chương 68/ 74

Lúc Ôn Hoàn đi vào Lục Viện vẫn đang ngồi ngây ngẩn ở trên giường, tay phải nắm tay trái của mình, chân mày nhíu chặt lại.

Ôn Hoàn lại giơ tay lên gõ cửa một cái, lúc này Lục Viện dường như mới hồi hồn lại, ngẩng đẩu sửng sốt nhìn Ôn Hoàn. Ôn Hoàn đi vào, đóng cửa phòng lại.

"Chị." Ôn Hoàn đi về phía chị, ngồi xuống bên cạnh chị.

Lục Viện nhìn cô hơi lúng túng cười: "Sao vậy?"

Ôn Hoàn lắc đầu nhìn chị nói: "Em lo lắng cho chị nên mới vào thăm xem chị thế nào, chị đã ở trong phòng cả buổi chiều."

Lúc này Lục Viện mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn bên ngoài thì quả nhiên sắc trời đã tối dần, đồng hồ báo thức ở bên cạnh cũng chỉ thời gian không còn sớm nữa, chị lúng túng khẽ cười, nói: "Không, không có gì."

Ôn Hoàn nghĩ một chút nhưng rồi vẫn hỏi: "Chị năm, chị thực sự không biết Văn Phong sao?"

Lục Viện quay đầu nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp mở to giống như là hơi bất ngờ sao cô biết chuyện của Văn Phong.

"Thực ra chuyện ngày hôm nay là do em sắp xếp trước." Ôn Hoàn thẳng thắn với chị, có phần áy náy nói: "Xin lỗi chị năm."

Lục Viện sửng sốt một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là chị nghĩ không ra, chị thật sự không có ấn tượng với anh ấy."

Ôn Hoàn suy nghĩ một chút rồi kéo Lục Viện định đi ra ngoài, nói: "Đi, em cho chị xem một số thứ."

"Thứ gì vậy?" Lục Viện thắc mắc, mặc cho cô nắm tay đi về phía thư phòng.

Mở máy tính ra, Ôn Hoàn cho Lục Viện xem những tấm hình lần trước Văn Phong gửi cho cô, bảo chị ngồi xuống, nói: "Chị nhìn thật kỹ vào, em tìm người điều tra nhưng đều là ảnh chụp không có vết tích của photoshop, có lẽ là thật."

Nói xong Ôn Hoàn đi ngay ra ngoài để cho chị có nhiều thời gian tiếp nhận, có thể những tấm hình này sẽ khiến cho chị phát hiện ra điều gì đó, nói không chừng có thể nhớ được thứ gì.

Ôn Hoàn đi từ trong thư phòng ra ngoài đúng lúc gặp phải Lục Thần mở cửa đi vào vẫn còn đang mặc quân phục, trên mặt còn có vệt nước sơn.

"Lục Thần, không phải anh nói hai ngày nữa mới về sao?" Ôn Hoàn hơi bất ngờ đi về phía anh, nhưng phần lớn là vui mừng kinh ngạc.

Lục Thần xoay đầu tìm một vòng, lại quay đầu nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Có phải chị năm tới rồi không?"

Ôn Hoàn nhíu mày hơi bất ngờ: "Sao anh biết vậy?"

"Lạc Hướng Đông gọi điện thoại nói muốn qua đây, lát nữa sẽ tới." Lục Thần cau mày nói: "Nếu anh ta ức hiếp chị năm, xem anh có để yên cho anh ta không!" Vừa nói, trên mặt Lục Thần vừa mang vẻ tàn ác.

Ôn Hoàn không nói gì chỉ thầm nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì.

Lục Thần cởi chiếc mũ lính trên đầu xuống hỏi: "Chị năm đâu rồi, ở trong phòng sao?"

Ôn Hoàn lắc đầu nói: "Ở thư phòng, nhìn anh xem, vệt sơn còn dính trên mặt, anh đi tắm trước đi, chờ lát nữa nói chuyện cùng chị năm."

Lục Thần nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được." Xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Đi theo anh vào chuẩn bị quần áo cho anh tắm rửa, sau đó Ôn Hoàn mới đi từ trong phòng ra. Nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định gõ cửa thư phòng lần nữa, mở cửa đi vào thì chỉ thấy Lục Viện nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, răng cắn chặt môi.

Ôn Hoàn sửng sốt, trong phút chốc không biết nên nói gì, giải thích bài toán này như thế nào? Người trong ảnh chụp là chị nhưng chị lại hoàn toàn không có ấn tượng, cho nên có thể lý giải là chị mất đi một phần trí nhớ? Hoặc là chỉ mất trí nhớ về một người nào đó chăng?!

