Nguyệt
Vô Thương một đường ngựa không ngừng vó, vô cùng lo lắng chạy tới
bến đò Kinh Giao, trong rừng cây bên cạng bến đò, Đông Ly, Nam Uyên, Bắc Đường,
Tây Tử cả bốn người đều đợi trong rừng cây.
Bọn
họ cũng đã ngăn lại nhà đò không cho lên đường sớm, lúc Nguyệt Vô Thương tới
bên trong rừng cây, ngoại trừ bốn người bọn họ, Phong Hồi Tuyết một thân nguyệt
sắc đứng tại nơi đó.
Thấy
Phong Hồi Tuyết lúc này xuất hiện tại đây, Nguyệt Vô Thương trong ngực nhói lên
không ngừng. Không đợi Nguyệt Vô Thương có phản ứng gì nữa, trong nháy
mắt Phong Hồi Tuyết đã đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, không nói hai lời một
chưởng đánh về phía Nguyệt Vô Thương.
Trên
mặt Nguyệt Vô Thương mang theo ý cười, cứng rắn nhận một chưởng này,
lui lại mấy bước giữ vững cước bộ, vươn ngón tay trắng nõn ra lau đi máu tươi
dính nơi khóe miệng.
Bốn
người đứng bên cạnh thần kinh căng thẳng như dây đàn, nhưng lại bị một ánh mắt
của Nguyệt Vô Thương ngăn lại. Phong Hồi Tuyết lại một lần nữa đánh úp tới, một
chưởng vừa đánh ra, đã dốc toàn bộ sức lực, Nguyệt Vô Thương vững vàng đứng
thẳng người, trên mặt đất hiện lên một dấu vết thật sâu, cố gắng đứng vững, lúc
này khí huyết trong ngực đang cuồn cuộn, một ngụm máu tươi phun ra nhuốm trên
phía ngực áo màu trắng, tạo thành một bông hoa diêm dúa mà lẳng lơ.
"Chưởng
thứ nhất, ngươi không nên khiến cho nàng đau lòng!" Phong Hồi Tuyết đứng
đối diện với Nguyệt Vô Thương, nhìn người nọ tiếp tục nói: "Chưởng thứ
hai, cho dù ngươi có muốn cưới nàng, cũng không nên dùng cách này mà khiến cho
nàng tủi thân!”
Nguyệt
Vô Thương đưa tay lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Phong Hồi Tuyết, thản
nhiên nói: "Được, đây là ta phải chịu.Nếu như đã như vậy, ta muốn đi tìm
thê tử đào hôn . . . . . ."
Vừa
nói xong thân ảnh màu trắng liền chớp một cái, tung bay về phía bến đò. Bốn
người sau lưng đối phó với Phong Hồi Tuyết, ở trong rừng đấu với nhau.
Dạ
Nguyệt Sắc ngồi ở bên bến đò, a Tuyết bảo nàng chờ hắn một chút, nhưng mà sao
vẫn chưa quay trở lại, thuyền cũng đã tới. Có chút lo lắng đứng dậy, chuẩn bị
đi vào rừng nhìn xem.
Nào
ngờ Dạ Nguyệt Sắc vừa mới đứng lên quay đầu lại, liền nhìn thấy một người toàn
thân bạch y, thân hình có chút lảo đảo từ trong rừng đi ra.Trước
ngực nhuốm màu máu đỏ, giống như một bông tuyết đẹp đẽ, kích thích ánh mắt Dạ
Nguyệt Sắc.
Không
ngờ rằng trên khuôn mặt người kia mang theo tươi cười, ánh mắt bình tĩnh khóa
chặt mắt Dạ Nguyệt Sắc, từ từ đi lại gần phía Dạ Nguyệt Sắc .
Chân
Dạ Nguyệt Sắc giống như bị dính tại chỗ, thân thể cứng ngắc sững sờ không thể
nhúc nhích, có chút bất lực cứ như vậy nhìn người nọ đang ngày một tới gần.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Cho đến khi thanh âm kia vang lên bên tai, Dạ Nguyệt Sắc
mới phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt người kia trắng bệch, thanh âm nghe
thật là suy yếu, "Sắc Sắc, ta tới đây. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc có chút kỳ quái, hôm nay không có bái đường, nàng chỉ nhớ kiệu hoa
bị mang đến một nơi xa lạ, sau đó a Tuyết tìm đến nàng, mặc dù nàng
cũng thấy vô cùng lại khi người hôn mê trong phòng lại là Nam Uyên, nhưng mà
nàng hoàn toàn không ngờ rằng kiệu hoa lại bị người ta tráo đổi, nàng lại gả
cho Nguyệt Vô Thương.
