹ y khi còn trẻ nhất định chính là một mĩ nhân, đáng tiếc… bao nhiêu năm trải qua cuộc sống gian truân khiến cho bà so với những bạn bè cùng tuổi còn muốn già hơn rất nhiều.

– Chào ngài, thời gian qua Thước Mộng đã quấy rầy ngài rồi, nó không gây ra phiền toái gì cho ngài chứ?

Cứ ngỡ rằng vị “Mạnh thường quân” là một ông lão năm mấy sáu mươi tuổi, không ngờ lại là một thanh niêm tuổi trẻ lại đẹp trai đến như vậy!

– Không có, Thước Mộng rất nhu thuận, được rất nhiều người yêu thích.

Nhất là lúc trên giường đó, Úy Minh Tuyệt nuốt mất nửa câu sau, nói tiếp,

– Bác gái, lần này tôi đến trước là muốn đem Thước Mộng về thăm bác, sau là… Muốn cùng bác bàn bạc một chút chuyện.

– Chuyện gì?

– Là như thế này, bác có thể để cho Thước Mộng đi theo tôi, để cho tôi chiếu cố Thước Mộng. Tôi thấy Thước Mộng là một đứa trẻ rất có tiềm năng, muốn bồi dưỡng cho em ấy. Cho nên… có thể không?

– Cái gì? Ngài muốn bồi dưỡng nó?

Mĩ Hà kinh ngạc.

– Bác gái, bác gọi tôi là Minh Tuyệt là được rồi, đừng gọi tôi là ngài này nọ… Tôi mới rồi nói như vậy bác có đồng ý không?

– Oh, Minh Tuyệt… Nhưng mà, làm như vậy có phiền cậu lắm không, tôi…

Mĩ Hà rất do dự, để cho Thước Mộng đi theo hắn học tập sẽ tốt hơn rất nhiều so với ở nhà, nhưng mà như vậy thì không phải rất làm phiền đến người khác sao. Hơn nữa, như vậy thì sẽ không thể gặp Thước Mộng mỗi ngày rồi.

– Không có gì, một chút cũng không phiền toái, Thước Mộng rất tốt, cũng không mang lại bất kì phiền toái nào cho tôi… Hơn nữa, bác yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đưa em ấy về nhà gặp bác, xin bác yên tâm giao Thước Mộng cho tôi!

– Như vậy… Nếu Tiểu Mộng không có ý kiến gì, tôi cũng đồng ý… Tiểu Mộng, con có muốn không?

– Oh, cái đó, con không có ý kiến…

Nói gì, Thước Mộng cũng chẳng thể nói gì khác.

– Được rồi, Tiểu Mộng, con đến nhà người ta thì cố gắng học tập! Minh Tuyệt à, Tiểu Mộng phải phiền toái cậu rồi…

– Mẹ, sao có thể đem Thước Mộng giao cho ông ta chứ?

Nghe Mĩ Hà nói như là đang gả con gái đi, Phi Nhiên nghe không nổi cắt ngang lời bọn họ.

– Tiểu Nhiên… Con cũng biết cha con vẫn không thích Tiểu Mộng, hơn nữa Tiểu Mộng đến chỗ Minh Tuyệt chắc chắn là tốt hơn ở nhà rồi…

– Chẳng có gì tốt cả, mẹ…

– Đúng vậy, anh à, mẹ nói đúng…

Sợ Phi Nhiên đem sự thật nói ra, Thước Mộng vội vàng kéo Phi Nhiên, không cho hắn nói:

– Anh, em ở bên kia tốt lắm, anh thấy không nỡ xa em à!

Úy Minh Tuyệt lạnh lùng nhìn Phi Nhiên, đã sớm cảm thấy Phi Nhiên có cái gì không đúng rồi mà, quả nhiên hắn cũng thích Thước Mộng. Hừ, đáng tiếc, Thước Mộng nếu đã được hắn coi trọng thì chẳng tới phiên Phi Nhiên lên tiếng đâu.

– Cứ quyết định vậy đi, bác gái, cũng khuya rồi, tôi muốn đưa Thước Mộng trở về.

Úy Minh Tuyệt đứng lên quyết định cáo từ.

Mĩ Hà hơi thất vọng, bà vẫn còn chưa có được tâm tình với Thước Mộng,

– Bây giờ đã phải đi sao? Ở thêm chút nữa đi!

– Cũng không còn sớm nữa, bác cũng nghỉ sớm một chút đi. Bác yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đưa Thước Mộng về thăm bác… Thước Mộng, chào mẹ đi!

– A? Oh, mẹ, con đi nha, mẹ giữ gìn sức khỏe…

Mặc dù rất không muốn đi, nhưng mà y vẫn không dám chống đối lại yêu cầu của Úy Minh Tuyệt, đành phải đứng dậy nói lời từ biệt lưu luyến chẳng muốn đi.

– Tiểu Mộng, con cũng vậy nha!

Mĩ Hà cũng đứng dậy nói lời từ biệt.

– Thước Mộng…

Phi Nhiên muốn ôm Thước Mộng, lại bị Úy Minh Tuyệt ngăn trở.

– Cậu không muốn mẹ cậu biết chuyện chứ!

Nhẹ nhàng nói vào một bên tai Phi Nhiên, tiện thể kéo Thước Mộng đi ra.

Nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất trong bóng tối, Phi Nhiên lần nữa nổi giận.

Thước Mộng, anh nhất định nghĩ biện pháp giúp em rời khỏi Úy Minh Tuyệt. Thước Mộng, em là của anh…

Bình luận





Chi tiết truyện