Tây
Môn Tĩnh Nhu
(Hot…hot
nhá!)
Hoa
đào chất đống tạo thành một chiếc giường nhỏ, bạch y nam tử nằm trong biển hoa
màu hồng phấn, tóc đen tuyền trải rộng trên chiếc giường hoa. Thỉnh thoảng vài
ngọn gió khẽ đem hoa đào thổi tung lên không trung tạo thành từng vòng cung đẹp
mắt, da thịt như ngọc, cùng ánh sáng huỳnh quang phát ra từ ôn tuyền, khiến
cảnh sắc càng thêm quyến rũ. Đôi mắt tựa như hoa đào, đầy nét ôn tình uyển
chuyển, ánh mắt nhu mềm nhìn cô gái đang nằm trên người.
Nữ tử
cúi đầu, mái tóc dài đen tuyền chảy dài xuống hai vai, phát tán trên mặt đất.
Xen lẫn trong những cánh hoa là những lọn tóc đan xen vào nhau, nằm chung một
chỗ, chẳng thể phân biệt được ta hay của ngươi, cho dù hoa đào có kiều diễm đến
đâu cũng chỉ có thể làm nền cho mái tóc.
Trong
nháy mắt, môi nhẹ nhàng kề vào nhau, ma sát nhau tựa như tạo ra dòng điện, đánh
trúng vào tâm của cả hai người.
Dạ
Nguyệt Sắc cứ như vậy nằm trên người của Nguyệt Vô Thương, môi nàng dán chặt
vào môi hắn, không dám cử động, chỉ vì nàng không biết kế tiếp nên làm gì. Mà
người đang nằm thoải mái kia, đôi mắt dịu dàng tràn ngập ý cười cứ nhìn nàng
bất động.
Cảm
giác trên môi khiến cơ thể mềm nhũn ra, một chút hương thơm của hoa đào, không
biết là từ trên người của nam tử hay là từ hoa đào ở xung quanh tỏa ra, trong
đầu không thể nào xua đi hình ảnh dưới tán hoa hải đường kia. (Hình
ảnh trong xuân cung đồ ấy) Mùi hương như có như
không kia khiến tâm trí Dạ Nguyệt Sắc bị hun đến mơ màng, từng cảnh tượng bị
hắn hôn lần lượt chảy qua trong đầu nàng, khiến nàng nhớ lại hắn là như vậy khi
dễ nàng.
Đôi
môi đỏ mọng nhẹ nhàng ngậm chặt bờ môi mềm mại bên dưới, nhẹ nhàng mút vào,
thỉnh thoảng khẽ cắn. Cho đến khi hành động mút cắn đã không còn thỏa mãn được
sự tò mò của nàng, hàm răng hơi dùng lực một chút, Nguyệt Vô Thương phía dưới
mới phối hợp khẽ mở bờ môi của mình ra. Lưỡi mang theo ý tứ thăm dò liền tiến
vào, sau đó lại không hề làm ra động tác gì khác.
Mãi
đến khi nhận được sự đáp lại, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu to gan trên đôi môi mang
hương hoa đào của người nọ gây sóng gió. Môi kề môi, lưỡi cùng lưỡi nhảy múa.
Đôi
môi hơi tách ra, Dạ Nguyệt Sắc có cảm giác mất hết khí lực, cả người mềm nhũn
nằm trên người Nguyệt Vô Thương. Đột nhiên ngực của ai kia nhẹ nhàng chấn động,
tiếp theo là chuỗi tiếng cười trầm thấp, mềm mại đến tận xương cốt.
Dạ
Nguyệt Sắc hơi cáu, đem tay đặt hai bên cổ Nguyệt Vô Thương, chống người lên.
Đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương, có chút xấu hổ lên án, “Chàng
cười nhạo ta?”
