Ôn Hoàn bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào tỉnh giấc, đầu nhức như bị người dùng kim đâm vào. Đưa tay che lại cái trán, mắt dần dần thích ứng tia sáng trong phòng.
Đợi thích ứng với độ sáng trong phòng, Ôn Hoàn lúc này mới từ từ mở mắt ra, theo bản năng đưa tay muốn túm đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sờ soạng nửa ngày lại không mò thấy gì cả.
Đột nhiên dừng lại, lúc này mới chú ý tới căn phòng này hình như không phải của cô. Dồn sức từ trên giường ngồi dậy, chăn theo thân thể của cô chảy xuống, cúi đầu nhìn chỉ thấy trên người mình bây giờ đang mặc áo choàng tắm. Có chút bất an cúi đầu kéo ra áo tắm nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch!
Thoáng cái từ dưới đáy lòng lan tràn ra hoảng loạn và sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có, tay nắm thật chặt áo choàng tắm, có loại kích động không khỏi muốn khóc. Cô không biết tối qua xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ rõ hôm qua cô cùng ông chủ Vương kia dùng bữa, sau đó uống ly nước chanh, chỉ cảm thấy mình rất khó chịu, về sau cô cái gì cũng không nhớ được...
Cô tiến vào cái giới này điểm mấu chốt là không phải bán mình, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy.
"A!.........." vùi mặt chôn ở trong chăn, Ôn Hoàn ảo não kêu lên, tay không ngừng đập xuống giường, cô thật căm hận!
"Này, cô tên là gì?" Một tiếng nói trầm thấp ở trong phòng vang lên.
Lục Thần trần truồng phần trên từ trong phòng tắm đi ra, trên cổ vẫn còn quấn loại khăn lông trắng dùng một lần chỉ có ở khách sạn. Nghe tiếng Ôn Hoàn chợt ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ cùng cô ở trong phòng không phải ông chủ Vương kia mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!
"Anh là ai?!" Trợn mắt nhìn anh, Ôn Hoàn chất vấn, một tay nắm thật chặt lồng ngực của mình, một tay nắm thật chặt chăn trên giường.
"Lục Thần." Lục Thần giật mình nói ngắn gọn.
Ôn Hoàn rất chắc chắn người đàn ông này mình vốn không quen biết, mà cái tên này mình cũng chưa từng nghe chị Lynda nhắc tới!
Ngón tay nắm chặt chăn bông, mắt oán hận nhìn anh, ánh mắt sắc nhọn gần như có thể đem anh đâm thủng, hỏi: "Quần áo trên người tôi là anh cởi?"
Lục Thần liếc nhìn bốn phía, hỏi ngược lại: "Nếu không trong phòng còn có người khác sao?"
Nghe vậy, Ôn Hoàn một mạch kéo chăn ra xuống giường đi thẳng tới chỗ anh, đứng vững trước mặt anh. Lục Thần nhìn cô, có chút không hiểu cô muốn làm gì. Mà đang lúc Lục Thần còn chưa hiểu cô muốn làm gì, Ôn Hoàn giơ tay lên, một cái tát hung hăng rơi ở trên mặt anh.
"Chát!........"
Lục Thần hoàn toàn không có đề phòng, một cái tát rắn chắc, đau đớn cũng cứng rắn, thoáng cái liền nổi giận, xoay đầu trừng mắt nhìn cô gái trước mặt: "Mẹ kiếp! Cô đang làm gì!"
Ôn Hoàn tức giận căm hận, giơ tay lên lại muốn cho anh thêm một cái bạt tay nữa, lần này bị anh bắt lại cổ tay: "Cô điên rồi sao?!"
Tay không nhúc nhích được Ôn Hoàn đành phải dùng tới chân, vừa đá anh vừa khóc nói: "Anh tên lưu manh này, anh là đồ lưu manh đáng chết..."
Lục Thần tóm một cái đem tay cô lật ngược về phía sau lưng cô, úp người cô đè lại trên bức tường, nói: "Cô đủ rồi, tôi không đánh phụ nữ, đừng ép tôi động thủ!"
Bị anh áp ở trên tường như vậy Ôn Hoàn hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng mắng: "Anh đồ lưu manh đáng chết này, khốn kiếp, tên cặn bã! Anh đây là cưỡng gian, tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn tố cáo anh!"
Lục Thần lần này rốt cuộc nghe rõ, nói: "Cô cho rằng tôi cưỡng gian cô?!"
"Không phải anh thì còn ai, anh đồ lưu manh này, khốn kiếp, tên cặn bã!" Ôn Hoàn giùng giằng, muốn tránh thoát khỏi sự kìm hãm của anh.
Lục Thần áp chặt cô, gần như có chút thô bạo ở bên tai cô nói: "Con mẹ nó tối qua tôi cùng cô trút nước lạnh cả đêm, nếu như tôi muốn cưỡng gian cô, ông đây cần gì phải tưới nước lạnh cùng cô!" Nói xong một tay đẩy cô ngã xuống giường.