"Sắc
Sắc, ta tới đây. . . . . ." Nguyệt Vô Thương trong mắt đong đầy yêu
thương, nhưng mà sâu trong ánh mắt đó nổi lên tia nhìn lo lắng, để lộ ra cảm
xúc hiện tại giờ phút này của hắn là vô cùng lo lắng bất an, vốn muốn vươn tay
ôm lấy người đã nhiều ngày chưa được ôm qua này, nhưng mà hắn lại cố gắng kiềm
chế xúc động trong lòng.
Lúc
này bình tĩnh bên ngoài cũng coi như che dấu được nội tâm bất an bên trong,
trong lòng lo lắng như lửa đốt, lại có chút băng lãnh để cho hắn lấy lại được
tỉnh táo. Trăm vị pha trộn với nhau, thất tình lục dục* chua ngọt khổ đắng đến
hôm nay hắn cũng đã được nếm thử mấy lần.
*
thất tình lục dục : thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao
gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình
lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
"Sắc
Sắc, hôm đó Thái hậu nói đều là lừa gạt nàng. . . . . . Làm sao nàng lại có thể
tin luôn như vậy." Nguyệt Vô Thương thấy ánh mắt ngây ra của nàng, cuối
cùng cũng vươn tay ra kéo lấy nàng, ôm lấy nàng vào trong ngực, tiếp tục nói:
"Nàng bỏ đi không quan tâm ta nữa, cảm giác thực là trông rỗng, rất đau. .
. . . ."
Cảm
nhận được tim người kia không ngừng nhảy lên, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ, dường như
cảm xúc trong lòng hắn rất kích động, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thương một
chút, nói: "Ngươi cũng biết rồi hả ?"
"Dĩ
nhiên. . . . . ." Nguyệt Vô Thương có chút đau lòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc,
trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút chua xót, hơn nữa là đau lòng
đối với người trước mặt.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương có chút khác lạ, sao lại có cảm giác hắn như
biến thành người khác vậy, không đợi nàng suy nghĩ nhiều, tay của người kia hơi
dùng lực một chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cảm
giác đã lâu không có này, khiến Nguyệt Vô Thương rất an tâm, đôi môi nhẹ nhàng
hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nói : "Sắc Sắc, chúng ta cùng nhau bỏ
trốn đi!"
Bỏ
trốn! Dạ Nguyệt Sắc cả người kích động, đem lời nói của Nguyệt Vô Thương suy
nghĩ kĩ lại một lần, nhưng mà. . . . . .
"Thanh
Nghê mỹ nhân thì sao?" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nghĩ tới Vân Thanh Nghê
đáng ra phải thành thân với Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương cảm thấy thực thất bại, hắn đang rất nghiêm túc nói lời xin lỗi với
nàng, vậy mà nàng lại có thể hỏi đến một người không hề liên quan.
"Dĩ
nhiên là đang động phòng hoa chúc!" Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến
lợi nói ra một câu, hắn cũng thật không ngờ là, một tiểu thư khuê các như vậy
lại tới tìm hắn, nàng nói nàng không muốn gả cho hắn! Nói hắn thích Dạ Nguyệt
Sắc, cho nên hãy cứ tráo đổi kiệu hoa với nàng, không nên ngăn cản nàng.
Nguyệt
Vô Thương dĩ nhiên cảm thấy rất tốt, dây pháo được đốt ngày hôm nay chính là do
Vân Thanh Nghê tìm người đốt lên. Hắn tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng,
ngược lại bọn họ còn cùng chung trí hướng hướng về một mục tiêu đi.
"Cùng
ai?" Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, liếc mắt nhìn Nguyệt Vô
Thương, Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ta thích Nguyệt
Lưu Ảnh, dĩ nhiên là cùng Nguyệt Lưu Ảnh động phòng hoa chúc!"