Nguyệt
Vô Thương thả người nằm lên những cánh hoa đào, cười nhẹ, khóe miệng cong lên, tất
cả những điều này đều thuyết minh tâm
tình của hắn giờ phút này rất tốt.Nguyệt Vô Thương dịu dàng nhìn Dạ Nguyệt Sắc,
chỗ sâu trong đôi mắt có một tia sáng tối tăm ánh lên ở chỗ mà Dạ Nguyệt Sắc
không nhìn thấy miễn cưỡng nói “Không
có!”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn nam nhân đang nằm một cách lười biếng ở trước mắt kia, đôi mắt
xinh đẹp vạn phần, ý cười trong đôi mắt kia không phải là đang cười nhạo nàng
sao? Dạ Nguyệt Sắc hơi cáu trong lòng, nhìn Nguyệt Vô Thương, đôi mắt chợt lóe
lên ánh nhìn tà ác, yếu ớt nói “Đều là chàng dạy ta, nếu không ta đi tìm người
khác học cho tốt trước đã rồi về tiếp tục với chàng!”
Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ than khẽ một tiếng, đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc đang chuẩn
bị rời đi, dịu dàng nói, “Không cần, để ta tự mình dạy mới yên tâm.”
Tiếng nói
vừa dứt, tay khẽ dùng sức, Dạ Nguyệt Sắc lại lần nữa bị kéo lại trên người
Nguyệt Vô Thương, đôi môi nhẹ nhàng tiến tới, lại bắt đầu trình diễn cuộc chiến
môi lưỡi.
Nguyệt
Vô Thương chỉ cảm thấy mùi hương đầy ma lực say đắm lòng người phát ra từ đôi
môi của Dạ Nguyệt Sắc, khiến hắn không thể nào buông nàng ra.
Đôi
tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên hông của Dạ Nguyệt Sắc, cơ thể của người nào đó
đang bị hôn đến ngây dại run cả lên, cảm giác hai bên hông có chút ngứa ngái
khó chịu, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh dưới tán cây hải đường, đôi tay
nam tử cũng nắm eo cô gái như thế. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người nóng
ran, làn da dưới bàn tay của Nguyệt Vô Thương giống như bị thiêu cháy, nóng
hừng hực, hơn nữa ngọn lửa tựa hồ như đang lan ra toàn thân.
Mở ra
đôi tròng mắt mơ hồ thì nụ hôn ấm áp đã lan đến bên tai. Đầu
lưỡi di chuyển đến vành tai của Dạ Nguyệt Sắc, liền khiến nàng càng thêm vô
lực, yếu ớt gọi hắn, “Nguyệt Nguyệt…”
Hơi
thở của Nguyệt Vô Thương trở nên rối loạn, thanh âm trầm thấp trả lời, “Ừ…”
Đôi
mắt Dạ Nguyệt Sắc tràn đầy dục hỏa, hơi chống người lên, đôi mắt mê ly nhìn
Nguyệt Vô Thương, hình như nàng phải thấy mình mạnh hơn hắn thì mới hả dạ, hôm
nay phải đổi kiểu.
Dạ
Nguyệt Sắc đem hai tay Nguyệt Vô Thương để lên trên những cánh hoa đào, đôi mắt
mê ly quét ngang qua đôi mắt đang mỉm cười của Nguyệt Vô Thương, nụ cười kia là
đang cười nhạo nàng? Dạ Nguyệt Sắc cười gian trá, đưa tay để lên hông của
Nguyệt Vô Thương, tay vừa kéo, đai lưng liền tung bay trên tay của Dạ Nguyệt
Sắc, ngón tay buông lỏng, đai lưng liền theo gió bay đi.
Vạt
áo theo làn da trơn bóng trượt sang hai bên, làm lộ ra một mảng lớn của vòm
ngực. Ánh mắt Nguyệt Vô Thương nhu hòa tươi cười, cứ như thế mà lười biếng nhìn
Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bộ dáng “không chút để ý” của Nguyệt Vô Thương, trong lòng hơi
cáu. Duỗi ngón tay chọc chọc bộ ngực bóng loáng nhẵn nhụi của
Nguyệt Vô Thương. Khóe mắt nhìn thấy bộ mặt tươi cười không hề biến chuyển, đột
nhiên cúi xuống, đôi môi ấm áp mềm mại hôn lên trước ngực hắn. Nàng vô tình
không nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt của người đang nằm trên những cánh hoa
đào như dừng lại, ánh mắt tối tăm quay cuồng.
Môi
nhẹ nhàng mút, thân thể phía dưới liền trở nên cứng ngắc, ngón tay đặt trên
cánh hoa đào co lại, nắm chặt những cánh hoa đào trong tay.
