chương 4/ 56

“Vật phẩm trang sức, vật phẩm trang sức, a, tìm được rồi.” Ngồi xếp bằng dưới tàng cây, Tri Hỏa mở ra ô trang bị, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy.

“Thật là, trò chơi này cấp vật phẩm rác rưởi cũng nhiều quá đi.” Lôi ra nào là khăn mặt, một cái chén, châm, dây nịt, sau một tá đồ đạc kỳ quái, trên tay Tri Hỏa mới xuất hiện một thứ nhìn rất giống khuyên tai.

Mà Cổ Lam cũng tìm được vật phẩm trang sức của mình, một cái nhẫn bạc nạm ngọc tím.

“Tuy rằng không biết mấy thứ này dùng như thế nào, nhưng tốt nhất vẫn là giữ lại đi.” Thấy xung quanh chỗ Tri Hỏa ngồi bày la liệt đủ thứ lung tung, Cổ Lam tốt bụng khuyên nhủ, “Mà này, Tri Hỏa, cái thứ đó của cậu là gì vậy? Khuyên tai à?”

“Hình như đúng thế.” Đen mặt cầm cái khuyên tai ngọc đỏ hình thập giá đưa tới trước mặt Cổ Lam, Tri Hỏa hoàn toàn không hiểu nổi, cậu đường đường một đấng nam nhi, là đàn ông con trai hẳn hoi, thế mà lại được cấp thứ đồ nữ trang này, hơn nữa còn là khuyên đơn…

“Ha ha ~~ ” Thấy biểu tình lúc này của Tri Hỏa, Cổ Lam kìm chế không được phá lên cười.

Nói thật, Tri Hỏa bộ dạng kỳ thực quá đáng yêu, lộ ra khuôn mặt búp bê, ánh mắt đen láy trông rất hồn nhiên, tóc ngắn phủ qua tai màu đỏ tạo cảm giác vui vẻ hoạt bát, giống như ngọn lửa nhiệt huyết rực rỡ vậy.

“Có gì buồn cười chứ.” Bất mãn kêu to, Tri Hỏa thụi lên đầu Cổ Lam, căm tức nhìn cậu ta.

Ai, tại sao tính cách so với diện mạo lại kém hơn nhiều thế. Vô tội xoa đầu, Cổ Lam cảm thán nói.

“Dù hình thù có như thế nào, chúng ta vẫn phải đeo đồ trang sức này vô thôi, nhưng vấn đề là sao để biến được nó ra nhỉ… Từ từ nghiên cứu sau vậy.” Sợ bị đàn áp bạo lực lần nữa, Cổ Lam biết điều lựa chọn nói lảng sang chủ đề khác.

Đến khi Tri Hỏa không cam tâm đeo xong cái khuyên tai, Cổ Lam mới tiếp tục nói: “Được rồi, hai đứa mình trước tiên đi luyện cấp đã, đợi lâu chỉ sợ bị nhiều người vượt mặt mất.”

“Được được, nhưng mà, cậu có biết kiếm quái ở đâu không?” Nghi hoặc liếc mắt nhìn Cổ Lam, bọn họ trên đường đi từ nãy đều không thấy gì nha.

“Biết mà.” Cổ Lam tỏ vẻ thần bí lấy từ trong ngực ra một cái bản đồ, quơ trước mặt Tri Hỏa.

“Cậu kiếm bản đồ ở đâu vậy??”

“Hỏi chị gái NPC gặp lúc đầu nha.”

“Lúc nào cơ? Tại sao tôi không có phát hiện ra?” Tri Hỏa nhớ rõ cậu với Cổ Lam chưa từng tách nhau ra, làm sao cậu không hề biết chuyện NPC cho Cổ Lam tấm bản đồ này?

“Ha ha ~ Bí mật nhé ~ ” Đưa ngón trỏ lắc lắc, Cổ Lam nghịch ngợm nói.

“Quỷ hẹp hòi! Chúng ta có phải anh em tốt hay không hả, là anh em thì không nên có bí mật.” Tri Hỏa chưa định từ bỏ ý định tiếp tục truy cứu.