Ôn Hoàn sửng sốt, cũng không đoái hoài tới tới cổ tay mình bị tay anh túm đau, nhìn anh hỏi: "Anh, anh, anh nói anh không hề đối với tôi..."
Lục Thần tức giận nhìn mắt cô, cơn tức vẫn tràn đầy như cũ nói: "Nếu như cô nghĩ, bây giờ tôi không ngại thỏa mãn cô!" Nói xong đưa tay xoa xoa mặt bị cô quăng một cái tát, nhìn cô gái này một thân gầy còm nho nhỏ không ngờ sức lực lại khỏe như vậy.
Nghe vậy Ôn Hoàn vội vàng nắm chặt áo choàng tắm trên người mình, nhìn anh một chút lại xoay người xốc chăn trên giường lên nhìn một chút, lúc này mới yên tâm lại, quay đầu nhìn, thấy mặt anh bị mình đánh đỏ, trong lòng không khỏi vì mình vừa rồi lỗ mãng mà có chút hổ thẹn ngại ngùng: "Xin, xin lỗi."
Lục Thần nhìn mắt cô, không nói chuyện, khom lưng nhặt lên quần áo trên đất trùm thẳng lên đầu. Biết là một trận hiểu lầm, biết chuyện mình lo lắng nhất cũng không xảy ra, Ôn Hoàn cả người thở phào nhẹ nhõm, tìm điện thoại di động định gọi cho Lynda tới, lúc này mới phát hiện điện thoại mình mang theo vốn không có bên người, vừa lật chăn trên giường vừa hỏi: " Điện thoại di động của tôi đâu?"
"Nếu như tôi tìm được điện thoại của cô, tôi cũng không phải ở lại với cô một đêm." Nói tới điện thoại, Lục Thần sờ sờ túi áo, giờ mới phát hiện điện thoại của mình lại không ở trên người. Chăm chú suy nghĩ một lúc mới nhớ tới tối qua thời điểm gặp mặt điện thoại để trên bàn, lúc đi ra cũng không cầm theo. Nhắc tới tối hôm qua, vì chuyện này mà buổi gặp mặt của anh mới diễn ra được một nửa, ông bà nhà anh sắp xếp anh cùng cô giáo dạy tiểu học gặp mặt nhét vào trong phòng! Phiền não gãi đầu, trở về thế này thể nào cũng bị mấy ông bà nhà anh nói tới hỏng đầu.
Ôn Hoàn dùng điện thoại trong phòng gọi cho Lynda, điện thoại mới kết nối đầu dây bên kia Lynda gần như là sư tử Hà Đông lớn tiếng rống hỏi: "Rốt cuộc em đang ở đâu? Sao không nhận điện thoại của chị, em có biết chị gọi cho em bao nhiêu cuộc không? Còn nữa, sáng sớm hôm nay báo chí viết tất cả đều là chuyện tối qua em cùng một người đàn ông vào khách sạn thuê phòng, rốt cuộc em đang làm cái gì? Tổng giám đốc công ty muốn chị cho bọn họ một câu trả lời, em bảo chị nói như thế nào?!"
Ôn Hoàn đưa tay ấn xuống huyệt thái dương, đầu đau lợi hại, chỉ nói: "Em còn đang ở khách sạn, tối qua em bị tên Vương Đại Phú kia bỏ thuốc."
"Cái gì! Tên khốn kiếp kia!" !" Lynda ở đầu dây bên kia mắng: "Bây giờ cửa khách sạn gần như tất cả đều là phóng viên chờ em đi ra, đoán chừng em vừa ra đó bọn họ mỗi người một câu phỏng chừng nước bọt có thể làm cho em chết đuối."
Ôn Hoàn nhíu nhíu mày, nói: "Chị nghĩ cách đưa em ra đi, hôm nay em muốn đi thăm mẹ em."
Bên kia điện thoại Lynda trầm mặc một chút, nói: "Bây giờ mọi người đều biết em và người đàn ông kia thuê phòng, nếu không để cho người đàn ông kia phối hợp diễn một khúc?"
Nghe vậy, Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Thần đang mang giầy.
Lynda tiếp tục nói: "Chờ các em đi ra, chị sẽ nhắm chuẩn thời cơ đi tới, đừng lo lắng, không có việc gì."
Ôn Hoàn gật đầu nhẹ giọng đồng ý, bây giờ đoán chừng cũng chỉ có thể như vậy.
Thấy cô cúp điện thoại, Lục Thần đứng dậy nói: "Cô không có chuyện gì vậy tôi đi trước đây." Anh còn phải suy nghĩ thật kỹ làm sao giải thích với ông bà nhà anh.
"Bên ngoài bây giờ rất nhiều phóng viên, chuyện bên ngoài đã đăng lên báo, bây giờ anh đi ra chắc chắn có một đám người vây quanh anh, anh muốn đi cũng không được." Ôn Hoàn khách quan nói.
Lục Thần dừng lại, nhìn cô hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
Bình luận
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1