Dục
hỏa trong ánh mắt càng trở nên lợi hại, nhưng thân thể vẫn không có động tác
khác, Nguyệt Vô Thương mở to ánh mắt, nữ nhân này là do ông trời phái tới hành
hạ hắn mà.
“Nguyệt
Nguyệt, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi.
Mặc dù nàng đã từng xem qua heo chạy,
nhưng không từng chạy qua nên không biết kế tiếp phải làm sao? (potay.com
chị là người đầu tiên hỏi như thế.)
Ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương càng trở nênn thâm trầm, tay ôm lấy eo Dạ Nguyệt Sắc,
lật người lại khiến cho những cánh hoa đào tung bay. Lúc Dạ Nguyệt Sắc kịp định
thần lại đã muốn bị Nguyệt Vô Thương đè xuống bên dưới, bất mãn nói, “Ta muốn ở
phía trên.”
“Đêm
còn dài, sẽ có thời điểm để nương tử ở phía trên mà.” Nguyệt Vô Thương hôn lên
cổ Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm trầm thấp, “Để vi phu làm mẫu trước cho.”
Một
loạt nụ hôn như mưa rào hôn lên cổ nàng, để lại vô số vết hôn, khiến cho những
vết hôn trên cổ vốn ửng đỏ nay càng thâm đỏ tươi sáng chói. Những nơi mà hắn
hôn qua, những cánh hoa đào rơi lên, ngón tay khẽ lướt trên khắp da thịt trắng
nõn của Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng lướt qua, xoa nắn, đàn lên khúc nhạc hài hòa
nhất của tình yêu.
Đôi
tay mềm mại, vô lực đặt lên hông của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc kêu khẽ,
“Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt…”
Nghe
được tiếng kêu gợi tình của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương mở to mắt nhìn
nàng, hoa đào lúc này trong đôi mắt của hắn nở rộ đẹp một cách mê hoặc, trong
mắt toàn một màu hồng hoa đào, nhìn
thân thể trắng muốt như ngọc ở trước mắt, lúc này đây cả người nhàn nhạt ửng
hồng, đó là màu sắc đẹp nhất thế gian.
Nhìn
thấy ánh mắt đốt người của Nguyệt Vô Thương, hơn nữa lúc này gió nhẹ thổi qua,
Dạ Nguyệt Sắc mới phát hiện quần áo trên người đã sớm biến mất từ lâu, mà trên
người Nguyệt Vô Thương cũng không có một mảnh vải. Bị ánh mắt đầy nhiệt hỏa của
Nguyệt Vô Thương nhìn, Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ khép hai chân lại.
Một
bàn tay mang theo nhiệt hỏa đốt người đặt đến trước ngực, khiến Dạ Nguyệt Sắc
mất đi ý thức, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ. Trong mắt Nguyệt Vô Thương
tràn đầy dục hỏa, đưa bàn tay còn lại lần theo làn da trơn bóng tiến dần về
phía mật động.
Đụng
chạm xa lạ, khiến Dạ Nguyệt Sắc cuộn tròn người lại, ánh mắt mê ly nhìn Nguyệt
Vô Thương, một loại cảm giác xa lạ từ bên trong cơ thể chiếm cứ lấy nàng. Đột
nhiên cảm giác được vật thể xa lạ, khiến ngón chân Dạ Nguyệt Sắc co rút lại,
hai chân càng khép lại kín hơn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kiều
mị uyển chuyển.
Dục
hỏa trong mắt Nguyệt Vô Thương cháy hừng hực, đôi
mắt lúc này đã đỏ ửng một mảnh, dùng
hai tay ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Vô Thương đè thấp người xuống, hung hăng
hôn lên môi nàng, đem tiếng kêu đầy uyển chuyển giống như bài hát kích tình kia
nuốt vào trong miệng. (Là tiếng uhm uhm ah ah của Sắc tỉ đó.)
Đột
nhiên xuất hiện đau đớn khiến toàn thân Dạ Nguyệt Sắc căng cứng lại, hàm răng
không kiềm chế được cắn mạnh vào môi của Nguyệt Vô Sương, cho đến khi trong
miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Nguyệt
Vô Thương không ngừng hôn, đem từng tiếng đau đớn toàn bộ nuốt vào trong miệng,
cho đến khi nàng từ từ thích ứng mới tiếp tục. Tình triều ùn ùn kéo đến nhấn
chìm cả hai người, vu sơn mây mưa, cùng nhau trải qua đêm dài tuyệt đẹp.