“Cậu rốt cuộc có muốn đi luyện cấp hay không đây.” Dời tầm mắt sang nơi khác, Cổ Lam nhất quyết không chịu nói cho cậu biết.

“Đi thôi.” Bất mãn vỗ lưng Cổ Lam, Tri Hỏa giật lấy tấm bản đồ, dẫn đầu đi ra khỏi thôn Tân Thủ.

Khí lực thật đúng là lớn nha. Nhăn mặt cau mày xoa bóp cái trán, Cổ Lam thật sợ nếu cứ tiếp diễn như này thì bản thân mình sẽ nhanh chóng bị cậu ấy đánh chết, ai~ bộ dáng đáng yêu thế kia nên phải dịu dàng một chút thôi.

Than ngắn thở dài, Cổ Lam cũng không dám để cậu nghe thấy nữa, ngoan ngoãn đi theo.



“Má ơi, cái lão thiết kế trò chơi này rốt cuộc là ai hả! Tại sao lại làm ra cái thứ biến thái này! Hắn nghĩ để chúng ta đánh như thế nào a! “

Đằng sau bị một đám tựa như quả cầu tròn mềm nhũn dinh dính đuổi theo, Tri Hỏa tức giận mắng to.

“Thật đáng yêu quá đi.” Cổ Lam thục mạng chạy trối chết cùng Tri Hỏa, thế nhưng còn có tâm tư quay đầu nhìn đám quái này, cười đến cực kỳ vui vẻ.

“Thế có muốn tôi đá cậu qua đó làm bạn cùng chúng nó không hả.” Căm tức nhìn đồ ngốc Cổ Lam bị mát dây thần kinh, Tri Hỏa âm u nói.

“A? Ha, ha ha, cậu quá khách khí rồi.” Mặt cứng ngắc nhìn Tri Hỏa đang rất muốn đá mình một cước, Cổ Lam một đằng cố sống cố chết ôm chặt lấy cánh tay cậu, một đằng cười khổ nói.

“Đáng giận! Ông đây không chạy nữa.” Cảm giác mình như đứa ngốc bị truy đuổi khắp đồng cỏ, Tri Hỏa nổi giận bừng bừng, đột nhiên dừng lại hét lớn.

Cổ Lam vì không kịp dừng lại nên đụng luôn vô gáy cậu, xoa xoa cái mũi bị đụng phải, Cổ Lam tò mò hỏi. “Cậu định đối phó như thế nào? “

“Đối phó sao ấy hả, ha ha ~ “

Nhìn bộ dáng lúc này của Tri Hỏa, Cổ Lam nghĩ cuối cùng mình đã biết thế nào là nụ cười khi người ta nổi đóa, thấy hơi sợ liền trốn sang một bên, yên lặng cầu nguyện cho đám quái đáng thương.

“Bọn chúng mày tự tìm chết cho ông.” Một cước đạp lên đám quái, Tri Hỏa thế mà trực tiếp dùng tay không đánh giặc.

Chậc chậc,  thật lợi hại, thân thủ không tồi chút nào. Khoanh hai tay, Cổ Lam phấn chấn đứng một bên nhìn Tri Hỏa trình diễn nguyên màn đấu võ.

“Ngu ngốc.” Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên giữa cuộc chiến.

Tri Hỏa cùng Cổ Lam còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, quái trong nháy mắt liền biến mất, để lại trên mặt đất đầy chiến lợi phẩm.

Quay người lại, liền thấy một chàng trai cực kỳ anh tuấn lạnh lùng đứng tại chỗ, cầm trên tay một thanh kiếm trong suốt, toàn thân kiếm sáng bóng tỏa ra hào quang xinh đẹp.

“Yêu tinh?” Nhìn ra đôi tai nhọn hoắt của người kia, Cổ Lam kinh ngạc kêu lên.

Người con trai này có một mái tóc dài đến thắt lưng màu trắng bạc, ánh mắt màu lam kia toát ra sự lạnh nhạt, làm cho người ta chú ý nhất là đôi tai nhọn hoàn toàn bất đồng với nhân loại.

Bình luận





Chi tiết truyện