Lục Viện sững sờ nhìn bức ảnh có phần khó có thể tin, rõ ràng cô gái trong hình kia chính là mình nhưng đây là ảnh chụp cô lúc nào, lại còn đứng bên cạnh anh ta, hơn nữa bọn họ còn thân mật như vậy, thậm chí cô còn chủ động hôn lên mặt của anh ta, cô dám to gan chụp ảnh như vậy sao?
Hơn nữa, hơn nữa bộ dạng hai người thân mật trong tấm hình kia rõ ràng chính là tình yêu cuồng nhiệt giữa những người yêu nhau, vô cùng thân thiết, cho dù kết hôn đã nhiều năm nhưng cô và Lạc Hướng Đông chưa từng như vậy.
Ngay lúc Lục Viện vẫn còn nhìn chằm chằm bức ảnh chưa hoàn hồn lại, Văn Phong ngồi bên đối diện chậm rãi7 mở miệng nói: "Đó là lúc tôi và cô ấy còn học đại học, khi đó chúng tôi vừa mới bắt đầu yêu nhau, tôi cũng chưa ra mắt công chúng, tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, đây là quãng thời gian vui vẻ nhất mà tôi muốn nhớ trong đời, cho dù hiện tại cái gì tôi cũng có, tiền kiếm được cũng nhiều, giải thưởng và vinh quang cũng nhiều hơn nữa nhưng có ích gì đâu, không có cô ấy, những thành công và cố gắng của tôi đều là uổng phí."
Lục Viện nghe anh ta nói mới thu hồi ánh mắt của mình từ bức hình lại, đánh mắt nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới hơi lúng túng cười nói: "Người trong hình... thực sự, thực sự giống hệt tôi." Giống nhau như đúc, cô nhớ khi đó phong cách ăn mặc và trang phục như vậy là cô thích nhất.
"Nếu như tôi nói người trong hình này chính là cô?" Văn Phong chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, giống như anh chỉ cần chớp mắt một cái mở ra cô sẽ biến mất, lại lần nữa biến mất trong cuộc đời của anh.
Lục Viện lắc đầu, phủ nhận lời nói của anh: "Không thể nào, người trong hình không phải là tôi, tôi hoàn toàn không có ấn tượng về bức hình này, hơn nữa tôi cũng không biết Văn tiên sinh không phải sao?" Trong hình kia hai người đó chính là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm, đời này người cô yêu duy nhất trên chính là Lạc Hướng Đông. Hay nói khác đi, nếu người trong hình này thật sự là cô, bọn họ đã từng yêu nhau như vậy thì đối với một người cô từng yêu sâu sắc như thế sao có thể quên được chứ? Vì vậy giả thuyết anh nói cô gái trong hình này là cô hoàn toàn không có cơ sở.
"Cô biết tên cô ấy là gì không?" Văn Phong nhìn cô, khóe miệng hơi mang theo nụ cười, nhưng nụ cười ấy rất khổ sở.
Lục Viện lắc đầu, mắt bình tĩnh nhìn lại anh, tim không hiểu đập nhanh hơn, có phần lo lắng chờ cái tên được nói ra từ trong miệng của anh.
Yên lặng một lúc lâu Văn Phong mới lên tiếng nói: "Lục Viện, cô ấy tên là Lục Viện."
Lục Viện không khỏi mở to hai mắt, bàn tay đặt bên dưới cũng không khỏi gắt gao nắm chặt, vừa lắc đầu vừa nói: "Sao, sao có thể..."
"Anh không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao năm đó em không nói tiếng nào liền biến mất khỏi thế giới của anh, anh đã cho rằng đời này anh sẽ không còn gặp lại em nữa, nhưng khi anh gặp lại em ở Thanh Đảo anh đã rất kinh ngạc, anh không ngờ rằng mình còn có thể được gặp lại em, cho dù đã muộn nhiều năm như vậy." Văn Phong nói nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô qua chỗ khác, ánh mắt đó không như người bắt đầu gây sự mà từ trong ánh mắt đó Lục Viện có thể đọc lên sự hổ thẹn, tự trách và cả thâm tình.
"Nhưng, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng với anh." Lục Viện nhỏ giọng nói, cô không nói dối, cô thật sự không có ấn tượng, một chút cũng không có.
Văn Phong giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, vẽ lên đường nét tinh xảo của cô: "Tiểu Viện, xin lỗi."
