chương 17/ 56

Thu thập vật phẩm sau khi đánh bại Chó Ba Đầu, ngoài ý muốn nhặt được trang bị.

“Đây là cái gì?” Cầm lấy một đôi giày, Tri Hỏa nhìn sao cũng không ra thuộc tính của nó.

“Đại khái sau khi giám định mới có thế biết được.” Lưu Ly ngó qua, rồi kết luận.

“Thật là phiền phức, còn muốn giám định nữa.” Bĩu môi, Tri Hỏa tiện tay đem giày ném vào ba lô.

“Đau! Nhãi con, ngươi không cần ném loạn đồ đạc vô vậy chứ.” Đột nhiên, trong ba lô Tri Hỏa truyền đến một tràng tiếng kêu, tiếp theo Đóa Miêu Miêu thò đầu rồi cả thân ra chui ra ngoài.

“Thật có lỗi thật có lỗi.” Cười gượng nhìn Đóa Miêu Miêu giảng hòa, qua mấy ngày trước đi cùng nhau, Tri Hỏa nhận ra Đóa Miêu Miêu đều không thèm để ý tới bọn họ, nếu chọc tới nó, nó mới mặc kệ không cần biết ai là chủ nhân của mình, cậu nếm mùi đau khổ không ít, tính tình nóng nảy làm mọi chuyện rối tinh rối mù.

Nghĩ vậy, Tri Hỏa cảm thấy trên người mình mấy chỗ bị nó cào xước lại nhói lên đau đớn.

“Á á á, mèo biết nói này!” Lưu Ly lần đầu tiên nhìn thấy Đóa Miêu Miêu, cho nên phi thường phấn khích.

“Nó kêu là Đóa Miêu Miêu, là thú cưng của tôi.”

“Thú cưng? Vậy ra trò chơi còn có hệ thống thú cưng sao?” Lưu Ly nghi hoặc.

“Không có sao?” Tri Hỏa hỏi lại.

“Có, chẳng qua là cần các người tự mình đi bắt.” Đóa Miêu Miêu mở miệng giải thích.

“Quá tuyệt, tôi cũng phải đi bắt một con!” Lưu Ly vốn cũng rất thích thú cưng, vừa nghĩ tới ở trò chơi có thể tìm được một bé xinh xắn liền vô cùng chờ mong, “Tri Hỏa ông phải giúp nhé!”

Nhìn Lưu Ly đột nhiên sáp lại gần, Tri Hỏa cười gật mạnh đầu, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, nhất định hỗ trợ.”

“Vậy là tốt rồi.” Vừa lòng gật đầu, Lưu Ly vừa quay đi, liền thấy Bắc Hoàng Minh vẫn không lên tiếng đang ở trong động tìm thứ gì đó.

“Minh, cậu đang tìm cái gì vậy?” Tri Hỏa cũng chú ý tới .

“Quả dành dành.” Bắc Hoàng Minh có chút phiền toái trả lời, hắn đã tìm đi tìm lại nơi này, vẫn là không kiếm được quả dành dành.

“Quả dành dành là sinh trưởng ở nơi, có hơi kỳ quặc.” Lưu Ly mở miệng nói, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Nhìn đến hai người biểu tình đầy dấu chấm hỏi, mới tiếp tục nói: “Nó là nhờ vào nước miếng của Chó Ba Đầu mà sinh sôi, các cậu phải mò trên mặt đất cơ, chứ không phải vách tường.”

Nước miếng! Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh trên mặt xuất hiện đầy hắc tuyến, thật là không vệ sinh chút nào a.

Nghe xong lời khuyên của Lưu Ly, bọn họ quả nhiên tìm trên mặt đất 3 quả dành dành.

Nhìn trái cây vỏ màu lửa đỏ mọng, Tri Hỏa thực không thể tưởng tượng quả cây xinh đẹp này thế mà dùng nước miếng Chó Ba Đầu mà lớn lên.

“Phải cất kỹ, trái cây này có công hiệu cải tử hoàn sinh, vô cùng đáng giá nha!” Lưu Ly để ý thấy Tri Hỏa định đem trái cây ném xuống, vội vàng xông lên đoạt lấy, ôm đến nhanh, “Ông không muốn sống nữa hả, còn ném tiền ra cửa sổ!!!”

Nhìn trong mắt Lưu Ly sáng lóa hình đồng tiền, Tri Hỏa biết vậy nên vô lực.

“Dù sao có ba quả, chúng ta mỗi người một quả chia đều đi.” Bắc Hoàng Minh không nhiều lời, trực tiếp cất luôn một quả cho mình.