Dưới
ánh sáng mông lung, hai người đang quấn quýt lấy nhau, biển tình không bờ bến
dâng lên sóng triều, dưới ánh nến là tình mê, ngày lành đã đến, hoa đào giật
mình rơi vô số.
Trong
đầu như có vô số tia lửa nổ tung, mồ hôi ướt đẫm, mái tóc cùng dây dưa một chỗ
với những cánh hoa đào. Hai người ôm chặt nhau, hoàn mỹ kết hợp ở chung một
chỗ.
Một
khối ngọc hoàn mỹ, bị chia thành hai nửa. Nếu một nửa tượng trưng cho nam nhân,
nửa kia là nữ nhân. Như vậy điều may mắn nhất cuộc sống đó chính là tìm được
một nửa mảnh ngọc kia, có thể cùng nhau kết hợp làm một, ở cùng một chỗ. Đó
chính là cái gọi là hạnh phúc đoàn viên.
Nguyệt
Vô Thương ôn nhu hôn nhẹ lên mi mắt của Dạ Nguyệt Sắc, nàng đã đem bản thân
cùng những giọt nước mắt của bản thân hoàn toàn giao phó vào trong tay hắn, như
vậy trách nhiệm của hắn chính là không để cho nàng phải chảy một giọt nước mắt
thương tâm nào.*(^o^)*
Ôn
nhu, đem bản thể của mình rút ra khỏi cơ thể nàng, khom lưng ôm lấy người đang
nằm ngủ mê man do mệt mỏi kia, mắt quét qua nhưng cánh hoa đào bị nhiễm đỏ bởi
lạc hồng, khiến chúng càng thêm kiều mị. Nguyệt Vô Thương ôn nhu hôn lên gò má
của người đang nằm trong lòng, ôm nàng đi đến ôn tuyền bên cạnh.
Một
tay ôm Dạ Nguyệt Sắc, giữ nàng sát bên mình. Một tay dùng nước ôn tuyền rửa
sạch thân thể Dạ Nguyệt Sắc. Lúc này không hề có chút tính nhục dục, chỉ có
nồng đậm yêu thương cùng cưng chìu.
Đôi
mắt ôn nhu nhìn nữ nhân vừa nãy còn đòi phải ở trên, lúc này mặt mày vẫn còn
chứa đầy tình dục, gương mặt vốn xinh đẹp nay càng phát ra cỗ mị hoặc, mê
người. Môi khẽ sưng mọng, trong giấc mộng vẫn
cong lên như cũ, Nguyệt
Vô Thương nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi nàng. Qua loa tẩy rửa bản thân xong liền ôm
Dạ Nguyệt Sắc lên bờ, thu thập quần áo rơi đầy trên đất giúp nàng mặc lại chỉnh
tề, sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi Tây Sơn ôn tuyền.
Dọc
theo đường đi, nụ cười trên môi luôn không hề biến mất.
-----------
Dạ
Nguyệt Sắc bị cảm giác ngứa ngứa đánh thức, mơ hồ nhìn bên ngoài bầu trời còn
chưa sáng, mơ mơ màng màng nhìn người đang ở bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng kêu,
“Nguyệt Nguyệt…”
Lời
còn chưa nói hết, Dạ Nguyệt Sắc đã bị chính âm thanh của mình hù dọa, giọng
điệu khàn khàn hấp dẫn đầy khêu gợi, khiến Nguyệt Vô Thương đang bận rộn nâng
mi nhìn nàng, hoa đào trong mắt lại
dấy lên sự say mê điên cuồng.
“Ta
đây.” Biết rằng nàng vừa mới nếm trải mùi đời, Nguyệt Vô Thương thu lại ngọn
lửa trong mắt, ôn nhu lên tiếng, tay vẫn không ngừng lại, lấy ra một ít dược,
đem thoa lên người Dạ Nguyệt Sắc, từ những vết đỏ trên cổ xuống dưới, thần sắc
vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn không quên hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Nàng ngủ đi.
