chương 20/ 56

Rẽ trái rẽ phải chằng chịt qua một đống đường, đúng lúc đám Tri Hỏa choáng váng cả đầu óc, Hàn Ly cuối cùng dừng bước, “Tới rồi.”

“Cuối cùng cũng đến.” Lắc mạnh đầu, Tri Hỏa vừa trông ra, nhất thời kinh ngạc ngây người, kế tiếp liền cùng với Lưu Ly ôm đầu khóc rống.

“Huhuhuhu, cuối cùng không đụng phải cái loại địa phương ghê tởm như trước nữa.”

Hàn Ly với Bắc Hoàng Minh trông qua đầu đầy hắc tuyến, mà Nguyệt Lượng lại chạy lên chọc chọc bọn họ, ngạc nhiên hỏi: “Các em sao vậy?”

Một phen đẩy Tri Hỏa ra, Lưu Ly cảm xúc dị thường kích động đem chuyện gặp Chó Ba Đầu kể cho cô.

“Oa, thật tuyệt nha, thế mà có thể gặp bé cún đáng yêu như thế!” Ai ngờ Nguyệt Lượng ôm lấy hai má vẻ mặt hưng phấn nói.

Đến đây ngay cả Lưu Ly và Tri Hỏa cũng thần tình hắc tuyến .

Thẩm mỹ bà chị thật sự là kỳ quái a!

Xấu hổ ho khan một tiếng, sớm hiểu rõ tính tình Nguyệt Lượng, Hàn Ly dời đề tai, “Nơi này chính là chỗ ở của Nữ thần Nguyệt Quế, chỉ là, đến hiện tại chưa có bất kỳ ai gặp qua được nàng, cho nên cũng không biết thông tin gì, chúng ta hết thảy cho có thể dựa vào chính mình.”

“Hiểu rồi.” Gật gật đầu, mọi người tiến vào sơn cốc cảnh vật như chốn bồng lai này.

Vừa mới đi một lúc, bọn họ liền nhìn thấy rất nhiều thiên sứ xinh đẹp đang tụ tập một chỗ khe khẽ nói thầm nhìn về phía mình, đều lập tức cảnh giác đề phòng, sẵn sàng khai chiến nếu những người kia có hành động.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ. . .

“Hàn Hàn, bọn họ nhìn giống chúng ta ha.” Hưng phấn chỉ mấy thiên sứ, Nguyệt Lượng cười đến vô cùng ngây ngô.

Ôm đầu, Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cùng Lưu Ly tỏ ra vô lực.

Bà chị rốt cuộc ngây thơ hay là ngu ngốc đây a!!

“Nguyệt Lượng, bọn họ không giống chúng ta đâu, không nên tùy tiện tiếp cận họ, bằng không…” Hàn Ly còn chưa nói xong, Nguyệt Lượng đã chạy thẳng tới nơi đám đông tụ tập.

Hàn Ly bị dọa cả người toàn mồ hôi lạnh, lập tức vọt lên.

Thấy thế, Tri Hỏa cũng rất nhanh mà phi theo, mặc kệ là thế nào, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Bắc Hoàng Minh cùng Lưu Ly bị đánh rớt lại, bất đắc dĩ liếc nhau, chỉ có thể đuổi theo.



“Oa, nơi này cho tới giờ chưa từng có người tới nha.”

“Thật vậy chăng? Nguyệt Lượng là người đầu tiên đến ư?”

“Ừ ừ, đúng vậy.”

“Nguyệt Lượng Nguyệt Lượng, nơi đó có mấy người nhìn không giống chúng ta nha.”

“Có gì không giống sao?” Quay đầu lại, Nguyệt Lượng khó hiểu.

“Đương nhiên rồi, bọn họ không có cánh!”

“Thật sự nha!”

Mấy đồng chí dũng cảm quên thân đương vọt vào, nghe thấy đám đầu óc dở hơi kia tán phét, chân trượt một đường, thiếu chút nữa toàn bộ ngã thẳng xuống đất.

Trò chơi này thật sự có ác ý chơi xấu a! Ôm lấy đầu, Tri Hỏa càng khẳng định.

“Chúng tôi muốn tìm Nữ thần Nguyệt quế, các bạn có biết nàng ở đâu không?” Gặp các thiên sứ không có ác ý, Hàn Ly cũng cố lấy dũng khí hỏi.

Cũng không nghĩ tới, các thiên sứ nghe y nói xong, sắc mặt đều thay đổi, đề phòng gườm bọn họ, không khí thân thiện vừa rồi toàn bộ biến mất.

“Các ngươi là ai? Tìm Nữ thần Nguyệt quế làm gì hả?”

Ấp úng, Hàn Ly cũng không biết nên làm sao trả lời vấn đề của NPC.

“Cho ngươi ba giây trả lời, bằng không đuổi cổ!”

Nghe xong cảnh cáo của thiên sứ, tất cả đều lo lắng, không ai biết nên trả lời ra sao.

Nói bọn họ là người chơi? Đến làm nhiệm vụ? Có lẽ bị đuổi càng nhanh hơn.

“Một.”

Nên nói sao đây! Vấn đề này thực khó ngay cả với mấy người chỉ số thông minh cao.

“Hai.”

Tùy tiện trả lời đi! Liếc nhau, Hàn Ly, Bắc Hoàng Minh và Tri Hỏa cùng quyết tâm.

“Ba.”

“Nguyệt Lượng là tới tìm nàng chơi đùa!” Ngăn lời Tri Hỏa, Nguyệt Lượng chủ động đáp.

Sửng sốt một chút, mọi người không nghĩ tới Nguyệt Lượng lại giành trước trả lời, nhưng nói cũng nói rồi, bọn họ chỉ có thể khẩn trương nhìn các thiên sứ, chờ phán quyết cuối cùng.

Lặng yên trong lúc đó đột ngột bị phá vỡ.

“Ha ha, ta thích nhất chơi trò chơi đó, ngươi muốn cùng ta chơi cái gì nào?” Đột nhiên, một giọng nữ dịu vàng không biết từ đâu vang lên.

“Tôi muốn cùng ngài chơi trốn tìm.” Nguyệt Lượng ngẩng đầu kiếm Nữ thần Nguyệt quế nói.

“Tốt.”

“Nhưng nơi này rộng như thế, ngài dù sao cũng phải cho chúng tôi chút gợi ý chứ.” Lấy lại bình tĩnh, Hàn Ly mở miệng.

“Được rồi, thứ nhất, ta ở trong làm sương mù màu tím; hai là, xung quanh bao bọc bởi màu xanh biếc; ba, các ngươi thấy được ta, rồi lại không thấy ta. Ta chỉ có thể cho các ngươi ba cái gợi ý thôi. Vậy nhé, trò chơi bắt đầu, nếu trong 3 giờ các người không tìm thấy ta, thì sẽ bị giết chết, hơn nữa cấp bậc về không.”

Nghe xong những lời này, mọi người biến sắc, cấp bậc về không, đây là trừng phạt quá lớn. Nhưng chuyện đã đến thế này, nói dừng cũng không thể được nữa.

Chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Bình luận





Chi tiết truyện