chương 73/ 87

Màn đêm đen nhánh đầy thần bí, trong bóng đêm thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng phát từ mấy ngọn đèn dầu, nhìn thật giống ánh mắt xanh biếc của dã thú đang ẩn nấp đâu đó ở chung quanh.

Trong bóng đêm, Tây Tử tung người lên rồi rơi xuống tảng đá lớn ở phía trước Đào Hoa Lâu.

Nguyệt Vô Thương đang chắp tay đứng ở bên trong. Tây Tử đến gần Nguyệt Vô Thương, lấy hộp gấm đang giấu trong người ra rồi cùng Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn nhau.

Nguyệt Vô Thương dẫn đầu đi đến phòng Dạ Nguyệt Sắc, Tây Tử đi ở phía sau.

“Ngươi xác định làm như vậy sẽ có thể giải cổ độc?” Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày nhìn lướt qua Tây Tử, hắn không phải hoài nghi năng lực của nàng ta, chẳng qua hắn không muốn mạo hiểm đem sự an toàn của Dạ Nguyệt Sắc ra đánh cuộc.

Tây Tử hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Chủ tử nhìn ngực trái của phu nhân xem có phải có một khối thịt hơi nhô ra, hơn nữa còn đang ngọ ngậy.” Tây Tử cau mày, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi bị đưa vào cơ thể, cổ độc sẽ nở ra từ trong trứng và đến sống ở chỗ đang nhô ra trên cơ thể.

Nguyệt Vô Thương đến gần bên giường Dạ Nguyệt Sắc, cau mày vén vạt áo của Dạ Nguyệt Sắc lên, chỉ thấy nơi ngực trái của nàng thật sự có một khối thịt nhô ra, tựa hồ còn khẽ ngọ ngậy.

“Phải làm sao mới có thể lấy cổ trùng ra?” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng khẽ vuốt gương mặt Dạ Nguyệt Sắc, hỏi Tây Tử. Nhìn chằm chằm vào mặt Dạ Nguyệt Sắc, nhớ lại lúc đó nàng say men rượu đã gọi hắn là lão nam nhân, vậy mà hôm nay lại nằm trên giường với gương mặt trắng bệch như thế này. Nguyệt Vô Thương nhíu mắt lại, trong lòng thề chắc chắn sẽ đem Tây Tử Đặc phân thây thành trăm mảnh.

“Chỉ cần đem cổ mẫu đặt trước ngực phu nhân, nó sẽ cùng cổ trùng cảm ứng nhau, cổ trùng nhất định sẽ muốn phá da thịt mà ra, lúc này chỉ cần cắt bỏ phần thịt nhô lên ở trước ngực, sau đó thu cổ trùng để vào trong hộp gấm là được!” Tây Tử đưa hộp gấm cho Nguyệt Vô Thương.

Nguyệt Vô Thương giơ tay tiếp nhận, nghĩ đến phải cắt da thịt Dạ Nguyệt Sắc, lòng thấy thật đau. Chẳng qua nếu hôm nay không diệt trừ cổ trùng này nhất định sẽ để lại hậu hoạn khôn luờng, chỉ mong ngày khác bắt được Tây Tử Đặc, hắn ta sẽ phải trả giá gấp vạn lần.

Nguyệt Vô Thuơng mở hộp gấm ra, đưa đến trước ngực Dạ Nguyệt Sắc, chỉ thấy một con trùng màu trắng trong suốt chậm rãi nhô đầu ra khỏi hộp gấm. Nhìn thấy cổ trùng ở trước ngực Dạ Nguyệt Sắc động đậy. Nguyệt Vô Thuơng đưa tay đến gần khối thịt nhô ra trên ngực nàng, đợi cổ trùng nhô ra đến trình độ lớn nhất thì phá da Dạ Nguyệt Sắc bắt cổ trùng.

Vậy mà phần thịt nhô ra chỉ hơi giật giật, tựa hồ cảm giác đuợc nguy hiểm ở bên ngoài, đột nhiên rụt đầu lại chui ngược vào trong. Còn cổ mẫu đang thò đầu ra khỏi hộp gấp thì phát ra tiếng kêu bén nhọn, sau đó cũng rụt đầu trốn vào trong hộp gấm không chịu trở ra.

“Xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Vô Thương cảm thấy không ổn, đôi mắt lạnh băng nhìn về phía Tây Tử hỏi.

Nhưng Tây Tử chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến một trận âm thanh vang động, Tây Tử nhất thời biến sắc. Chỉ thấy từ khe cửa chui vào mấy con trùng tử kỳ kỳ quái quái, toàn bộ hướng về phía giường bò đến. Tây Tử cầm lấy cây nến để trên bàn, xé toan một góc áo, đốt lên rồi quăng về phía lũ trùng. Lũ trùng hoảng sợ lập tức lui về phía sau một quãng xa.

Tây Tử không ngừng quơ góc áo bị đốt khiến bọn trùng tử không thể nào tiến lên. Đột nhiên, một con trùng dẫn đầu phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó những con còn lại cũng đồng loạt kêu lên.

Lúc này ở trên giường, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đưa tay nắm chặt sàng đan, mồ hôi tuôn đẫm trán, trong miệng phát ra từng tiếng kêu đau đớn. Nguyệt Vô Thương trong lòng cả kinh, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi, lòng vô cùng đau xót. Đưa tay nhẹ nhàng mở cằm của Dạ Nguyệt Sắc ra, đưa bàn tay của mình để vào trong miệng nàng.

