Nụ
cười trên mặt Phong Hồi Tuyết có một thoáng đọng lại, ngay sau đó khôi phục tự
nhiên, cười nói với Dạ Thiên: "Dạ bá bá, Nguyệt Sắc dĩ nhiên là một cô
nương tốt trên đời ít có, nhưng Hồi Tuyết sợ rằng. . . . . ." Sợ rằng nàng
sẽ không thích hắn, cũng sẽ không nhớ tới hắn.
Hắn
hâm mộ cha mẹ hai bên tình nguyện tình đầu ý hợp yêu mến nhau như vậy ,
chẳng qua là không biết có ai đó chịu làm bạn với hắn lúc nhàn vân dã hạc, dâng
hương khảy đàn, quét tuyết pha trà hay không?
Dạ
Thiên nhìn người cười ấm áp trước mắt. Một quân tử như ngọc, trời quang trăng
sáng như vậy, những người như vậy thì đương nhiên là rất tốt, chẳng qua là quá
mức vì suy nghĩ cho người khác, ngay sau đó lắc đầu một cái!
Cẩm
Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương, ông cũng vô cùng mến mộ, chỉ bất quá hôm nay
bệnh nặng trong người, có thể sống mấy ngày cũng còn là một chuyện không thể
đoán được, làm sao ông có thể yên tâm đem Sắc Sắc giao cho hắn.
Cặp
mắt tựa như hồ ly của Dạ Thiên quét một vòng sách thuốc trên bàn của Phong Hồi
Tuyết, trong bụng hiểu rõ, trong lòng khẽ thở dài một cái, ngốc a!
Có
điều Nguyệt Vô Thương nhiều lần cứu Sắc Sắc, phần ân tình này , ông đương nhiên
cũng ghi tạc trong lòng, cũng suy nghĩ đến truyền gia bảo bối ẩn giấu đã nhiều
năm, cố nhiên trân quý nhưng so với bảo bối Sắc Sắc nhà ông, hoàn toàn không
trị giá nhắc tới. Cũng là thời điểm bánh ít đi, bánh quy đáp lại rồi!
Dạ
Thiên vỗ bả vai Phong Hồi Tuyết , bước nhanh đi về hướng thư phòng.
. . .
. . .
Mùa
hè mang theo luồng gió nóng bức, đem người hun đến có chút phiền não, Dạ Nguyệt
Sắc khẽ chau đôi mày liễu, nhìn thị vệ ngăn ở trước cửa Cẩm Nguyệt Vương
phủ không cho nàng vào.
Giọng
nói không thân thiện nói: "Ta nói các ngươi có nhường đường cho ta vào hay
không!" Trước kia khi đến đây, đều có thể tự do xuất nhập, hiện tại hắn
thế nhưng nói cho nàng biết, nàng không thể đi vào.
"Dạ
tiểu thư, Vương gia chúng tôi cần tĩnh dưỡng, không tiện tiếp khách, tiểu thư
trở về đi!" Thị vệ kia không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói với Dạ Nguyệt
Sắc. Loại giọng lãnh đạm này nghe vào bên tai của Dạ Nguyệt Sắc, quả thật tựa
như khiêu khích.
"Ngươi
biết, ta và Vương gia nhà các ngươi quan hệ thế nào sao?" Dạ Nguyệt Sắc
khí thế hung hăng nhìn thị vệ kia, nói có chút khí thế.
"Dù
quan hệ gì, cũng không thể đi vào!" Thị vệ kia vô cùng cương quyết nói với
Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc kích động, trực tiếp muốn xông vào, bị thị vệ ngăn lại. Dù sao cũng
là con gái của Dạ tướng gia, những thị vệ kia cũng không dám quá mức vô lễ, vừa
kéo Dạ Nguyệt Sắc, vừa khuyên nhủ: "Dạ tiểu thư, thái hậu nương nương ở
trong vương phủ, nếu như kinh động phượng giá của lão nhân gia, đó là tội
lớn!"
Thái
hậu? Dạ Nguyệt Sắc khẽ dừng thân thể cố gắng xông vào một chút, khẽ nhíu nhíu
mày, thị vệ kia thấy trên mặt nàng có chút dãn ra, không ngừng cố gắng nói:
"Mặt trời gắt gao như thế, Dạ tiểu thư nên trở về phủ chờ đi!"
"Người
nào ở bên ngoài náo loạn?" Một thanh âm cũ kỹ không thấy một chút
gợn sóng vang lên, sau đó đi tới cửa, chính là một cung nữ trung niên sắc mặt
nghiêm túc.
"Hồi
bẩm cô cô, Dạ tiểu thư nghe nói Tứ hoàng tử ở Cẩm Nguyệt Vương phủ, đòi muốn đi
vào, tiểu nhân đã nói với nàng, Tứ hoàng tử hôm nay không có ở Vương Phủ. . . .
. ." Thị vệ kia cung kính nhìn về phía cung nữ trung niên kia nói.