"Tiểu Hoàn, vì sao, vì sao lại như vậy?" Lục Viện xoay đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ bất lực và khó hiểu.

Ôn Hoàn cũng lắc đầu, cô cũng muốn biết rốt cuộc vì sao lại như vậy nhưng không có cách nào giải thích rõ ràng được. Nhưng hình như bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, Lục Thần nói Lạc Hướng Đông sắp tới đây rồi, nghĩ vậy cô vội vàng nói: "Chị năm, Lục Thần đã về rồi, anh ấy nói Lạc Hướng Đông cũng sắp tới đây."

Nghe vậy thân thể Lục Viện hơi chấn động, chị khẽ cắn môi một lúc lâu mới gật đầu, xoay người lại nhìn những tấm hình kia rồi tắt máy tính đi.

Gần như là Lục Thần mới tắm rửa xong từ trong phòng đi ra, thậm chí còn chưa kịp nói chuyện với Lục Viện thì Lạc Hướng Đông đã đến rồi.

Vừa mới vào nhà, mắt anh ta đã sáng lên nhìn chằm chằm vào Lục Viện. Hình như Lục Viện cũng không quá vui mừng khi thấy anh ta nên quay đầu nhìn đi nơi khác.

"Lục Viện, theo anh về nhà." Lạc Hướng Đông mở miệng, mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chăm chú vào Lục Viện.

"Em không muốn về nhà." Lục Viện từ chối, cũng không buồn nhìn anh ta mà đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.

Lạc Hướng Đông mím môi một cái, không nói nữa định bước tới kéo chị đi nhưng lại bị Lục Thần ngăn cản, nhìn anh ta nói: "Chị của tôi nói không muốn đi, anh nghe không hiểu sao?!"

Lạc Hướng Đông nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: "Cô ấy là vợ của tôi, chuyện của chúng tôi không cần cậu lo."

"Chị ấy cũng là chị của tôi!" Lục Thần nhìn lại anh ta, không có một chút ý tứ nhượng bộ.

Lạc Hướng Đông liếc mắt nhìn anh, không muốn tốn nước bọt với anh nên chỉ quay sang nhìn Lục Viện nói: "Lục Viện, theo anh quay về, có một số việc anh có thể giải thích!"

"Giải thích. . ." Lục Viện nhẹ nhàng lặp lại: "Không cần, Hướng Đông, chúng ta ly hôn đi, em mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa."

"Anh sẽ không ly hôn với em!" Lạc Hướng Đông gạt phắt đi, giơ tay đẩy Lục Thần ra nhưng lại không thắng nổi sức lực của anh, căm hận nhìn anh chằm chằm nói: "Cậu tránh ra cho tôi!"

"Họ Lạc kia, trước đây là do tôi nể mặt mũi của chị tôi, giờ chị tôi muốn ly hôn với anh, anh tốt nhất đừng đụng vào tôi, tính tình tôi không tốt lắm, không biết chừng có thể xảy ra chuyện gì." Lục Thần nhìn anh ta lành lạnh nói.

"Cậu!" Lạc Hướng Đông có phần cắn răng nghiến lợi nhìn anh.

Sợ hai người bọn họ thực sự đánh nhau, Lục Viện vội vàng xoay đầu lại nói: "Hướng Đông, anh quay về đi, em muốn một mình ở chỗ này mấy ngày, chờ em nghĩ xong em sẽ mời luật sư đến nói chuyện ly hôn với anh."

"Anh sẽ không đồng ý ly hôn, cả đời này cũng không!" Lạc Hướng Đông giống như là thật sự có phần nóng nảy, tâm tình cả người nhìn qua có chút kích động, hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh và tỉnh táo thường ngày.

Lục Viện hìn anh ta, chậm rãi đi tới chỗ anh ta, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh ta hỏi: "Vì sao, thứ anh muốn có đều đã chiếm được rồi không phải sao, lúc trước là em miễn cưỡng đoạn tình cảm này, nhưng hiện giờ em mệt mỏi rồi, em bằng lòng để anh ra đi, sao anh còn không rời đi? Em đã... không còn thứ gì để có thể cho anh nữa..."

"Anh đã từng hứa với em, đời này anh sẽ không ly hôn cùng em, nếu như là bởi vì chuyện Hướng Tình thì anh có thể giải thích với em, dù sao anh chắc chắn không bao giờ ly hôn với em!" Lạc Hướng Đông nhìn cô với ánh mắt nóng rực.