Ta thoa thuốc cho nàng.”
Thân
thể cực kỳ nhạy cảm, bàn tay lướt qua cơ thể như có như không đó tạo ra cảm
giác cứ như là lông vũ lướt qua, căn bản chính là trêu chọc. Cảm giác được tay
của Nguyệt Vô Thương dần dần di chuyển xuống dưới, Dạ Nguyệt Sắc cắn răng không
để âm thanh rên rỉ phát ra, không yên nói, “Nguyệt Nguyệt, không, không cần bôi
thuốc…”
“Được.”
Trên miệng tuy nói thế, nhưng lại không hề đình chỉ động tác. Một lần nữa lại
lấy ra một ít dược, hướng xuống phía dưới mà thoa. Dạ Nguyệt Sắc khép hai chân
lại, vô tình đem tay của Nguyệt Vô Thương khóa lại, giọng nói nức nở đầy khẩn
cầu, “Nguyệt Nguyệt.”
“Bị
thương thì phải thoa thuốc thì mới có thể mau hết.” Nguyệt Vô Thương nâng lên
ánh mắt sâu kín nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khẽ mỉm cười, thanh âm mang theo vẻ mê hoặc
nói, “Sắc Sắc, ngoan.”
Vốn
dĩ cả người đang cứng nhắc, nghe thấy ngữ điệu của tên yêu nghiệt kia, cả người
Dạ Nguyệt Sắc lại xụi lơ, không tự chủ buông lỏng thân thể. Bàn tay mang theo
cảm giác mát lạnh từ từ tiến vào, hóa giải luồng hỏa nhiệt khó chịu đầy đau đớn
trong cơ thể nàng. Bàn tay thoa thuốc cọ sát di chuyển, khiến Dạ Nguyệt Sắc cắn
chặt môi dưới, đôi mắt tràn đầy dục hỏa nhìn Nguyệt Vô Thương, mở miệng muốn
nói, “Nguyệt…”. Nào ngờ vừa kêu lên được một tiếng Nguyệt, tiếng rên rỉ lại lần
nữa phát ra.
Nghe
thấy bài hát đầy rung động đó khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, cánh
tay đang muốn rút lại cũng vì vậy mà đình chỉ. Cả người vô cùng khẩn trương,
bàn tay cũng tiến thoái lưỡng nan.
Lúc
đầu là cảm giác không thoải mái, nay đã không còn, thân thể Dạ Nguyệt Sắc cực
kỳ nhạy cảm, hai mắt đầy mị hoặc, hàm răng cắn chặt đôi môi mộng đỏ, gương mặt
kiều diễm, khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thương càng trầm xuống, thanh âm khàn khàn
hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Quá sâu, ngón tay chạm không tới…” (xịt
máu mũi do tưởng tượng cảnh này.)
Yêu
nghiệt chợt đưa mặt tiến lại gần Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói mềm mại đến tận xương
nói, “Sắc Sắc, buông ra, chúng ta đổi cách thoa thuốc khác.” (Xịt
máu lần 2).
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe, thần kinh càng thêm căng thẳng, thân thể càng co rút lại.
Nguyệt Vô Thương tà mị híp hai mắt lại, sau lại đột nhiên mở lớn ánh mắt, ngón
tay khẽ giật.
Dạ
Nguyệt Sắc cắn môi nhìn nụ cười yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương, lòng không
cam, kêu lên, “Ta…ta muốn ở trên, ở phía trên…” (sặc..)
“Ha
ha…” Nguyệt Vô Thương tà ác cười một tiếng, thừa dịp Dạ Nguyệt Sắc không chú ý
thu tay lại, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lật người lại khiến nàng liền nằm ở trên hắn,
thanh âm tiêu hồn cực kỳ rõ ràng, “Vậy làm phiền nương tử rồi.”
Dạ
Nguyệt Sắc hai tay chống ở trên ngực Nguyệt Vô Thương, cảm nhận được sự khác
thường ở phía dưới, Dạ Nguyệt Sắc tò mò nhìn xuống dưới, nhìn thấy vật ở trước
mắt là gì ánh mắt liền lập tức thay liên tục, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vô Thương,
trên mặt tràn đầy vẻ rối rắm, khiến khóe miệng Nguyệt Vô Thương giật giật, nói
lên một câu mà sau đó chính hắn cũng hối hận, “Cũng đã như vậy…”
Dạ
Nguyệt Sắc quét mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, yếu ớt nói, “Chưa từng thấy
qua, ta làm sao biết.”