Lục Viện vẫn cho rằng ánh mắt của anh rất mê người, khiến cho người ta không đọc ra được điều gì, loại ánh mắt này vẫn luôn thu hút cô.
Mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, Lục Viện gỡ bàn tay đang vuốt ve gò má của cô xuống, cả người có chút xấu hổ, ánh mắt tránh đi không dám nhìn anh, hơi bối rối nói: "Tôi, tôi không biết anh đang nói gì, tôi không phải người trong ảnh, anh tìm lầm người rồi." Vừa nói vừa với tay cầm túi định đứng dậy đi.
Ôn Hoàn vẫn ngồi ở bên kia cũng đứng dậy vội vàng bước tới chỗ chị, thấy Văn Phong liền giả vờ bất ngờ nói: "Ồ, sao tiền bối Văn lại ở đây?"
Lục Viện thấy cô trở về lúc này mới bình tĩnh lại, lúng túng cười nói: "Tiểu Hoàn, Văn tiên sinh tìm em, đợi em một lúc lâu rồi."
Ôn Hoàn gật đầu nhìn chiếc túi chị cầm trong tay cố ý hỏi: "Chị, sao chị lại cầm theo túi?"
Lục Viện có chút xấu hổ, cười gượng nói: "Không, không có gì." Vừa nói lại đem túi cầm ở trong tay đặt lên ghế.
Ôn Hoàn cũng ngồi xuống, nhìn về phía Văn Phong nói: "Tiền bối Văn, nếu gặp rồi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Văn Phong không nói gì nhưng mắt bình tĩnh nhìn Lục Viện.
Ôn Hoàn cũng nhìn sang Lục Viện, cười hỏi: "Chị, chị có ngại không?"
Còn có thể nói gì khác, dù sao cũng không thể ở ngay trước mặt của người ta nói ngại được, huống hồ người ta còn là bạn của Ôn Hoàn, chỉ có thể cười gượng lắc đầu nói: "Không, không sao, cùng nhau ăn đi."
Ôn Hoàn gọi người phục vụ tới, lúc chọn món người phục vụ còn đặc biệt nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, giống như nhận ra mấy người họ, nhưng cuối cùng cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ đứng ở một bên yên lặng ghi nhớ món ăn bọn họ gọi.
Đợi sau khi chọn món xong rồi, người phục vụ thu lại thực đơn định đi thì lại bị Văn Phong gọi lại, nói: "Thêm một suất thịt lợn chua ngọt."
Người phục vụ kia hơi sửng sốt, mở thực đơn ra định tìm món ăn này thì lại bị Văn Phong cắt đứt: "Không cần, không có trên thực đơn, là tôi gọi thêm."
"À." Người phục vụ kia hơi sững sờ rồi lại phản ứng kịp gật đầu nói: "Tôi sẽ nói với nhà bếp xem có làm được hay không."
Văn Phong gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lục Viện thì lại có chút ngây ngẩn, không biết trùng hợp hay là cố ý, món thịt lợn chua ngọt kia là món cô thích nhất, vừa rồi cô tìm hồi lâu trên thực đơn cũng không tìm ra được, ngước mắt nhìn anh thì lại đúng lúc chống lại cặp mắt sâu xa kia của anh khiến cho bối rối vội vàng lảng đi.
Trong phòng ăn không nhiều người lắm cho nên dọn thức ăn lên cũng rất nhanh, gần như không mất bao lâu đã đủ gần hết, cuối cùng là món thịt lợn chua ngọt Văn Phong gọi thêm kia, người phục vụ rất cẩn thận đưa tay định bưng đĩa thịt tới trước mặt Văn Phong, nhưng còn chưa đặt xuống đã bị Văn Phong ngăn lại nói: "Để ở trước cô ấy đi, đây là món cô ấy thích ăn."
Người phục vụ kia sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn đặt đĩa thịt trước mặt Lục Viện. Lục Viện gần như có phần bị anh hù họa, cô cho rằng chỉ là trùng hợp nhưng xem ra anh đặc biệt vì mình mà chọn món, nhưng sao lại như vậy, sao anh lại biết rõ thứ cô thích, lẽ nào ảnh chụp kia là thật? Nhưng vì sao cô lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Cả bữa cơm hai người Lục Viện và Văn Phong đều có vẻ yên lặng, ngược lại khiến cho Ôn Hoàn không ngừng phải tìm đề tài nói chuyện để tránh cho Lục Viện phát hiện đây vốn là kế hoạch do cô sắp xếp.