Cảm giác đau đớn như đứt da đứt thịt từ bàn tay truyền đến, có thể thấy được nàng đang đau đớn đến độ nào, điều đó khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương càng thêm đau. Nguyệt Vô Thương nhìn đám trùng đang phát ra tiếng kêu càng ngày càng lớn kia, nhanh chóng ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, theo hướng cửa sổ phi thân ra ngoài. Nhìn bên ngoài Đào Hoa Các nhung nhúc côn trùng với hình dáng quái dị, từng cái miệng đang phát ra tiếng kêu thê lương, chân mày càng nhíu chặt hơn. Hướng về phía Tây Tử vẫn đang còn ở bên trong ra lệnh, “Đem lầu các thiêu hủy!”

Sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc hướng địa phương khác bay đi. Sau lưng một mảnh lửa lớn hừng hực cháy, đem tòa lầu các cùng với những khoảnh khắc xuân nồng trong hậu viện đầy hoa đào của Vương phủ thiêu thành tro bụi.

Màn đêm dày đặc, chỉ còn lại ánh lửa ngất trời phát ra từ phía Vương phủ, tựa hồ như muốn cắn nuốt hết cả màn đêm dày đặc.

Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bay tới Ly Vương phủ, nơi cách xa Tây Sơn Ôn Tuyền nhất. Bởi vì nguyên nhân địa chất, nơi đó có khí hậu giống như mùa xuân, vô cùng ấm áp.

Theo khoảng cách kéo dài, cùng với việc những con trùng kia đều bị thiêu chết, tự nhiên sẽ không còn âm thanh giày vò Dạ Nguyệt Sắc, nàng thôi không cắn vào tay Nguyệt Vô Thương nữa. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn, giờ đang chảy máu đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.

Nguyệt Vô Thương đương nhiên không rảnh bận tâm bàn tay đang chảy máu của mình. Ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, ngồi lên đám hoa đào, dùng tay áo lau đi vết máu của mình còn đang vương trên miệng Dạ Nguyệt Sắc. Nếu không thể bảo vệ tốt cho nàng, thì chịu đau cùng nàng vậy.

“Sắc Sắc… Ta đau giúp nàng, nàng có cảm thấy đỡ đau hơn không?” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng kêu tên Dạ Nguyệt Sắc, chẳng qua người đang ngủ mê man kia lúc này nào nghe thấy được. Âm thanh từng giọt máu rơi trên cánh hoa đào lúc này nghe thật rõ ràng.

Hoa đào rơi vẫn rực rỡ như ngày nào, chẳng qua thời điểm lúc đó so với bây giờ lại hoàn toàn bất đồng. Nguyệt Vô Thương đưa tay vuốt gương mặt Dạ Nguyệt Sắc, tựa hồ cảm thấy khóe mi nàng hơi rung, trong nháy mắt khuôn mặt liền toát ra thần sắc mừng rỡ. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng thoáng qua, Dạ Nguyệt Sắc vẫn nằm mê man bất động.

Chốc lát sau, sau lưng Nguyệt Vô Thương xuất hiện thân ảnh của bốn người. Bắc Đường nhìn thấy thế liền tháo mảnh vải hồng trên tay xuống, đem quấn lên cổ tay Nguyệt Vô Thương, miệng lẩm bẩm nói: “Cổ độc này thuộc loại đoàn tụ cổ, không thể tùy tiện lấy ra. Vẫn phải tìm cổ mẫu mới ổn.”

Đảo mắt nhìn vết thương trên tay Nguyệt Vô Thương, hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Có muốn băng bó trước hay không?”

“Không cần.” Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu mày, đôi môi nở nụ cười băng lãnh, “Ta muốn Tây Tử Đặc tan xác ở Nguyệt Quốc.”

Tây Tử sững người, cúi thấp đầu cắn răng, mặc dù hắn đáng chết, nhưng trong lòng vẫn không nỡ để hắn tán thân nơi dị quốc.

“Bắc Đường lưu lại chiếu cố phu nhân.” Nguyệt Vô Thương cởi áo khoát, trải lên trên cánh hoa đào, đặt Dạ Nguyệt Sắc nằm bên trên. Xong hướng về phía Bắc Đườg nói, “Ta muốn tự mình bắt Tây Tử Đặc.”

Trừ Bắc Đường ở lại, ba người còn lại liền theo sau Nguyệt Vô Thương rời Tây Sơn.

-------------

Trong dịch quán, Tây Tử Đặc nhìn lướt qua hộp gấm trong tay. Vật có thể khống chế Nguyệt Vô Thương, làm sao có thể để ở nơi dễ bị người tìm thấy được. Xem ra cách xa mấy năm, Tây Tử nhà hắn dường như đã quên mất thói quen của hắn.

Tiếng kêu của vạn trùng nhất định rất dễ nghe, ha ha ha… Tiếng kêu đầy đau đớn của mỹ nhân cũng thế. Trên mặt Tây Tử Đặc nở nụ cười đầy biến thái, loại cổ độc tuyệt diệu này có lẽ nên đem tặng cho Hoàng thái hậu nương nương tôn quý của Nguyệt Quốc một ít! Hảo hảo cảm ơn nàng đã nhiều năm ‘trông nom’ Tây Tử nhà hắn, khiến hắn tìm khắp nơi mà không thấy.