Nguyệt
Vô Thương vừa nghe xong ánh mắt liền tối sầm lại, trong lòng suy tư, không nên
tiếp tục đến đề tài này. Ánh mắt nhíu lại, thanh âm mang theo tia nguy hiểm
nói, “Không có cơ hội khác rồi, nếu nương tử không muốn ở phía trên, vậy thì
đổi lại để vi phu tới phục vụ nàng…”
“Không
được.” Lực chú ý của Dạ Nguyệt Sắc rất nhanh bị Nguyệt Vô Thương dời đi. Rõ
ràng là ở phía trên tương đối thoải mái, nàng ở dưới phải chịu đau đến ruột gan
đứt từng khúc, cho nên, nàng muốn ở phía trên.
Dạ
Nguyệt Sắc động tác vụng về, ở trên thân Nguyệt Vô Thương làm nũng, khiến phía
dưới của yêu nghiệt nổi gân xanh (Ý là chỗ ấy
ấy chịu hết nổi đấy), đột nhiên có chút hối hận đã để nàng
ở phía trên, rõ ràng chính là tự mình tìm tội mà.
Thấy
thời cơ thích đáng, hông hơi đưa lên trên, rốt cuộc một lần nữa khiến cho hai
khối ngọc không hoàn chỉnh một lần nữa kết hợp, hai người cùng phát ra tiếng
rên thỏa mãn.
Trong
tình cảnh này chỉ có thể nói, phiên vân phúc vũ, xuân sắc vô biên.
-----------------
Bởi
vì là cô nương chưa gả ra ngoài, cần phải về nhà mẹ đợi gả đi, Nguyệt Vô Thương
mới đem Dạ Nguyệt Ảnh đưa về Tướng phủ.
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc rời giường đã muốn quá trưa. Cả người bủn rủn, vô lực nằm ở trên
giường. Cảnh tượng tối qua bị áp đảo lần lượt xuất hiện trước mắt, bên tai vẫn
còn vang lên thanh âm thở gấp của nam tử không khỏi khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc trở
nên ửng đỏ. Đột nhiên nhớ đến bản cung xuân đồ còn giấu dưới gối, đưa tay sờ
thử, nào ngờ vật đã không cánh mà bay.
Nghi
ngờ nằm trên giường suy nghĩ cả nửa canh giờ, cho đến khi bụng đói, mới miễn
cưỡng rời giường. Đỗ Quyên nghe trong phòng có tiếng vang, đi vào nhìn thì đã
thấy Dạ Nguyệt Sắc quần áo đã chỉnh tề.
Chẳng
qua, dáng đi vì sao có chút không bình thường? Đỗ Quyên có chút nghi hoặc, phục
vụ Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt xong liền nhẹ giọng nói, “Tiểu thư, Vương gia tặng
thuốc bổ cho người”
“Thuốc
bổ gì?” Dạ Nguyệt Sắc sửa sang lại tóc, không chút để ý hỏi.
“Bổ
huyết ích khí.” Đỗ Quyên thần sắc như thường nói. Nhưng lời này nghe vào tai
lại khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc trở nên ửng đỏ, trong lòng hơi cáu, hắn là sợ người
ngoài không biết việc hắn đêm khuya trèo tường sao?
Sửa
sang thỏa đáng xong, Đỗ Quyên đem thuốc bưng lên đưa Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt
Sắc vừa đỏ mặt vừa uống, uống xong liền nhìn thấ cha nàng cùng bốn vị mẫu thân
đi về hướng nàng.
“Sắc
Sắc.” Dạ Thiên cưng chìu nhìn con gái, “Hôm nay phải lập gia đình rồi. Cũng
không thể nào rời giường muộn như thế.” Bất quá nói thì nói thế, Dạ Thiên dĩ
nhiên là rất muốn bảo bối của ông đã ngủ là ngủ đến khi tự tỉnh mới thôi, ai
cũng không thể ủy khất nàng.
