chương 66/ 83

Mặc bộ đồng phục khi tham gia các hoạt động của trường, nó đi ra biển. Bộ đồng phục dành cho hoạt động là một chiếc quần đùi không quá ngắn kết hợp với áo phông rộng rãi, quả thực khi mặc những thứ này vào người thì nó thấy thoải mái vô cùng. Dễ dàng làm mọi thứ mình thích, rồi lại còn tháng mát nữa chứ! Chẳng biết tại sao mà nó lại rất có hứng đi chơi hoặc tản bộ quanh mấy chỗ gần gần biển, cái cảm giác gió gợn nhẹ thổi táp vào mặt thật dễ chịu biết bao...

-Xin chào! - Cái bóng dáng cao cao, mặc đồ đen dừng chân ngay bên cạnh nó. Quen thuộc đến kì lạ.

-Anh là... - Lục tìm trong cái kí ức mơ hồ, nó chợt ngẩng đầu lên nhìn cho rõ, thật kĩ càng rồi tiếp - Là người uống rượu cùng tôi trong quán Bar buổi trưa hôm nay có phải không?

Khẽ gật đầu, anh ta vẫn đội cái mũ lưỡi chai che kín gần nửa khuôn mặt. Hình như anh ta muốn giấu đi cái khuôn mặt thật của mình. Trên người vẫn độc là cái bộ đồ màu đen từ ban trưa.

-Trùng hợp quá, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!? À mà, tiền rượu, tôi sẽ trả lại cho anh! - Đang mải thao thao bất tuyệt thì nó nhớ ra cái tiền rượu nên trả, không thể nợ nần ai được, nhất là tiền thì lại càng không nên.

-Đừng! - Chặn tay nó lại, anh ta lắc đầu và nhìn về nơi nào đó xa xăm - Tôi không phải dạng con trai ki bo, kẹt xỉ như trong mắt cô vẫn nghĩ đâu!

-Tôi... tôi làm gì có ý đó! Anh đừng hiểu lầm! - Vội vàng xua tay, chẳng lẽ nó nói quá hay sao. Nhanh chóng phủ nhận cái ý nghĩ kia của mình, nó xin lỗi anh chàng và cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn anh chàng này nữa thôi.

“Khổ thân cho tôi quá à!”

Tận hưởng cảm giác của gió của biển, anh ta nói nó hãy nhắm mắt lại thì mới thấy được hết. Không sai, thế này mới gọi là cảm giác tuyệt vời chứ. Nó thấy anh ta không nói gì, chỉ im lặng nhưng khi mở mắt ra thì mới vỡ lẽ... anh ta đi đâu mất tiêu rồi, bỏ lại có mình nó đứng bơ vơ ở đây. Chán chết!

Cạch!

Cạch!

Đi trên con đường trở về bãi biển để tham gia cắm trại, thuận chân nó đá đi đá lại một vài viên đá nhỏ bé nắm lăn lốc giữa đường. Âm thanh phát ra khá hay và vui tai, vừa đi lại vừa hát một cách yêu đời nên ai ai cũng nhín nó... như sinh vật lạ từ ngoài Trái Đất lạc nhầm chỗ và phải đáp xuống đây. Tức lắm ấy, nó hét rú lên:

-Bộ chưa thấy ai yêu đời hay sao mà nhìn như vậy hả? Đồ điên!

Ai nấy đâm đầu bỏ chạu, không quên rủ tai nhau rằng: “Con bé này làm sao vậy, hôm qua trại thương điên cháy hả tụi mày?’

“A... Ức chế quá trời ơi!”

Ụp!

Lại cái thứ gì nữa đây? Mải thầm hét trong lòng nỗi bực tức, nó đâm sầm vào người nào đó. Đang độ điên ruột, nó trừng mắt rồi quát:

-Đứa nào đâm vào chị đây thế? Đi không nhìn đường sao hả cái... - Biết rồi, không nên phun ra những lời lẽ vừa rồi vì người đứng trước mắt nó lúc này chính là hắn ới cái bộ quần áo vẫn không đổi - Thanh Tùng!

Nhìn cái bản mặt hắn sao mà đáng ghét thế? Chỉ muốn lấy hai con dao to mà băm cho nhuyễn ra thì thôi. Khuôn mặt hắn ta lạnh lùng với vẻ thường ngày, tay bỏ vào túi vần rất ung dung. Dường như hắn chẳng giống những chàng trai bây giờ, ở hắn toát lên vẻ gì đó... chẳng phải người, thứ gì đó rất kì lạ. Vẻ điềm nhiên của hắn, cái màu của hoàng hôn sắp tắt phản chiếu lên người hắn đẹp một cách kì lạ. Lúc bấy giờ nó mới để ý rằng cổ tay nó đã bị hắn siết chặt mất rồi, nó cũng bị hắn lôi đi đâu đó.

-Oái, anh tính làm gì vậy?

-Mua đồ! - Vẫn giữ nguyên cái vẻ điềm tĩnh ấy, nói thật ra là nó chỉ muốn ném cả cái dép vào mặt hắn.

-Mua đồ sao? Tôi đâu có cần gì mà phải mua? - Nó nhăn mặt lại, bàn chân cũng cố bám trụ lại đất nhưng cũng trở nên vô ích - Rốt cuộc là đi đâu đây?

Nhìn nó một lúc lâu, hắn dừng lại, buông nó ra. Chẳng phải buông tha cho nó, hắn không sợ sệt gì mà bế hẳn nó lên với cái lí do là... đi cho dễ. Khẽ cười mà như không, hắn trả lời:

-Victoria’s Secret!

Bình luận





Chi tiết truyện