Dạ
Nguyệt Sắc nghi hoặc, Nguyệt Lưu Ảnh cưới Thanh Nghê mỹ nhân, vậy Nguyệt Nguyệt
cưới người nào? Nghĩ lại, không phải là nàng chứ!
"Ta
nói, thuyền đã chuẩn bị xong, các ngươi có muốn đi hay không a!" Trên bến
đò một chiếc thuyền không lớn không nhỏ dừng lại, người lái đò đứng trên
đầu thuyền, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương trên bờ hô lên.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương yếu ớt gợi Dạ Nguyệt Sắc, "Không cần
phải suy nghĩ những chuyện không liên quan, chúng ta cùng đi thôi. . . . .
."
"Nhưng
mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc còn chưa nói hết, a Tuyết còn chưa có trở về,
sau đó lại thấy trên mặt Nguyệt Vô Thương chó chút đen lại, khiến cho nàng rất
nhanh liền nhớ đến ở trên Hương Sơn lần đó, sau đó. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc có
chút bất an, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
"Không
có chuyện gì!" Nguyệt Vô Thương cố gắng đè nén máu trong lồng ngực đang
không ngừng sôi trào, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Không có chuyện
gì, đừng lo lắng!"
Mới
vừa bị Phong Hồi Tuyết đem hết toàn lực đánh hai chưởng, vốn huyết
khí cuồn cuộn, trước đây đã được cả tử hồi sinh đan kiềm chế độc “Cúc Bách
Nhật” nhưng hiện lại lại không ngừng dậy lên. Nguyệt Vô Thương cố gắng ngăn lại
khí huyết đang sục sôi trong ngực.
Liền
nghe được thanh âm lo lắng của Dạ Nguyệt Sắc: "Làm sao có thể không sao,
chúng ta đi gặp đại phu có được hay không?" Dạ Nguyệt Sắc vừa nói xong,
liền cố gắng lôi kéo Nguyệt Vô Thương quay về.
"Không
cần!" Thật không ngờ người nọ lại đứng lù lù bất động tại một chỗ, trong
giọng nói lại mang theo mấy phần cố chấp, Dạ Nguyệt Sắc nóng nảy, đã sớm quên
đến chỗ này làm gì, lôi kéo Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt, đi gặp
đại phu trước có được hay không?"
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc lo lắng, đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc về trong ngực,
thở dài, trước không nói đến đại phu bình thường không thể chữa được, cho dù có
thể trị, giờ phút này hai người bọn họ cũng là không thể ở lại kinh thành,
không đến ngày mai, kinh thành nhất định sẽ xôn xao sôi nổi, vẫn chỉ là bên
ngoài yên tĩnh.
Nguyệt
Vô Thương ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc xoay người một cái, hai người liền vững
vàng rơi xuống trên thuyền, nhà đò thấy hai người lên thuyền, bắt đầu chèo
thuyền lên đường.
Nguyệt
Vô Thương lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc vào khoang thuyền, sau đó chỉ cảm thấy giữa
ngực và bụng khí huyết đang cuồn cuộn, đã không thể khống chế, cuối
cùng trực tiếp ngã xuống sàn thuyền.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi làm sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc không kịp đỡ lấy Nguyệt Vô
Thương, trơ mắt nhìn người nọ nặng nề ngã xuống đất, lo lắng ngồi chồm hổm trên
mặt đất, lắc lắc Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?”
Người
nằm trên đất khó khăn cố gắng nâng mắt lên nhìn, suy yếu nói một tiếng:
"Đừng lo lắng, không. . . . . ." có chuyện gì đâu còn chưa nói hết,
lần nữa nhắm mắt lại, lần này hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút bối rối đưa tay lên phía chóp mũi Nguyệt Vô Thương, phát
hiện nơi đó vẫn còn có chút hô hấp suy yếu phả lên ngón tay của nàng, trong
lòng hơi yên tâm, cả người xụi lơ bên cạnh Nguyệt Vô Thương, vừa rồi nàng thực
sự rất sợ. Cố gắng kéo Nguyệt Vô Thương vào trong thuyền.