Gương mặt vốn mang theo nụ cười đột nhiên tối sầm lại, tối nay Tây Tử tới dịch quán đánh cắp cổ mẫu, nói vậy ở Nguyệt Quốc, Nguyệt Vô Thương nhất định cũng có phần trông nom nàng, như vậy… Tay Tây Tử Đặc khẽ dùng lực, chỉ nghe tiếng rắc nho nhỏ, hộp gấm cùng cổ mẫu trong tay liền hóa thành tro bụi.

Cổ độc kia tốt nhất nên ở lại trong cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, thay hắn đáp tạ Nguyệt Vô Thương thật tốt!

Cho dù được ngăn cách bởi bốn vách phòng, vẫn như cũ không thể ngăn cản khí thế lẫm liệt từ cửa sổ truyền vào. Tây Tử Đặc híp mắt lại, trong mắt thoáng hoang mang, toàn thân lập tức phòng bị.

“Bùm” một tiếng, bên ngoài gió lạnh lẫm liệt đem cửa sổ đang đóng chặt thổi tung ra! Cuồng phong thổi tung mái tóc đang xõa của Tây tử Đặc, khiến chúng bay phất phới trước mặt, làm che khuất tầm nhìn. Trong nháy mắt, một bóng trắng lập tức lắc mình đi vào, thẳng tắp hướng đến trước mặt Tây Tử Đặc, ống tay áo theo gió bay phấp phới, tung ra một chưởng chưởng vào trước ngực Tây Tử Đặc.

Động tác mau lẹ hoàn toàn khiến Tây Tử Đặc không kịp phản ứng, bị đánh văng ra xa một trượng, miệng búng một ngụm máu tươi.

Nguyệt Vô Thương lắc mình đi tới trước mặt Tây Tử Đặc. Sau khi ăn xong ba viên cải tử hồi sinh đan, Tây Tử Đặc căn bản không phải đối thủ của hắn. Đá một cước vào bụng Tây Tử Đặc khiến thân hình cao lớn của hắn lập tức co rút lại.

Ngẩng đầu nhìn cô gái sau lưng Nguyệt Vô Thương, trên mặt Tây Tử Đặc liền mang một nụ cười đầy hoảng hốt, máu tươi trong miệng trào ra, đứt quãng nói, “Tây Tử, Tây Tử. Nàng rốt cuộc chịu tới gặp ta rồi.”

Tây Tử cúi đầu thấp hơn, không muốn nhìn thấy thần sắc trên gương mặt của người kia, nàng sợ mình sẽ mềm lòng quên mất trước kia hắn đối với nàng làm ra đủ loại chuyện.

“Giải dược đâu?” Nguyệt Vô Thương dùng chân đá mạnh, khiến cơ thể Tây Tử Đặc càng thêm co rút lại.

Đưa tay lau vết máu tươi tràn ra trên miệng, gương mặt mang theo nụ cười biến thái, hướng Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói, “Cổ mẫu sao? Thật không may ngươi đã tới trễ. Ta hủy nó rồi.”

Thần sắc không chút sợ hãi kia, như thể hắn mới chính là người nắm quyền quyết định sinh tử, chứ không phải là người bị giẫm dưới chân, mạng đang bị treo lơ lửng.

Nguyệt Vô Thương tròng mắt như hóa đỏ, môi mỏng khẽ mở, thanh âm ám trầm, giống như dây cung đang căng, một khi buông ra sẽ lập tức dẫm chết kẻ đang nằm dưới chân kia, khiến hắn chết không có chỗ chôn, “Cổ mẫu đã chết, ngươi cho rằng mình còn có thể bình yên vô sự mà rời khỏi Nguyệt quốc sao?”

“Ha ha… Ngươi cho rằng ta chết rồi, Dạ Nguyệt Sắc cũng có thể bình yên vô sự sao?” Tây Tử Đặc cười nói, “Nói cho ngươi biết. Lần thứ nhất nghe thấy tiếng sáo trúc, cổ trùng sẽ phá trứng chui ra. Lần thứ hai sẽ nhanh chóng giăng tơ thành kén. Lần thứ ba sẽ phá kén chui ra. Cuối cùng nàng ta đương nhiên cũng sẽ sống không được.”

Trong cơ thể, trên bộ xương sườn thì chỗ xương mềm trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng chính là chỗ dễ tổn thương nhất. Nguyệt Vô Thương thu hồi bàn chân đang giẫm trên bụng Tây Tử Đặc, nhàn nhạt liếc nhìn hắn miệng không ngừng phun máu, thản nhiên nói, “Tây Tử, hôm nay giao hắn cho ngươi. Ba ngày sau, nếu không hỏi ra được biện pháp giải cổ, vậy ta đương nhiên cũng sẽ không giữ hắn lại. Nhất định khoét mắt, cắt tai, gọt mũi, chém đứt tứ chi, mỗi ngày cho độc trùng cắn xé, để hắn sống không bằng chết.”

“Đông Ly, Nam Uyên. Đem toàn bộ người Nam quốc trong dịch quán giết hết cho ta.” Nguyệt Vô Thương nói xong liền chậm rãi rời khỏi dịch quán. Trước khi giải được cổ độc trong người Dạ Nguyệt Sắc, hắn sẽ không lưu lại bất kỳ ai có thể thổi sáo trúc ở lại kinh thành để trở thành tai họa.

