chương 5/ 74

Sau khi hai người Ôn Hoàn bị chặn ở cửa tra hỏi mấy đề Lynda mới tới che chắn Ôn Hoàn mang hai người đi, mặt khác điện thoại di động của Ôn Hoàn tối qua rơi trong phòng khách sạn đã được giám đốc của khách sạn ngay tại thời điểm trước khi bọn họ rời đi giao trả lại cho Ôn Hoàn.

Sau khi lên xe chị Lynda liếc nhìn Lục Thần, hỏi Ôn Hoàn: "Tối hôm qua em đã cùng người đàn ông này ở đó cả đêm?"

Ôn Hoàn chỉ gật đầu thay câu trả lời, cầm điện thoại mở ra mới nhìn thấy mấy cuộc gọi từ bên kia trại an dưỡng gọi tới. Lo lắng mẹ ở đó xảy ra chuyện gì, không kịp nghĩ nhiều liền gọi thẳng qua đó.

Lynda nhìn Lục Thần nghĩ thầm việc đã đến nước này, chị cũng không thể để cho người đàn ông này ỷ lại vào Ôn Hoàn, định nếu như có thể dùng tiền tống cổ được cậu ta đi vậy thì giảm bớt phiền phức sau này rồi.

Nghĩ vậy liền mở miệng nói với Lục Thần: "Này, ra giá đi, đem chuyện tối qua quên hết làm cho cái gì cũng chưa từng xảy ra."

Nghe vậy, Lục Thần nhíu nhíu mày, ngước mắt nhìn Lynda hỏi: "Cô có ý gì?"

Thấy cậu ta không phối hợp, sắc mặt của Lynda thoáng cái thì trầm xuống, nhìn cậu ta nói: "Sao vậy, cậu còn muốn mượn chuyện này dựa vào Ôn Hoàn phải không?" Biểu cảm kia là gương mặt hèn mọn và khinh thường.

Lục Thần rốt cuộc nghe rõ, cười lạnh nói: "Cô suy nghĩ quá nhiều." Thực sự là khôi hài, đây là lần đầu tiên anh nghe được có người nói anh muốn dựa vào ai đó.

"Vậy thì tốt." Nghe cậu ta nói như vậy lúc này Lynda mới yên tâm lại, nhưng vẫn cẩn thận nói: "Để giảm bớt phiền phức về sau, cậu vẫn nên đưa ra cái giá, cam đoan sau này không đi nói lung tung." Nói rồi với tay lấy túi xách đặt ở bên cạnh, lấy ra tờ chi phiếu và bút dự định bất cứ khi nào cậu ta vừa hét giá là cô điền chữ số lên: "Nói đi, cho một con số, tôi rất dễ nói chuyện chỉ cần cậu đừng quá đáng, tôi..."

Lục Thần không đợi chị ta nói xong, trực tiếp ngắt lời của chị ta: "Không cần, tôi không cần."

Lynda nhướng mày nhìn vào mắt cậu ta nói: "Vẫn nên ra giá đi, cậu yên tâm tôi cũng yên tâm."

Lục Thần chán ghét chau mày, quay đầu liếc nhìn Ôn Hoàn đang gọi điện thoại nói: "Ôn Hoàn đã đồng ý làm bạn gái tôi."

"Kít........."

Xe bị khẩn cấp phanh lại, Lynda theo quán tính ngã về phía đằng trước, đầu nặng nề đụng phải lưng ghế trước mặt. Lục Thần nhanh nhạy đưa tay tóm vào tay vịn phía trước, một tay khác theo quán tính với sang ôm Ôn Hoàn vào trong lòng.

"A....!" Lynda bị đụng đau đớn kêu thành tiếng, vừa giơ tay vỗ về cái trán vừa mắng: "Tiểu Trương, cậu lái xe thế nào vậy!"

Tài xế Tiểu Trương nhìn xuyên qua kính chiếu hậu tới Lynda phía sau nói: "Chị... chị Lynda, anh... anh ta vừa nói Ôn Hoàn đồng ý làm bạn gái anh ta?!" Giọng nói kia vốn là đang chất vấn về độ tin cậy những lời vừa rồi của Lục Thần.

Lynda cũng không để ý mắng chửi Tiểu Trương mà xoay đầu vội vàng hỏi Ôn Hoàn: "Ôn Hoàn, cậu ta nói có thật không?" Một đêm này có phần quá nhanh đi!