“Hiện
tại phải dưỡng tốt thân thể, sớm ngày cho phụ thân ôm được tôn tử!” Dạ Thiên
vuốt râu, gương mặt tươi cười vui vẻ.
Tôn
tử? Dạ Nguyệt Sắc bị sặc, không ngừng ho khan, Đỗ Quyên bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng
nàng, lắc đầu, tiểu thư nhà nàng thật là giống tiểu hài tử chưa trưởng thành!
Dạ
Nguyệt Sắc kì quái nhìn Dạ Thiên, chẳng lẽ cha nàng đã biết chuyện hôm qua,
trong lòng đối với Nguyệt Vô Thương càng thêm tức giận!
“Cái
đó, phụ thân à…” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên, nói ” Cái này, hài
tử cũng không phải nói có là có thể có…”
“Sắc
Sắc.” Dạ Thiên không nhìn thấy được vẻ lúng túng, ửng hồng một cách không bình
thường trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cho rằng đó là nét ngượng ngùng của một cô
gái sắp gả ra ngoài. Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, chậm rãi nói, “Nếu trong vòng
một năm có thể cho cha ẵm cháu trai. Long phượng thai thì thưởng mười ngàn
lượng bạc, song bào thai nam hoặc nữ thì tám ngàn lượng, một nam hoặc một nữ
thì năm ngàn lượng. Nếu là hai năm mới có thì toàn bộ giảm đi hai ngàn lượng.”
Mắc
như vậy? Hơn nữa một năm là phải đẻ, bộ nàng là heo sao? Dạ Nguyệt Sắc kinh dị
há to miệng, sau đó yếu ớt hỏi, “Nếu là… nếu là… nhiều năm sau mới có con thì
sao?”
Dạ
Thiên vuốt ngược râu mép, mỉm cười tà ác nói, “Nhiều năm sau mới sinh thì tự
mình mà nuôi.”
Dạ
Nguyệt Sắc khóe miệng run run, tiến lên kéo tay của cha nàng, quơ quơ lắc lắc,
“Phụ thân…”
Dạ
Thiên mỉm cười, giọng nói đầy kiên quyết, “Không thương lượng, tài sản của cha
đều là để lại cho tôn tử bảo bối nha.” Dạ Thiên nheo lại đôi mắt như hồ ly,
nhìn thần sắc rối rắm của Dạ Nguyệt Sắc, thừa dịp cháy nhà hôi của nói, “Nếu
trong vòng một năm, Sắc Sắc có thể cho phụ thân ẵm tôn tử, tài sản liền chia
cho con phân nửa.”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người cha chỉ cần tôn tử không cần con kia, bất bình căm phẫn,
cùng hài tử chưa nằm trong bụng nổi lên niềm ganh tị.
“Cái
đó, phụ thân à, nếu cha không có tôn tử, vậy tài sản của cha chẳng phải cũng
thành của con sao. Nếu sinh cho tôn tử cho người, thì con lại chỉ được có phân
nữa…” Dạ Nguyệt Sắc ngước đôi mắt trong suốt lên, nhìn Dạ Thiên nói, “…Vậy con
không phải là rất thiệt thòi sao?”
“Hừ,
không có tôn tử. Toàn bộ tài sản của lão tử toàn bộ sẽ dùng làm từ thiện.” Dạ
Thiên tức vểnh râu mép. Vung tay áo, rời đi, bốn vị mẫu thân nhìn Dạ Nguyệt Sắc
môt cái, cũng theo Dạ Thiên rời đi.
Dạ
Nguyệt Sắc im lặng, hỏi ông trời, đứa nhỏ này ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy,
vậy mà hôm nay đã cùng nàng tranh sủng, vậy nàng có địa vị sao? Hu hu… Ấm ức
gục xuống bàn, cuộc sống chưa kết hôn tốt hơn nhiều a.
“Sắc
Sắc.” Thanh âm vốn không nên xuất hiện tại nơi này đột nhiên vang lên. Dạ
Nguyệt Sắc ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười khiến người khác phải điên đảo kia.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương một cái, sau đó lại tiếp tục gục
xuống bàn, không thèm để ý tới hắn nữa. Chân mày nhăn lại, trong lòng rối rắm,
sau khi nghĩ trước lo sau, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thương đang
ngồi đối diện. Cắn chặt môi dưới, phân vân một phen sau đó nhẹ nhàng nói, “Cái
đó… Cái đó… Nguyệt Nguyệt à…”
“Thế
nào?” Nguyệt Vô Thương nét mặt cưng chìu, nhìn người trước mắt, độ cong của
khóe miệng nâng lên thật cao.