Tây Tử nhìn Nguyệt Vô Thương rời đi, trong lòng khẽ động. Thật ra, nếu như hắng cũng đưa cùng loại cổ trùng như thế vào cơ thể nàng, sau đó giết đi cổ mẫu, đương nhiên có thể biết được phương pháp để giải cổ. Nàng tin tưởng nhất định Tây Tử Đặc sẽ không để nàng chết, nếu không cũng sẽ không quản ngàn dặm xa xôi để đến Nguyệt quốc tìm nàng. Không nói đến việc Nguyệt quốc chứa chấp nàng, vì phần ân tình hôm nay nàng nhất định phải hỏi ra được cách giải cổ.

Trong vòng một đêm, toàn bộ sử giả Nam quốc đều bị giết. Thái tử Nam quốc đột nhiên mất tích, sống chết không rõ.

Mà hỏa hoạn xảy ra trong đêm ở Cẩm Nguyệt Vương phủ, cơ hồ đem toàn bộ các gốc hoa đào ở Vương phủ hậu viện thiêu hủy. Cũng may là toàn bộ người trong phủ đều an toàn. Nguyệt Vô Thương và Dạ Nguyệt Sắc chuyển đến trụ tại biệt viện trong Vương phủ.

Trong căn phòng an tĩnh, tựa hồ cả tiếng hít thở nhỏ cũng đều có thể nghe rõ. Chỉ còn lại âm thanh khàn khàn thỉnh thoảng vang lên từ không trung, cộng hưởng cùng không khí tĩnh mịch, phát ra âm thanh càng thêm tịch mịch.

“Nguyệt Nguyệt…” Thanh âm khàn khàn, yếu ớt đột nhiên phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Dạ Nguyệt Sắc mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ trước mắt.

Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, vội vàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu hỏi,” Nàng có thấy ổn không? Có đau không? Có thấy đói bụng không?”

Từ khi Dạ Nguyệt Sắc lâm vào mê man, Nguyệt Vô Thương đã không ngủ không nghỉ luôn trụ bên cạnh nàng, đôi mắt xinh đẹp giờ mang theo tia máu, râu ria mọc lởm chởm trên mặt, bàn tay bị Dạ Nguyệt Sắc cắn, chỉ băng bó qua loa.

Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu một cái liền cảm thấy cả người vô lực. Tỏ ý bảo Nguyệt Vô Thương đến gần một chút, nâng nàng dậy.

Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi, “Nàng có bị đau không?”

Dạ Nguyệt Sắc chỉ nhớ rõ ngày hôm đó sau khi uống rượu say xong liền không biết gì nữa, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng thật dài. Trong mộng, có âm thanh bén nhọn của vô số con trùng, sau đó xuất hiện vô số con trùng đến cắn nàng khiến nàng rất sợ… Sau khi tiếng côn trùng biến mất, liền chỉ còn hắc ám mênh mông, bên tai nghe được tiếng nói khiến nàng cảm thấy thật an tâm, mặc dù không nhìn thấy hắn, nhưng nàng biết đó là hắn.

Dạ Nguyệt Sắc trở người ôm lấy cổ Nguyệt Vô Thương, đầu cọ nhẹ vào bên má, yếu ớt nói, “Nguyệt Nguyệt, bộ dáng chàng thế này, xem ra là càng già đi rồi…”

Cái trán trơn bóng cọ trúng hàm râu lởm chởm trên mặt Nguyệt Vô Thương, có chút ngứa ngứa. Nghĩ hắn thiếu đi một phần yêu nghiệt, nhưng lại tăng thêm một chút thành thục của nam nhan, trong lòng liền mềm nhũn, cảm thấy ôm hắn thật an tâm.

Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc vừa tỉnh lại liền tiếp tục trêu chọc hắn như ngày hôm đó, trong lòng chợt mềm mại đi. Đưa tay đem người trong lòng càng ôm chặt hơn. Cằm đặt trên định đầu Dạ Nguyệt Sắc, lẩm bẩm nói, “Ngươi nói thế nào liền thế ấy.”

Nếu cứ lặng lẽ kề cận bên nhau như vậy, đây chẳng phải là Thiên Trường Địa Cửu sao?

Dạ Nguyệt Sắc đưa tay vuốt hàm râu còn lún phún của Nguyệt Vô Thương, đâm vào tay có chút đau, nhưng lại khiến nàng vuốt ve không ngừng. Nguyệt Vô Thương ôm thân thể vô lực của Dạ Nguyệt Sắc, bởi vì vuốt ve của nàng mà thần sắc càng trở nên cưng chìu.

Nhưng thời khắc an tĩnh như thế cũng không kéo dài lâu, phía ngoài thanh âm nhẹ nhàng vang lên, “Chủ nhân. Tây Tử Đặc nói muốn gặp ngài.”

Nguyệt Vô Thương xoa đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói, “Sắc Sắc. Nàng ngủ trước đi. Ta sẽ trở về sau.”

Dạ Nguyệt Sắc ôm chặt cổ Nguyệt Vô Thương, không nói lời nào. Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ đem người trong ngực ôm lâu thêm một chút. Một tay khác vung lên, đem bình phong mang vào trong nhà. Bình phong to mở ra đặt ngay giữa phòng, đem gian phòng ngăn cách thành hai nửa. Bên trong không thể nhìn thấy được phía bên ngoài, bên ngoài cũng không thề nào thấy được cảnh tượng bên trong.