Lục Viện cười nhưng nụ cười ấy nhìn rất khổ sở, chị lắc đầu nhìn anh nói: "Anh với em chỉ có hứa hẹn chứ không có tình yêu." Cho dù bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh từ trước tới giờ chỉ có hứa hẹn.

Thực ra nghĩ tới thật là buồn cười, cố chấp lâu như vậy cứ tưởng rằng sẽ có thể thu được tình yêu, mà thứ anh cho cũng chỉ có hứa hẹn, nhưng nếu như giữa hai người ngay cả tình yêu cũng không có thì hứa hẹn có ích gì, sẽ chỉ làm anh đau khổ mà mình cũng khổ sở theo thôi.

Lạc Hướng Đông cắn môi nhìn cô kiên quyết nói: "Lục Viện, anh có thể cho em tất cả những thứ anh có!"

Lục Viện nở nụ cười bình thản nhìn anh hỏi: "Chỉ là không cho em được tình yêu phải không?"

Lạc Hướng Đông nắm tay thật chặt, cắn môi không nói lời nào.

Lục Viện che ngực, đau lòng, thật sự rất đau, cố mở to mắt không để cho nước mắt của mình chảy xuống, một lúc sau Lục Viện mới mở miệng nói: "Hướng Đông, em biết anh vẫn là một người có nguyên tắc, em biết nếu anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em thì nhất định sẽ thực hiện, trước đây anh nói sẽ chăm sóc em cả đời nên dù anh không yêu em cũng sẽ không ly hôn với em, giống như anh cho cô ấy tình yêu thì cả đời này sẽ không thể thu lại, anh chỉ biết yêu một mình cô ấy, cho dù hai người các anh vì liên quan tới em mà mãi mãi cũng không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ."

Lạc Hướng Đông nhìn cô há hốc mồm muốn nói nhưng lại nói không thành tiếng.

Cố bình ổn lại tâm tình, Lục Viện quay đầu nhìn anh nói: "Đoạn tình cảm năm đó coi như em đã ép buộc tới giờ, vì liên quan đến em mà anh và cô ấy rõ ràng yêu nhau nhưng lại không thể ở cùng một chỗ, về điều này là em mắc nợ hai người, nhưng đã nhiều năm như vậy, em cố gắng muốn thay đổi mà vẫn không thay đổi được, em mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa. Huống chi hai người đã có con, em đã mắc nợ cô ấy không thể quang minh chính đại ở cùng với anh nên em không thể lại tiếp tục mắc nợ con của cô ấy không thể mang họ ba của nó được."

Nghe vậy Lạc Hướng Đông trợn to hai mắt nhìn cô: "Em, em biết khi nào?!"

Nghe tới đây Lục Thần coi như đã nghe hiểu tất cả, căm giận anh ta làm tổn thương Lục Viện, anh thô bạo nắm lấy cổ áo Lạc Hướng Đông nói: "Mẹ kiếp anh quá lắm rồi...!" Nói rồi vung mạnh tay giáng một cú nặng nề vào mặt của anh ta.

Lục Thần giơ tay lên định đánh nữa thì bị Lục Viện ngăn lại: "A Thần, đủ rồi, một đấm là đủ rồi, coi như đánh anh ta không chung thủy với hôn nhân, còn hơn nữa thì không cần, anh ấy không mắc mợ chị mà chị cũng đang muốn ly hôn cùng anh ấy."

Nghe chị nói như vậy lúc này Lục Thần mới thả anh ta ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Lạc Hướng Đông cũng không quan tâm tới vết đau mà chỉ tiếp tục nói: "Anh sẽ không ly hôn, anh không đồng ý!"

"Không cần anh đồng ý, ly hôn là do em đã quyết định." Lục Viện nhìn anh ta nói dứt khoát.

"Không, không phải..." Lạc Hướng Đông còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Lục Viện ngắt lời.

"Hướng Đông, đừng làm cho em còn sót lại duy nhất một chút ấn tượng tốt đẹp với anh cũng bị mất." Lục Viện nói xong xoay người đi thẳng vào căn phòng của mình.

"Lục Viện." Thấy cô bỏ đi Lạc Hướng Đông chạy về phía cô định đuổi theo nhưng lại bị Lục Thần chặn lại.

Vẻ mặt Lục Thần lạnh lẽo nói: "Lạc tiên sinh phiền anh đi ra ngoài, nếu không quả đấm của tôi sẽ không khách khí với anh!"

Bình luận





Chi tiết truyện