Ôn Hoàn cũng không nghe chị hỏi cái gì, chỉ phát ra một tiếng trả lời: "Thật sự." Sau đó đẩy Lynda ra vội vàng tới trước mặt Tiểu Trương nói: "Tiểu Trương, mau lái xe đến viện điều dưỡng, nhanh lên!" Cô vừa rồi điện thoại cho phía viện điều dưỡng mới biết được, sáng sớm hôm nay lúc y tá vào phòng bệnh, mẹ đã không có ở trong phòng, trên giường vẫn để một tờ báo buổi sáng ngày hôm nay. Viện điều dưỡng phát động tất cả mọi người đi tìm nhưng đến bây giờ vẫn không tìm thấy người.

Lynda từ nét mặt vội vã của cô dường như cũng nhìn ra được khác thường hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ em, tìm không thấy mẹ em." Ôn Hoàn nắm tay chị, vẻ mặt nôn nóng gần như muốn khóc.

"Sao có thể như vậy." Lynda cũng sốt ruột, chị biết rất rõ tình hình của mẹ Ôn, bởi vì trước đây đến viện điều dưỡng giúp mẹ Ôn lo liệu thủ tục nằm viện và thương lượng cùng bác sĩ tất cả mọi việc đều là do chị sắp xếp.

"Người bên viện điều dưỡng nói trên giường của mẹ có đặt tờ báo của ngày hôm nay." Ôn Hoàn không biết mình nên vui vẻ hay nên khổ sở, nếu như mẹ thật sự là bởi vì nhìn tờ báo có hình cô mà tự mình đứng lên rời khỏi, vậy chứng minh bà có khả năng nhớ lại cô. Nhưng bây giờ không tìm được người cô lo lắng nếu như xảy ra chuyện gì vậy phải làm sao!

Lynda vỗ vỗ tay của cô, chỉ có thể dỗ dành nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì." Nói rồi quay đầu giục Tiểu Trương: "Lái nhanh lên một chút."

Lục Thần ngồi ở bên cạnh nhìn Ôn Hoàn, chân mày sít sao khóa chặt. Thời điểm mọi người đến viện điều dưỡng bọn họ vẫn chưa tìm được mẹ Ôn, tất cả lại chỉ có thể chia nhau ra đi tìm.

Ôn Hoàn tìm dọc theo vườn hoa bệnh viện, mỗi một bụi hoa một hòn non bộ đều không buông tha, chỉ là tìm quá gấp mà không chú ý đến dưới chân bị một khối nhô ra trên sân cỏ móc phải, cả người mất thăng bằng hướng phía trước mặt ngã xuống, may là vẫn theo phía sau cô Lục Thần nhanh nhẹn di chuyển tới chìa tay kéo cô lại, lúc này mới làm cho cô không bị khối đất nhỏ kia làm trượt chân.

Cau mày hỏi: "Không sao chứ?"

Ôn Hoàn chỉ lắc đầu, đẩy anh ra tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng ở bên kia khóm cây mây đằng sau bệnh viện phát hiện ra mẹ Ôn ngồi trên ghế đá. Nhìn thấy mẹ, Ôn Hoàn kích động đến phát khóc, tiến lên vòng tay ôm mẹ thật chặt: "Mẹ, sao mẹ lại đi loạn vậy, tất cả mọi người đang tìm mẹ đấy!"

Bị cô ôm, mẹ Ôn lấy tay đẩy cô ra, nhìn cô với vẻ mặt đề phòng hỏi: "Cô, cô là ai?!"

Nhìn thấy mẹ như vậy, Ôn Hoàn biết bà vẫn không nhận ra mình, mặc dù có chút chán nản nhưng mặt nhiều lần thất vọng sớm đã tê liệt, xóa đi giọt lệ trên mặt bày ra nụ cười nói: "Mẹ, con là Tiểu Hoàn, mẹ còn nhớ con không?"

"Tiểu Hoàn..." Mẹ Ôn thầm thì nhắc lại ở trong miệng: "Tiểu Hoàn... Tiểu Hoàn..."

Ôn Hoàn nhìn mẹ, đưa tay vuốt ngay ngắn sợi tóc bị gió thổi loạn của mẹ, cô không trông chờ mẹ có thể nhớ ra cô là con gái của bà nữa, cô chỉ cần mẹ thật tốt là được rồi.

"Tiểu Hoàn!" Mẹ Ôn đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, giọng nói thoáng cái cao lên: "Con là Tiểu Hoàn!"

Ôn Hoàn sửng sốt, cho là bà thực sự nhớ ra gì đó, nhớ ra mình, vội vàng nói: "Vâng, con là Tiểu Hoàn, mẹ, mẹ nhớ ra con rồi sao? Mẹ nhớ ra..."

"Bốp!....."

Không đợi Ôn Hoàn nói xong, mẹ Ôn đột nhiên giơ tay lên hung hăng tát một cái vào trên mặt của Ôn Hoàn!

Bình luận





Chi tiết truyện