Dạ
Nguyệt Sắc khẽ cắn răng, nhắm mắt hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói,” Ta thấy…
Hay là chúng ta đừng thành thân!”
Cái
gì?? Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiên ngưng tụ, nheo đôi mắt lại
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không thành thân sao? Nữ nhân này thay đổi có thể so với
tốc độ ánh sáng.
Cảm
nhận được sự lạnh lẽo đang dần lên từ người đối diện, Dạ Nguyệt Sắc rùng mình
một cái, không tự chủ rụt người lại, đôi mắt thăm dò nhìn Nguyệt Vô Thương, bộ
dáng tội nghiệp, khiến lòng Nguyệt Vô Thương bỗng chốc mềm nhũn, ôn nhu hỏi,
“Vì sao?”
Dạ
Nguyệt Sắc bộ dạng rối rắm, hai tay xoắn chặt vào nhau, ngước mắt nhìn Nguyệt
Vô Thương, yếu ớt nói, “Bởi vì… bởi vì sau khi ta kết hôn sẽ mất đi địa vị. Cha
ta nói… Toàn bộ tài sản của ông ấy sẽ đem cho tôn tử.”
Nguyệt
Vô Thương có chút dở khóc dở cười, đây là nguyên nhân khiến nàng không muốn gả
cho hắn, nữ nhân này thật là ham tiền mà! Đứng dậy đi tới bên người Dạ Nguyệt
Sắc, khi nãy những lời Dạ tướng gia nói, hắn ẩn ở bên tường đều nghe rõ, ôn nhu
an ủi nàng, “Đừng lo lắng, vô luận nàng có sinh bao nhiêu đứa đi nữa, vi phu
cũng đều nuôi nổi.”
Vô
luận sinh bao nhiêu đứa, xem nàng là heo mẹ sao!! Dạ Nguyệt Sắc tức giận, ngẩng
đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Tất cả tài sản của chàng
đều là của ta cả rồi. Chàng lấy cái gì nuôi?”
Nguyệt
Vô Thương hướng bên tai Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ lại khiến mặt
Dạ Nguyệt Sắc đỏ lên, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát, “Ngươi đại sắc
phôi.”
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, ngồi lại trên ghế, đầu tựa vào vai
nàng, trầm giọng nói, “Sắc Sắc. Sau này đừng nói không muốn gả cho ta nữa. Nghe
nàng nói thế nơi này sẽ rất đau.”
Vưa
nói vừa nắm tay Dạ Nguyệt Sắc đặt lên ngực mình. Cảm nhận được nhịp độ từ lòng
bàn tay truyền đến, trải qua chuyện hôm qua, hôm nay lại ở gần thế, khiến Dạ
Nguyệt Sắc thẹn thùng, ngoài mạnh trong yếu lên tiếng, “Được rồi. Đã biết, đã
biết.”
Dạ
Nguyệt Sắc muốn thoát khỏi vòng ôm ấp của Nguyệt Vô Thương, bất quá người nọ
làm sao để nàng toại ý. Đôi tay chuyển sang ôm hông của nàng, hơi thở ấm áp kề
bên tai của Dạ Nguyệt Sắc, làn môi lướt qua vành tai nàng. Mặc dù chỉ trong
chốc lát, nhưng lại tạo ra cảm giác một ngày không thấy như cách ba thu.
Thân
thể mềm nhũn, hương vị ấm áp, thật khiến cho hắn nhớ nhung. Bất quá nghĩ đến
nơi này là Tướng phủ, Nguyệt Vô Thương thổi vào tai Dạ Nguyệt Sắc, khàn khàn
nói, “Hôm nay tạm tha cho nàng.”
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe, tự nhiên lại nghĩ đến những ảnh không thuần khiết, cả
người lập tức mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên, tại sao nàng có cảm giác như mình đã
rơi vào hang sói.
Bình luận
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1