“Mang hắn tới đây.” Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng hướng Nam Uyên đang đứng ngoài cửa nói, vừa đưa tay vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt khẽ nhắm lại.

Dạ Nguyệt Sắc nằm trước ngực Nguyệt Vô Thương, mặc dù cảm thấy động tác của Nguyệt Vô Thương giống như là đang chải lông cho sủng vật, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái. Với lại, hôm nay nàng không có khí lực cùng hắn so đo. Kết quả là nàng ngoan ngoãn hưởng thụ sự vuốt ve như đang chải lông này.

Chỉ chốc lát liền nghe ngoài cửa có tiếng động. Mặt dù đang nằm trong lòng Nguyệt Vô Thương, lại còn bị cách bởi một bức bình phong. Dạ Nguyệt Sắc vẫn tựa hồ cảm giác được bên ngoài có ánh mắt u ám, nhất thời tóc gáy dựng lên. Hôm đó sau khi bị Hướng Nhai lừa gạt, trên được gặp phải một người không phải cũng có ánh mắt như thế sao. Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ rút sâu vào trong lòng Nguyệt Vô Thương.

Nguyệt Vô Thương quét mắt nhìn bên ngoài bình phong một cái, chỉ thấy bóng dáng một người đang đứng, ánh mắt cường hãn khiến thân hình người đứng bên ngoài run cả lên.

Tây tử Đặc nhìn bình phong đặt trước mặt, mơ hồ có thể thấy được hai người bên trong đang ôm nhau, sắc mặt nhất thời càng trở nên âm u. Nghĩ đến Tây Tử của hắn vì người đàn ông này mà tự mình hạ cổ lên bản thân, sau đó phá hủy cổ mẫu, rồi hướng hắn đòi giải dược. Trong mắt Tây Tử Đặc lóe lên tia ham muốn cực đoan cùng tia âm u biến thái. Tây Tử của hắn chỉ có thể thuộc về hắn, không cho phép những người khác mơ ước, càng không cho phép nàng thích người khác.

“Ta muốn mang theo Tây Tử trở về Nam quốc. Đến biên cảnh Nam quốc, ta tự nhiên sẽ đem giải dược cho ngươi.” Tây Tử Đặc hướng bên trong bình phong nói, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, chỉ bằng Nguyệt Vô Thương cưng chìu nữ nhân kia như vậy, điều kiện của hắn chắc chắn có thể được thực hiện.

“Được.” Bàn tay trên tóc Dạ Nguyệt Sắc dừng lại một chốc, nhàn nhạt hướng về phía Tây tử Đặc ngoài bình phong nói, “Nếu như ngươi nghĩ ra quỷ kế gì. Ta muốn Thánh nữ Nam quốc chắc chắn bình yên sinh hạ người thừa kế Nam quốc.”

Tây Tử Đặc cười lơ đễnh. Hắn đã đem Tiền ngọc bài sai người đem đến tiền trang, âm thầm lãnh bạc ra đưa về Nam quốc. Hơn nữa, giao dịch với Nguyệt Lưu Ảnh cũng đã hoàn thành tốt rồi. Giải dược đương nhiên hắn sẽ giao, chằng qua……

Tây Tử Đạc nhìn hai người đang kề cận bên nhau phía trong bình phong, trên mặt mang nụ cười nham hiểm, u quang trong mắt lóe lên, kẻ nào khiến hắn chịu khổ sở, như vậy hắn nhất định cũng phải để cho kẻ đó khổ sở cùng.

“Ta vẫn cho là Vương gia cưng chiều nữ nhân này chình là vì muốn giải đi Thiên Nhật Hồng đã hành hạ ngươi hơn hai mươi năm qua. Hay nay nếu độc đã được giải…..” Tây Tử Đặc nhìn động tác của hai người trong bình phong bỗng chốc dừng lại, khóe miệng càng cười nham hiểm. “Như vậy ta liền cáo từ.”

Lời nói không cần nói quá nhiều, chỉ còn nói một nửa chừa một nửa, có điều một nửa được nói ra phải đúng sự thật. Một nửa còn lại, cứ để nàng tưởng tượng ra vô số chuyện khác nhau, khiến tự nàng làm cho bản thân mình sợ hãi, mất mác, thậm chí lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Tây Tử Đặc tâm tình rất là vui sướng, xoay người rời khỏi phòng.

Tây Tử Đặc vừa dứt lời, tay Nguyệt Vô Thương đang vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc bỗng dừng lại, lòng cảm thấy nặng trĩu. Ban đầu, bản thân muốn tiếp cận nàng quả thật bởi vì mục đích không được quan minh chính đại.

Đang bủn rủn, vô lực nằm ở trong lòng Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên chống người lên, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt rực lửa nhìn ánh mắt bình tĩnh của Nguyệt Vô Thương.

Lời nói của Tây Tử Đặc là có ý gì? Giải độc? Cùng nàng có liên quan? Chuyện Dạ Nguyệt Sắc không thích nhất đó chính là suy nghĩ nhiều, bình thường chỉ cần không phải thời điểm cần động não, nàng liền không thích động não, bởi vì nàng biết rõ sẽ có người thay nàng suy nghĩ chu toàn.

Chẳng qua là hôm nay, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, chính nàng không muốn phỏng đoán, cuối cùng là đem việc khó nghĩ này quăng hết cho Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày nhẹ giọng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, lời của hắn nói là có ý gì?

Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày, ban đầu quả thật rất lo lắng bởi vấn đề này, nào ngờ chưa kịp thẳng thắn để được khoan hồng liền bị tên kia phá hỏng, hôm nay phải giải thích thế nào mới an toàn đây. Không lừa gạt nàng, nhưng cũng không thể làm nàng tức giận.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt kinh ngạc đầy khổ sở của Nguyệt Vô Thương, tự nhiên có cảm giác nông nô quật khởi, thật phấn khởi. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt này của hắn chẳng lẽ là có điều gì khó nói?

Dạ Nguyệt Sắc bò ra khỏi ngực Nguyệt Vô Thương, hai tay ôm trước ngực, cau mày, hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Mau thành thật khai báo!”

Nguyệt Vô Thương sửa sang lại thần sắc, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ta trúng phải độc Thiên Nhật Hồng từ trong bụng mẹ. Nhiều năm qua vẫn nơi nơi tìm kiếm giải dược. Vốn vẫn luôn dựa vào nội lực để áp chế độc tố, bất quá điều này cũng không phải là biện pháp lâu dài. Vào một buổi sáng, sau khi độc phát tác, ta đã tìm được một giải pháp.”

Dạ Nguyệt Sắc cau mày lắng nghe Nguyệt Vô Thương nói, nhớ tới cảnh hắn vì nàng mà nhiều lần chịu cảnh độc phát, trong lòng vì hắn mà khẽ đau. Nàng nghĩ chỉ cần không phải hắn phạm vào lỗi ngoại tình, nàng đều sẽ tha thứ cho hắn.

“Phương pháp gì?” Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nói đến đây liền dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn nàng yên lặng, hắn khi nào từng có loại vẻ mặt này, vẻ mặt lúc này của tên yêu nghiệt đúng là kỳ quan trăm năm mới có nha.

“Thiên Nhật Hồng chính là loại độc chí dương chí cương, cần có máu xử nữ của nữ tử thế chí âm chí nhu mới có thế hóa giải.” Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên dừng lại không nói thêm gì nữa. Hắn cũng không dám đem chuyện độc sẽ bị chuyển sang thân của nữ tử nói cho nàng biết.

Dạ Nguyệt Sắc cau mày, đôi mặt mang chút nghi hoặc nhìn Nguyệt Vô Thương, “Ta chính là xử nữ có máu thể chí nhu chí âm đó?”

Nguyệt Vô Thương không trả lời chỉ gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc sờ cằm ra vẻ suy tư nói, “Chẳng lẽ chàng là vì muốn giải độc nên mới tiếp cận ta?”

Nguyệt Vô Thương nhìn thần sắc không thay đổi của Dạ Nguyệt Sắc, lòng nặng trĩu. Hắn chưa kịp giải thích tiếp thì Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên tiến lên trước mặt hắn, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương nói, “Sau đó bị nhan sắc xinh đẹp người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở của ta bắt làm tù binh, bị ta mê hoặc đến điên đảo chúng sinh, cho nên liền yêu ta sâu sắc.”

Nguyệt Vô Thương vẻ mặt bất đắc dĩ, cưng chìu nhìn gương mặt đang cười hớn hở của Dạ Nguyệt Sắc, câu chuyện bị nàng lái sang hướng tự sướng khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương rất vui sướng, “Đó là tự nhiên. Vi phu đối với nương tử vừa gặp đã thương, không phải nàng là không lấy!”

“Nhưng mà…” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cau mày nhìn Nguyệt Vô Thương, máu xử nữ? Nàng nhớ hôm đó hỏi hắn độc đã được giải hay chưa, hắn nói đã được giải xong, rõ ràng là hôm đó bọn họ ở ôn tuyển Tây Sơn, khụ khị… Như vậy… Người giúp hắn giải độc không phải là nàng?

Dạ Nguyệt Sắc đột ngột đẩy Nguyệt Vô Thương ra, tức giận quát, “Chàng dám tìm nữ nhân khác để giải độc!”

Tức chết nàng mà, thật là tức chết nàng mà! Dạ Nguyệt Sắc hướng Nguyệt Vô Thương hét lên. Thừa dịp Nguyệt Vô Thương còn đang sửng sốt, gom hết khí lực bò ra khỏi giường, bỏ ra ngoài phòng.

Mới vừa nãy nàng còn tính nếu như hắn không có động chạm vào nữ nhân khác, nàng liền tha thứ cho hắn.

Nguyệt Vô Thương vẫn còn đang sững sờ với lời buộc tội tìm nữ nhân khác của Dạ Nguyệt Sắc, định thần lại thì thấy Dạ Nguyệt Sắc đã rời khỏi phòng. Nguyệt Vô Thương lật người từ trên giường đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm.

Ở ngoài cửa, Nguyệt Vô Thương ra lệnh cho tất cả mọi người trong biệt viện đi tìm nàng, chỉ kém là chưa đào sâu xuống ba thước đất để tìm nữa thôi.

Đôi mắt Nguyệt Vô Thương tối hẳn lại, nhìn lướt qua những người đã thất bại trong việc tìm kiếm, trong lòng không khỏi lo lắng có phải như lần trước bị người ta bắt đi hay không. Trong lòng càng lúc càng bất an, ra lệnh cho gia nhân, “Đi ra bên ngoài tìm. Trước tiên tìm ở các cổng thành, sau đó đi tìm khắp kinh thành.”