Ngón
tay duỗi ra vuốt ve khuôn mặt trắng bệch, nhìn trên mặt người kia tràn
ngập màu đen, trong lòng có chút khó chịu, sau đó như đột nhiên nghĩ
tới cái gì đó chạy ra ngoài khoang thuyền.
"Nhà
đò, ngươi xem có thể lập tức cập vào bờ được hay không. . . . . ." Dạ
Nguyệt Sắc hướng về phía nhà đò nói.
"Cô
nương, hiện tại đang ở nơi hoang dã, tới chỗ nào cặp bờ. . . . . ." Nhà đò
liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc một cái, thản nhiên nói, "Lúc này lên bờ, nơi
hoang vu như thế này sẽ gặp nhiều sơn tặc. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua hai bờ sông, đúng là có chút hoang vu, nhưng mà Nguyệt
Nguyệt làm sao bây giờ. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc lo lắng đi vào khoang thuyền,
chỉ thấy người kia sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, màu đen
trên mặt dường như đã ít đi không ít, khẽ yên lòng.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó ghé vào
bên giường Nguyệt Vô Thương, mắt nhìn chằm chằm hắn, "Nguyệt Nguyệt. . . .
. ."
Một
tiếng một tiếng khẽ gọi, cũng không người đáp lại.
Ánh
mặt trời dần dần hắt vào, thời điểm Dạ Nguyệt Sắc mở mắt ra, nhìn lướt qua nơi
này có chút xa lạ, lại phát hiện không có thân ảnh của người nọ, vội vàng từ
trên giường nhảy xuống , vội vàng gọi hai tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . .
."
Tiếng
gọi của Dạ Nguyệt Sắc vừa dứt, liền nghe có người đẩy cửa vào, ánh nắng sáng
sớm chiếu xuống, người kia che đứng che ánh nắng, Dạ Nguyệt Sắc không thể thấy
được khuôn mặt người kia, nhưng mà có thể mơ hồ cảm giác khóe miệng người kia
đang nhếch lên.
Chỉ
thấy trên tay người kia bưng thức ăn, chậm rãi đi vào bên trong phòng, đem thức
ăn đặt ở trên bàn trong phòng, đi tới bên giường cúi đầu khẽ hôn lên trán Dạ
Nguyệt Sắc, ôn nhu đáp một tiếng: "Ở chỗ này đây? Làm sao vậy?"
Dạ
Nguyệt Sắc đưa tay ôm chặt lấy hông Nguyệt Vô Thương, chôn đầu vào trong ngực
Nguyệt Vô Thương, buồn bực nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Ngươi đột nhiên
không thấy. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương dịu dàng vuốt ve đầu Dạ Nguyệt Sắc , ôn nhu nói: "Ở chỗ
này, ta vẫn luôn sẽ không rời đi. . . . . ."
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc buộc chặt cánh tay, tối hôm qua hắn cứ
như vậy ngất xỉu, sau đó hôm nay đột nhiên phát hiện hắn không thấy đâu, nàng
rất lo lắng.
"Ở
đây. . . . . ."
Lúc
này cách xa kinh thành hai người tất nhiên không biết, trong kinh thành lúc này
dường như sắp bị nổ tung rồi.
Phải
nói một màn hôn lễ ngày không qua khiến cho người ta phải ồ lên, nhưng chuyện
hôm nay lại càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn, không ngờ rằng lại có thể
như vậy.
Sáng
hôm sau khi Nguyệt Lưu Ảnh tỉnh lại, vẻ mặt hưng phấn ôm thê tử trong lòng,
nhưng lại phát hiện người nọ không phải tân nương đã gặp hôm qua.
Nguyệt
Lưu Ảnh đẩy Vân Thanh Nghê ra, vén chăn lên, nhìn thấy trên khăn trải giường lộ
ra một đóa hoa nở rộ, nhất thời sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, nâng mắt lên
nhìn, bên trong tràn đầy tức giận khiến Vân Thanh Nghê kinh sợ, "Thế
nào lại là ngươi!"
Sau
đó cũng không đợi Vân Thanh Nghê trả lời, thật nhanh mặc quần áo tử tế hướng về
phía Cẩm Nguyệt Vương phủ chạy tới, trong lòng vạn phần cấp bách, trên trán
chóp mũi mồ hôi toát ra, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy tim không ngừng bang bang
nhảy lên, làm sao có thể như vậy, làm sao lại có thể như vậy? !