Nhưng cũng may Văn Phong không bức thiết quá, cơm nước xong liền mượn cớ có chuyện rời đi trước. Sau khi anh ta đi Lục Viện cũng không có tâm tình đi dạo nữa, chỉ nói đột nhiên mình cảm thấy hơi mệt muốn trở về nhà.
Vốn hôm nay chính là làm cho hai người gặp mặt, nếu đã gặp thì cũng không còn chuyện quan trong nữa, hai người liền đón xe quay về nhà.
Sau khi về nhà Lục Viện chỉ nói mình hơi khó chịu rồi quay về phòng, cả chiều cũng không thấy chị đi ra. Bác Trương nhìn có phần lo lắng, hỏi Ôn Hoàn sáng nay đi ra ngoài có phải gặp chuyện gì không, Ôn Hoàn chỉ cười gượng nói không có.
Lúc bác Trương nghi ngờ định bỏ đi thì Ôn Hoàn nghĩ đến điều gì đó liền gọi bà quay lại hỏi: "Bác Trương, cháu hỏi bác chuyện này, trước đây vì sao chị năm lại đột nhiên quyết định đi ra nước ngoài?"
Bác Trương sửng sốt, mặc dù có phần không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy nhưng vẫn cố gắng nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nhớ trước đây tiểu thư quyết định ra nước ngoài là quyết định rất nóng vội, tôi còn nhớ rõ có một ngày cô ấy nói muốn dẫn một bạn học rất quan trọng tới nhà, còn đặc biệt kêu ông chủ và bà chủ đẩy hết xã giao trong ngày xuống, rồi kêu chúng tôi chuẩn bị bữa tối thật tốt, chỉ là ngày đó đợi cả đêm cuối cùng tiểu thư quay về chỉ có một mình, hơn nữa cả người còn ướt đẫm, cơm cũng không ăn, chỉ nói muốn ra nước ngoài, sau đó liền quay về phòng, bà chủ còn rất lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì, gõ cửa hồi lâu tiểu thư cũng không mở. Ngày hôm sau lúc chúng tôi mở cửa đi vào mới phát hiện cô ấy sốt cao, trên đường đưa cô ấy đi bệnh viện cô ấy còn nắm tay ông chủ thật chặt bảo ông ấy đưa cô đi, đưa cô rời khỏi đây. Lần đó tiểu thư bệnh rất nặng, hôn mê tròn ba ngày, gấp đến độ ông chủ và bà chủ ngay cả công ty cũng không để ý tới, nhưng cũng may sang ngày thứ tư thì tỉnh lại, kiểm tra qua cũng không có gì đáng ngại, lần đó sau khi khỏi bệnh tiểu thư liền ra nước ngoài, ở nước ngoài hai năm mới về."
Nghe vậy Ôn Hoàn hiểu rõ gật đầu, cảm giác vẫn có chỗ nào không đúng, suy nghĩ một lát lại hỏi bác Trương: "Bác Trương, lần đó sau khi chị năm khỏi bệnh có chỗ nào không bình thường không? Ví dụ như mất trí nhớ, không nhớ ra được người nào đó?"
"Sao lại nói như vậy?" Bác Trương nghi ngờ nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ tới, lúc sau lắc đầu một cái nói: "Không có, không hề không nhớ ai, không khác gì so với lúc trước."
Nghe vậy Ôn Hoàn cũng không hỏi nhiều nữa chỉ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Bác Trương đi chuẩn bị cơm tối, Ôn Hoàn thì vẫn trước sau nghĩ tới những lời bác Trương vừa nói, nếu như trước đây Văn Phong và chị năm thật sự đã từng yêu nhau, vậy vấn đề hẳn là nằm ở chỗ cơn mưa to đêm hôm đó, cô đoán ngày đó người quan trọng Lục Viện định đưa về gặp ba mẹ chắc là Văn Phong, còn cuối cùng vì sao không thấy cô có thể đi hỏi Văn Phong, nhưng duy nhất có chỗ nghĩ không ra là vì sao một người vô duyên vô cớ không nhớ một người khác, hơn nữa người kia còn từng là người mình đã từng yêu, cứ coi như là mất trí nhớ đi nhưng cũng không thể nào chỉ quên một người, điều này có chút không rõ ràng.
Suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là quyết định đi hỏi Lục Viện một chút, dù sao từ phản ứng ngày hôm nay của chị, sợ là chính chị cũng có rất nhiều chỗ nghi ngờ không nghĩ ra.
Bình luận
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1