(Đừng
thắc mắc sao thị vệ nói nhé, đây là anh dạy đó, mưu anh thâm sâu lắm, sau này
sẽ biết ^^)
Dạ
Nguyệt Sắc hơi nhíu mày, nàng lúc nào thì nói nàng muốn tìm tên Lesbian kia rồi
hả ? Còn chưa kịp xuất khẩu phủ nhận, ánh mắt nghiêm nghị của cung nữ kia
từ từ quét qua mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó trong mắt nổi lên vẻ khinh
thường.
"Đã
quấy rầy phượng giá của thái hậu nương nương, ngươi có biết tội của ngươi
không?" Ngữ điệu đột nhiên cất cao, giọng nói uy nghiêm quát lớn với Dạ
Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bà bà rõ ràng đã vào tuổi mãn kinh này trợn trắng mắt, từ
từ cụp mắt xuống, trong lòng thầm mắng, nàng tiểu nữ tử co được dãn được.
"Vân
Thải à. . . . . ." Một thanh âm nghe rất là hòa ái dễ gần đột nhiên phát
lên, cung nữ được gọi là Vân Thải kia cung kính lui sang một bên, cúi đầu
cụp mắt.
Dạ
Nguyệt Sắc cúi đầu, cho đến khi thấy một đôi hài tinh xảo, trên hài dùng chỉ
bằng vàng thêu đôi Phượng đang giang cánh bay lên, Dạ Nguyệt Sắc thầm mắng
trong lòng, thật là xa xỉ a ** a!
"Đây
chính là nha đầu nhà Dạ tướng gia?" Thanh âm ôn hòa dễ nghe, nghe hoàn
toàn không giống như Thái hậu cao cao tại thượng, mèo khen mèo dài đuôi, trong
mắt không có người, không ai bì nổi, bàn tay bảo dưỡng hết sức tốt, không nhìn
ra một nếp nhăn, nhẹ nhàng nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, "Tới Ai gia xem một
chút!"
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy xúc cảm hơi lạnh từ dưới cằm truyền đến toàn thân, sau
đó mở mắt liền thấy một vẻ mặt tươi cười hiểu chuyện, thì ra là dáng vóc của
Thái hậu chính là như thế này.
"Dạ
nha đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Ai gia, không biết nhìn thấu cái gì a?"
Thái hậu giữa lông mày đều là nụ cười gần gũi, cười nhẹ hỏi Dạ Nguyệt
Sắc.
Vốn
là nhìn trực tiếp như thế, là chuyện bất kính rất lớn, Dạ Nguyệt Sắc đương
nhiên sẽ không biết, lẩm bẩm mà nói một tiếng: "Thái hậu là mỹ nhân!"
"Lớn
mật!" Ả cung nữ Vân Thải kia, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc phẫn nộ quát,
cho đến khi Thái hậu phất phất tay, mới lui về lặng lẽ, tâm bất cam tình bất
nguyện thối lui đến phía sau. Thái hậu cười đến ôn hòa, "Ai gia già
rồi, sao so được với cô nương trẻ tuổi như ngươi chứ?”
"Không
có không có!" Dạ Nguyệt Sắc vừa nói vừa khoát khoát tay, "Thái hậu
nương nương vừa nhìn cũng chỉ thấy dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi!"
Lời
này cùng động tác có chút tức cười, chọc cho Thái hậu vui vẻ cười thành tiếng,
"Dạ nha đầu muốn gặp Ảnh nhi?"
Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, nàng cũng không thể nói ngay trước mặt tổ mẫu
người ta rằng, ai muốn gặp đồ Lesbian kia chứ. Trên mặt lại nở nụ cười giả lả,
mặt tiếc hận nói: "Nếu Tứ hoàng tử không có ở Vương Phủ, sắc trời cũng
không sớm, ta xin phép về nhà, tránh cho phụ thân lo lắng. . . . . ."
"Thật
là một nha đầu thú vị, về sau thường tới trong cung nói chuyện với lão thái bà
này giải buồn nhé!" Thái hậu nhìn mặt trời phía ngoài một chút, nhìn về
phía Vân Thải ở một bên nói: "Thời gian không sớm rồi, hồi cung đi!"
Đưa
Thái hậu đi, Dạ Nguyệt Sắc không cam lòng nhìn bên trong Vương Phủ một
chút, Thái hậu cũng tới thăm rồi, nhất định là rất nghiêm trọng, lo lắng trùng
trùng nhìn bên trong một lần nữa, rồi nhìn lại vẻ mặt kiên quyết thị vệ
canh cửa.
Đột
nhiên cười một tiếng, không cho nàng vào đi, nàng tự có biện pháp!
Dạ
Nguyệt Sắc chân trước rời đi đại môn của Cẩm Nguyệt Vương phủ , Dạ Thiên
chân sau liền tới rồi. Nói rõ là như thế này, thị vệ canh cửa cũng không thể
cấm được cô nương họ Dạ trèo vào trong vương phủ. . . . . .
Bình luận
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1