chương 45/ 56

Để tiết kiệm thời gian, mọi người quyết định lãng phí một chút tiền, đi truyền tống từ đại lục trung ương trực tiếp đến thành thị phía nam đại lục.

Vừa đến phía nam, cả đám cũng không dừng chân nghỉ ngơi, liền nhanh chóng đi về hướng hồ Kính Ảnh.

A, kia là… Vừa vặn Cổ Lam lúc này đang ở trong thành nam trông thấy, liền kinh ngạc nhìn theo bóng dáng đám người đang rời đi.

Sao lại đụng mặt bọn họ rồi! Cổ Lam không khỏi cảm thán, thật đúng là nghiệt duyên a. Nhưng nhìn đám kia bộ dáng vội vàng như vậy, Cổ Lam vẫn là không yên lòng, chần chừ một lúc, liền lặng lẽ đi theo.

Thật không biết tên nhóc Tri Hỏa kia lại muốn gây chuyện phiền toái gì nữa, mà Bắc Hoàng Minh cũng không thèm ngăn cậu ta sao?



“Hải, anh xác định là hướng này sao?” Tri Hỏa nhìn xung quanh, có chút nghi hoặc hỏi.

“Hẳn là không sai đâu.”

“Nhưng tại sao người càng ngày càng ít vậy?”

Nhắc tới chuyện này, là bởi Ám Vô Dạ đã ra mắt được một thời gian dài, trở thành trò chơi được yêu thích nhất trên bảng xếp hạng game online, người chơi tham gia lên tới hàng vạn, cho nên giờ đây bình thường mọi nơi mọi lúc đều có thể nhìn thấy người. Nhưng lúc này hầu như đều không thấy bóng dáng ai cả, đây cũng coi là tình huống rất khó gặp đi, khó trách Tri Hỏa lại đưa ra nghi vấn.

“Bởi vì muốn tới hồ Kính Ảnh, phải đi qua Đầm lầy Chết trong trò chơi ấy mà.” Hải bình tĩnh nói.

“Thế sao anh không nói sớm!” Anh vừa cất lời, liền làm cho đám đồng đội phản ứng mãnh liệt.

Đùa cái gì chứ, Đầm lầy Chết xếp thứ năm trong top địa danh nổi tiếng của Ám Vô Dạ??? Bọn họ còn chưa muốn chết a a a.

“Hiện tại cũng chẳng thể bỏ cuộc được, chỉ có thể tiếp tục thôi, đúng không, các vị?” Lộ ra nụ cười hoàn toàn vô hại, Hải nói.

Anh ấy tuyệt đối là cố ý không nói cho chúng ta biết! Cả đám nhất trí khẳng định, lại chỉ có thể đồng ý với lời nói của Hải. Chúng ta đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng!

Không lâu sau, bọn họ liền đến nơi, trước mặt là lối vào Đầm lầy Tử vong.

“Sao vậy? Sợ hả?” Quay đầu cười sáng lạn, Tri Hỏa nhìn đám bạn dừng bước đứng lại.

“Hứ, ai nói thế.” Lưu Ly chết cũng không chịu thừa nhận.

“Sợ cái gì chứ, có việc gì xảy ra, tôi sẽ gánh thay các cậu! Tôi tuyệt đối sẽ không để các cậu xảy ra chuyện, tất cả nhất định có thể bình an đi tới hồ Kính Ảnh.”

Tên nhóc này, lá gan sao lại to thế nhỉ.

Mọi người bật cười, nhưng cũng cố lấy lại dũng khí, bất kể như thế nào, ảnh hưởng của Tri Hỏa đối với bọn họ thật sự rất lớn.

“Mạnh miệng nữa rồi, cậu trước tiên cứ lo cái thân mình cho tốt đi.” Hàn Ly vỗ đầu Tri Hỏa, dẫn đầu đi vào Đầm lầy Chết.

“Đúng vậy đó đúng vậy đó, bọn tôi cũng chẳng yếu ớt thế, ai cần ông bảo vệ, mặt búp bê.” Lưu Ly giả mặt quỷ, liền đi theo.

“Nguyệt Lượng sẽ cứu mọi người, cho nên, sẽ không có bất kỳ ai phải chết đâu.” Nguyệt Lượng cười rực rỡ, đuổi theo bước chân Hàn Ly.

“Ha ha, Tri Hỏa quả nhiên rất có tài năng lãnh đạo nha.” Hải mỉm cười nói.

“Ngu ngốc, trông vào bản lĩnh của cậu, còn muốn bảo vệ người khác.” Bắc Hoàng Minh cười nhạo.