Một
đường giục ngựa chạy như điên đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, nổi giận đùng đùng tiến
vào"Tứ hoàng tử, Vương gia không có ở đây. . . . . ."
Quản
gia của Vương phủ làm tròn bổn phận ngăn lại Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh một tay đẩy quản gia ra, lớn tiếng nói: "Ta không tin, bản hoàng tử hôm nay muốn tới đón Hoàng tử phi về phủ. . . . . ."
Quản
gia trong lòng nghi ngờ, Tứ hoàng tử phi không phải là ngày hôm qua là
cưới vào Tứ hoàng tử phủ rồi sao? Sao lại chạy đến Vương Phủ tìm chứ. Trong
lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng mà ngoài miệng cũng lại nói: "Hôm qua Vương
gia độc phát, cả đêm mang theo Vương Phi đi tìm thầy thuốc rồi !"
Đi? !
Nguyệt Lưu Ảnh nhưng có chút không tin dừng bước lại, rõ ràng người hắn cưới
phải là Dạ Nguyệt Sắc, cùng hắn động phòng cũng là nàng, nhưng mà
tại sao buổi sáng tỉnh lại lại thấy Vân Thanh Nghê, đây nhất định là kiệu hoa
đã được tráo rồi, nhưng mà hoàng thúc lại mang theo Dạ Nguyệt Sắc
đi!
Nguyệt
Lưu Ảnh không nhịn được tức giận xông vào, lúc này cũng là máu nóng sôi trào,
cũng không có nghĩ tới nếu tìm được Nguyệt Vô Thương và Dạ Nguyệt Sắc thì sẽ
làm sao, dù sao gạo đã thành cơm. Bị đổi chính là Vân Thanh Nghê, Thái hậu và
hoàng hậu dù thế nào cũng không hy vọng Dạ Nguyệt Sắc gả cho Nguyệt Vô Thương,
chứ đừng nói gì đến chuyện đổi ý.
Nhưng
mà, rõ ràng không nên là như vậy! Nguyệt Lưu Ảnh nắm chặt nắm tay, nội lực tán
loạn nhu cầu cấp bách phát tiết, nhanh chóng chạy ra Vương Phủ, một chưởng đánh
vào thạch sư ở cửa vương phủ, nhất thời thạch sư vỡ vụn, mà Nguyệt Lưu Ảnh chỉ
cảm thấy trong ngực huyết khí quay cuồng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun
ra.
Nhìn
kỹ trên mặt của hắn không khó phát hiện, trên mặt tràn đầy màu đen, bộ dáng
hoàn toàn giống với lúc Nguyệt Vô Thương bị độc phát tác! Hẳn là chẳng biết lúc
nào trúng"Cúc bách nhật" !
Một
búng máu phun ra sau, Nguyệt Lưu Ảnh thân hình lắc lư mấy cái, nặng nề ngã
xuống trước Vương phủ. . . . . .
Trong
lúc nhất thời, cả kinh thành không ai không biết, không có người không hiểu,
sau ngày hôm qua mọi người đổ xô ra đường xem đội ngũ rước dâu, Tứ hoàng
tử phủ cùng Cẩm Nguyệt Vương phủ đổi kiệu hoa, vốn là Tứ hoàng
tử phi thành Vương Phi, Vương Phi thành Tứ hoàng tử phi. Hơn nữa gạo đã nấu
thành cơm, chuyện tình chắc chắn, không người nào có thể sửa đổi.
Một
hôn lễ long trọng như vậy lại biến thành một chuyện cười lớn, Chiêu Đức đế giận
dữ, Thái hậu cùng hoàng hậu càng thêm giận đến té xỉu tại chỗ.
Trong
cung truyền ra tin tức tuyên bố: nguyên bản chính là Cẩm Nguyệt vương gia cưới
tiểu thư Tướng phủ, nhi nữ của Quốc cữu gả cho Tứ hoàng tử.Thái giám truyền chỉ
tuyên chỉ nhầm, bị chặt đầu.
Chuyện
này thoạt nhìn ngoài mặt, đến đây đã được bình ổn lại, kì thật bên trong đang
cất giấu một trận sóng ngầm. . . . . .
Bình luận
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1