Lưu Ly tuy rằng yêu tiền như máu thịt, nhưng cũng biết đấy là biện pháp công bằng nhất, đành phải không cam lòng đem một quả khác giao cho Tri Hỏa.

Tri Hỏa cũng không liếc mắt qua, trực tiếp ném vào ba lô.

Xử lý xong quả dành dành, lúc Tri Hỏa ngẩng đầu lên nhìn hai bạn, trực tiếp thấy bộ dáng cứng đơ của họ. Minh đỡ hơn một chút, chỉ nhướng mày nhìn. Còn Lưu Ly mở miệng lớn đến mức có thể đút vừa một quả trứng, ngón trỏ còn run rẩy chỉ về phía cậu.

“Xảy ra chuyện gì?” Nghĩ không ra, Tri Hỏa mở miệng hỏi.

“Nó nó nó. . . Nó thế mà ăn hết quả dành dành giá trên trời!!!” Lưu Ly quả thật muốn chết, tiền a, nhỏ tận mắt nhìn thấy tiền bay đi!

Quay đầu, Tri Hỏa quả nhiên thấy Đóa Miêu Miêu biểu tình thỏa mãn liếm miệng, khó có được lễ phép nói: “Đa tạ khoản đãi.”

“A a a!!! Mày nhổ ra đi, mau nhổ ra!!” Lưu Ly trực tiếp xông lên, cố sống cố chết bóp cổ Đóa Miêu Miêu, hét lớn.

“Lưu, Lưu Ly, bà bình tĩnh một chút nha, a, ăn đều đã ăn rồi.” Tri Hỏa lao theo ma chưởng của Lưu Ly cứu ra miêu yêu của mình, đành phải trực tiếp đối mặt cơn thịnh nộ của Lưu Ly.

Thật sự khủng bố. Nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Tri Hỏa bất đắc dĩ, Đóa Miêu Miêu vốn rất tham ăn.

Bản thân cậu đối với quả dành dành giá trên trời kia cũng không quá để ý, dù sao cậu thấy thứ kia thực ghê tởm, vừa nghĩ tới nó là nhờ nước miếng mà sống, toàn thân liền nổi da gà.

“Ông bảo tôi bình tĩnh làm sao hả!” Dời đi mục tiêu, Lưu Ly trực tiếp quay sang giáo huấn chủ nhân xui xẻo.

“Ái…” Cười mếu, Tri Hỏa cũng không biết làm sao.

“Quên đi, Lưu Ly, cũng là đồ của cậu ấy, cậu ấy muốn làm gì cũng được.” Bắc Hoàng Minh cuối cùng mở miệng nói lời phải trái, nhưng hiển nhiên lời này đối với Lưu Ly đang trong cơn thịnh nộ không hề có hiệu quả.

“Trao đổi vậy, ta giúp các người giám định đôi giày này.” Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Đóa Miêu Miêu cuối cũng cũng nghĩ đến chuyện cứu nguy cho chủ nhân nhà mình. “Nếu mà tìm ra người giám định, ít nhất phải thu 1000 đồng vàng!”

Biết đề tài này đối với Lưu Ly có sức ảnh hướng lớn nhất, Đóa Miêu Miêu cố ý quát to một tiếng.

Quả nhiên, Lưu Ly dừng việc tra tấn Tri Hỏa, chạy đến bên Đóa Miêu Miêu, dò xét việc giám định.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất mãnh liệt ho khan, Tri Hỏa cuối cùng biết được tại sao con gái lúc nổi giận là tuyệt không thể đắc tội.

Đột nhiên Tri Hỏa cảm giác có người nhẹ tay xoa lưng, giúp cậu thuận khí, ngẩng đầu trông, quả nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Bắc Hoàng Minh, nhìn kỹ, có thể phát hiện hắn hơi hơi đỏ mặt.

Tri Hỏa nhịn không được nở nụ cười, cậu luôn biết Minh là người trong nóng ngoài lạnh.

“Oa, giày này là trang bị cấp A nha, giày da Phi Thiên.” Đột nhiên, Lưu Ly bộc phát kêu to.

“Vậy cho cậu đi, dù gì cậu là đạo tặc cần thêm nhanh nhẹn.” Bắc Hoàng Minh nói.

“Thật sự có thể chứ?” Lưu Ly không nghĩ tới bọn họ dễ dàng như vậy cho nhỏ trang bị cấp A.

“Đương nhiên, dù sao chúng tôi cũng không cần.” Gật đầu, Tri Hỏa tỏ vẻ không ý kiến.

“Cám ơn các cậu!” Lưu Ly cảm động hết sức, lại khẳng định cùng bọn họ một chỗ là quyết định sáng suốt.

Bình luận





Chi tiết truyện