“Bởi vì có Minh ở đây mà. Bất kể có chuyện gì, Minh nhất định đều sẽ luôn toàn lực hỗ trợ tôi đúng không?” Ngẩng đầu nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa cười vô cùng ngây thơ.

“Quả nhiên thật ngu ngốc mà.” Bất đắc dĩ cười, Bắc Hoàng Minh đưa tay, “Đi thôi.”

“Ừ.” Cầm tay Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa mang theo biểu tình kiên định tiến vào Đầm lầy Chết.

Tới đây nào, cho ta nhìn xem mi có cái gì đáng sợ, Đầm lầy Chết.



“Khốn kiếp, không hiểu sao chẳng giết được thứ này!” Thấp giọng nguyền rủa, Hàn Ly vừa nhanh nhẹn nhảy tránh đòn, vừa bắn ra một mũi tên.

“Đây rốt cuộc là thứ cây quỷ quái gì hả!” Lưu Ly cũng kêu lớn, nhất thời không để ý, liền bị nhánh cây của đám thực vật tập kích bọn họ quất mạnh ngã qua một bên.

“Cẩn thận.” Ngay trước lúc Lưu Ly rơi xuống đất, Hải đỡ được nhỏ.

“Hải, anh có biết đây là thứ gì không?” Tri Hỏa một đằng vung kiếm, một đằng kêu to hỏi.

“Đây là Mẫu Gia Đằng, thân của nó nằm dưới mặt đất, chỉ có cách phá hủy thân cây mới giết được nó.” Rất nhanh rà soát lại một lần trong đầu, may mà lúc trước khi khởi hành đã lên mạng xem qua tư liệu về quái vật chốt chặn trong Đầm lầy Chết, Hải liền kêu to đáp lại.

“OK, Minh, giáng sấm sét xuống, ép thân cây của nó phải lộ ra.”

“Hiểu rồi.” Giang hai tay lên, một trận sấm sét liền trực tiếp đánh thẳng xuống, mặt đất vỡ ra thành một vết rách dài.

Một lát sau, thân cây khổng lồ của Mẫu Gia Đằng liền từ dưới đất bò ra.

“Tôi đi lôi kéo sự chú ý của nó, Hàn Ly tránh qua một bên bắn thân nó đi.” Dứt lời, Tri Hỏa liền vung kiếm vọt đi lên. ”Phải nhanh đấy, tôi chống đỡ không được bao lâu đâu.”

Hàn Ly giương cung lên, một mũi rồi lại một mũi bắn liên tiếp về phía thân cây khổng lồ, nhưng mãi không thấy nó chết đi.

“Đáng ghét, Hải, anh không phải nói hủy thân cây của nó là được, sao giờ nó còn chưa chết?”

“Anh cũng không rõ lắm.” Hải liên tục nhíu mày, khóe mắt liếc qua Tri Hỏa, tốc độ né tránh của cậu hiển nhiên đã dần chậm lại.

Nghĩ mau, rốt cuộc nên lo liệu sao đây? Tay bóp trán, Hải không ngừng tự hỏi.

“Lôi điện thuật!” Bắc Hoàng Minh cũng không đứng ngốc một bên, lập tức giải vây cho Tri Hỏa.

Ngay lúc Mẫu Gia Đằng dời lực chú ý trong chốc lát, Tri Hỏa thừa dịp này, lau mồ hôi, thở hổn hển lấy hơi, lại vọt lên.

A, có rồi.

Trong lúc không ngừng bắn tên, Hàn Ly cũng cẩn thận mà xem xét thân cây, cuối cùng phát hiện một vị trí khác thường của nó, nơi đó thoạt nhìn vô cùng mỏng manh.

Chính là chỗ này!

Lại giương cung lắp tên, nhắm chuẩn, phóng ra, mũi tên màu trắng cắm ngập vào vị trí kia, ngay sau đó, chỉ thấy Mẫu Gia Đằng kịch liệt giãy dụa một phen, cuối cùng ngã xuống đất bất động.

“Tốt quá, được cứu rồi.” Tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, bị Mẫu Gia Đằng trong lúc giãy dụa quật xuống đất, Tri Hỏa liền nhẹ thở phào.

“Làm tốt lắm!” Dựng thẳng ngón cái, Tri Hỏa khen ngợi.

Nhếch khóe môi, Hàn Ly nở nụ cười, “Tôi đã nói tên nhóc nhà cậu không đáng tin cậy mà.”

“Nói cái gì hả!” Tri Hỏa bất mãn kêu to, liền làm mọi người phá lên cười.

Bình luận





Chi tiết truyện