Nói xong liền phi thân rời khỏi biệt viện, mọi người liền theo sự phân phó bắt đầu cuộc tìm kiếm.

Trong lúc tâm trạng hoảng loạn, Nguyệt Vô Thương đã không nhận thấy được, Dạ Nguyệt Sắc chẳng qua là đang núp ở đằng sau bồn hoa, nghe bên ngoài không còn tiếng động liền chui ra bò lại vào giường.

Chỉ cần nghĩ đến việc hắn tìm nữ nhân khác để giải độc, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái. Sao hắn dám! Dạ Nguyệt Sắc càng nghĩ càng tức giận, hắn dám tìm nữ nhân khác, vậy nàng liền tìm nam nhân khác cho hắn coi! Càng nghĩ càng thêm kiên định, suy nghĩ mãi, cuối cùng liền vô tâm không phế nằm ngủ quên trên giường.

Dạ Nguyệt Sắc cả đêm ngủ ngon giấc, duỗi lưng một cái, phát hiện Nguyệt Vô Thương không có ở bên giường, cảm giác có chút nghi ngờ. Nhưng lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng liền càng nghĩ càng tức, chuyển mình rời giường, bước ra bên ngoài.

Bên ngoài cực kỳ an tĩnh, cả một bóng người cũng không có. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc càng thêm tức giận, hắn thế nhưng dám đem nàng đưa tới nơi quỷ quái như vầy. Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ tức giận, đi về hướng đại môn.

Thật vất vả mới tìm được đại môn, chỉ thấy phía bên ngoài có chiếc xe ngựa đỗ lại. Màn bị vén lên, Dạ Thiên liền từ bên trong bước ra, liền nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc đang đứng ở trước cửa. Nghe nói Cẩm Nguyệt Vương phủ bị hỏa hoạn, Nguyệt Vô Thương mang Dạ Nguyệt Sắc tới trụ ở biệt viện, ông không yên tâm nên đến xem sao, hôm nay gặp được Dạ Nguyệt Sắc lòng cũng thấy yên tâm.

Chẳng qua là tim chưa kịp về chỗ cũ, liền thấy Dạ Nguyệt Sắc chạy vội về hướng ông, nhào vào trong lòng, đem tinh thần yếu ớt của ông chưa kịp hồi phục đã một lần nữa bị chấn động.

“Ai da, Sắc Sắc, đã xảy ra chuyện gì?...” Dạ Thiên còn chưa hỏi thăm xong, đã nghe được bảo bối trong lòng khóc thút thít, lập tức liền không cần hỏi chi nữa, nhất định là tên tiểu tử Nguyệt Vô Thương kia khi dễ Sắc Sắc nhà ông. Dạ Thiên nhất thời tức giận đến độ râu mép vễnh cả lên, nhìn Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu nói, “Sắc Sắc ngoan, đừng khóc. Cha lập tức mang con về nhà.”

Vốn đang tức giận chuyện Nguyệt Vô Thương dám tìm nữ nhân khác để giải độc, vậy mà sáng sớm Dạ Nguyệt Sắc rời giường phát hiện người nọ cả lời xin lỗi cũng chưa nói vậy mà dám mang theo tất cả mọi người, bỏ lại nàng ở lại nơi này một mình. Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, vừa nhìn thấy cha của nàng tự nhiên cảm thấy bản thân chịu ỷ khuất vạn phần, liền khóc lên.

Dạ Thiên kéo Dạ Nguyệt Sắc lên ngựa, Nguyệt Vô Thương này thật là quá đáng! Bảo bối nhà ông được ông nâng niu đặt trong lòng bàn tay, vậy mà Nguyệt Vô Thương dám đối xử với Sắc Sắc nhà ông như thế. Dạ Thiên đau lòng, vừa lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa nói, “Sắc Sắc, nói cho cha biết đã có chuyện gì xảy ra vậy, cha làm chủ cho con!”

“Con muốn hưu hắn!” Dạ Nguyệt Sắc đưa tay lau nước mặt trên mặt, phóng khoáng nói.

Vén rèm cửa bên hông lên, nhìn thấy cửa hiệu đề bản “Cầm đồ”, liền hô to, “Dừng xe!”

Xe ngựa dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc lập tức nhảy xuống, chạy vào trong cửa hàng, rút chiếc nhẫn trên tay trái ra, hướng về phia chưởng quỹ hiệu cầm đồ nói, “Chưởng quỹ, cầm đồ. Cầm đồ chết. Một quan tiền. Không cần lấy biên lai.”

Chưởng quỹ miễn cưỡng nhìn lên, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên quầy, nhìn lại người đang cầm đồ một chút, không phải là chiếc nhẫn lúc trước đây sao? Lần trước có người ra giá cao chuốc chiếc nhẫn này về, giờ lại cầm nữa sao?

Thái độ chưởng quỹ đột nhiên ân cần, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, “Được rồi. Cô nương chờ một lát.”

Dạ Nguyệt Sắc cầm một quan tiền chưởng quỹ đưa, tức giận đùng đùng trở lại xe ngựa. Dạ Thiên nhìn nữ nhi của mình, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc trong tay cầm một quan tiền, leo lên xe ngựa ngồi xuống ở phía đối diện.

Xe ngựa liền không nhanh không chậm đi về hướng Tướng phủ.

Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ thiên vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang đứng ở trước cửa. Một thân bạch y, đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt ẩn chứa nụ cười bông đùa. Dạ Nguyệt Sắc tránh ở sau lưng của cha nàng, nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao nàng phải sợ hắn chứ, là hắn có lỗi với nàng mà.

Dạ Nguyệt Sắc liền từ sau lưng Dạ Thiên bước ra, nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, sau đó ưỡn ngực đi thẳng vào Tướng phủ.

Dạ Thiên đi đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng đi vào Tướng phủ. Lần đầu tiên bị người ta hoàn toàn không để ý khiến Nguyệt Vô Thương vô cùng kinh ngạc.

Hắn chờ một lát thì thấy Đỗ Quyên từ bên trong bước ra, nhìn Nguyệt Vô Thương đang đước ở trước cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ, mạc dù tiểu thư kêu nàng đem đồ ném vào mặt Vương gia, nhưng mà nàng không dám a. Đỗ Quyên yếu ớt, đem bức thư tiểu thư giao cho đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, “Vương, Vương gia, tiểu thư, kêu nô tỳ đưa cho ngài…”

Nguyệt Vô Thương tiếp nhận bức thư. Nhìn thấy trên giấy hai chữ “Hưu thư” đầy kích thích khiến Nguyệt Vô Thương không giữ được vẻ trấn tĩnh nữa, nữ nhân này!

Đỗ Quyên nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang tỏa ra hàn khí lãnh liệt, liền lui về phía sau vài bước. Dọa người a, tiểu thư rốt cuộc đã viết cái gì vậy?

Sau khi nhìn mảnh giấy trong tay Nguyệt Vô Thương hóa thành phấn vụn, Đỗ Quyên thật sự là không còn dám tiến lên nữa. Trong tay nắm mảnh giấy thứ hai mà Dạ Nguyệt Sắc đã đưa cho nàng, sợ sệt đưa cho Nguyệt Vô Thương, sau đó do thật sự không chịu không nổi không khí đầy áp lực kia, khi Nguyệt Vô Thương nhận bức thư xong liền xoay người chạy thục mạng trốn vào trong Tướng phủ.

Nguyệt Vô Thương hoàn toàn nổi giận, nữ nhân kia dám đưa cho hắn hai phong “Hưu thư”.

Trở lại trong phòng của mình trong Tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc liền viết hai phong hưu thu, sau đó bắt đầu kiểm kê lại tài sản của mình, ngọc hoa đào nàng nhặt được hôm trước, quà sinh nhật mẫu thân tặng, còn có tín vật của Thiên Hạ tiền trang mà Nguyệt Vô Thương cho nàng.

Dạ Nguyệt Sắc vuốt ve ngọc bài, suy nghĩ một chút, nàng muốn lấy hết tiền của hắn.

Nói là làm, liền cầm ngọc bài đi ra ngoài. Tìm vị trí của Thiên Hạ tiền trang ở khắp nơi, đến khi tìm được thì lại thấy bóng người mặc áo trắng kia đang đứng trước cửa, chờ nàng tự chui đầuvào lưới.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, lại nhìn tên cửa tiệm trên đỉnh đầu của Nguyệt Vô Thương, hừ một tiếng, liền lướt qua Nguyệt Vô Thương đi vào bên trong tiền trang. Nguyệt Vô Thương lơ đễnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc lướt qua bên người, trên mặt nở nụ cười, quả nhiên Dạ Nguyệt Sắc liền từ bên trong vô cùng giận dữ đi ra.

“Tại sao chỉ dùng nó thì không thể lấy được tiền?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn gường mặt hồ ly của Nguyệt Vô Thương, đem ngọc bài ném vào trước ngực hắn, “Tại sao phải có chàng thì mới có thể lấy được tiền?”

Nguyệt Vô Thương cười, bắt lấy ngọc bài Dạ Nguyệt Sắc ném tới, tiến đến bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói khẽ,” Nương tử, vi phu không có dùng nữ nhân khác để giải độc.”

“Vậy chàng làm cách nào để giải?” Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, lạnh lùng nói, “Hai bức hưu thư đều đã đưa cho chàng. Đứng có ở đây loạn kêu ta là nương tử.”

Vừa nghe đến hưu thư, Nguyệt Vô Thương cảm thấy một cỗ tức giận từ trong lòng bốc lên chẳng qua là thê tử nhà hắn vẫn đang giận dỗi vì hiểu lầm hắn đang đi tìm nữ nhân khắ nên tạm buông tha!

“Nương tử, độc Thiên Nhật Hồng, là nhờ ba viên cải tử hồi sanh đan giải.” Nguyệt Vô Thương mặt bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nếu hắn mà không mau giải thích, không biết Sắc Sắc nhà hắn sẽ còn hiểu lầm tới mức nào.

Dạ Nguyệt Sắc cứ cho rằng nàng là do gặp phải Vương thúc giàu nhất của đất nước Nguyệt Quốc này, bị mỹ nam cùng tiền tài hấp dẫn, nên bị sói xám lừa gạt lúc nào không hay, nào có đoán được mọi chuyện không phải như nàng nghĩ.

Dạ Nguyệt Sắc túm áo Nguyệt Vô Thương, khiến quần áo Nguyệt Vô Thương trở nên xốc xếch. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt, cuồng nộ nắm áo Nguyệt Vô Thương quát, “Lão nam nhân, dám gạt ta, chờ bị cắm sừng đi.”

Bình luận





Chi tiết truyện