chương 51/ 83

Bệnh viên.

-Tạm thời cậu ấy đã ổn rồi! Cậu ta bị mất trí nhớ từ trước, có lẽ hành động nào đó đã làm cậu ta nhớ ra thì phải! - Bác sĩ xem lại sổ bệnh của Kevil rồi nói - Cô có thể ở lại chăm sóc cho cậu ta! Cậu ta chỉ bị hôn mê thôi, còn bao giờ tỉnh là tùy thuộc vào cậu ta!

-Cảm ơn! - Asa khẽ cúi đầu, Thiên Nga ngồi bên cạnh giường bệnh của Kevil.

-Anh ấy làm sao thế chị? - Bé Thiên Nga vẫn ngây ngô hỏi, nhìn cậu nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Khuôn mặt cậu có vẻ xanh xao.

-Không sao đâu em, anh ấy chỉ đang ngủ mà thôi! - Trấn an Thiên Nga, cô nói rồi lại hơi cúi gầm mặt, trong lòng có vẻ thấy hơi lo lắng mặc dù chẳng biết lí do tại sao. Cô chỉ biết đi đi, lại lại mà thôi.

“Anh ta bị mất trí nhớ sao?”

Bé ngồi đó, chân đung đưa, thấy Asa như vậy thì bật hỏi như bao đứa trẻ con hồn nhiên vậy thôi:

-Chị Asa thích anh Kevil ạ?

Đang trầm tư suy nghĩ thì nghe câu hỏi của Thiên Nga, cô hơi giật mình nhưng rồi lắc đầu trả lời, cô hoàn toàn không thích Kevil hơn nữa tại cậu nên nó mới bị đánh, cô chẳng thể bao giờ tha thứ cho cậu được nữa huống hồ gì là thích chứ! Có khúc mắc trong lòng, cô hỏi:

-Tại sao em lại hỏi như thế?

-Bởi vì em thấy mặt chị tỏ rõ vẻ lo lắng, suốt từ lúc nãy đên giờ chị đã nhìn anh ấy rất lâu rồi! - Miệng Thiên Nga khẽ nhoẻn cười, bé có vẻ rất thích Asa và Kevil đến với nhau thì phải.

-Vậy sao? - Ngẫm đi ngẫm lại những hành động ấy của mình thì Asa mới thở dài và nói - Em đừng hiểu lầm, chị và anh ấy chẳng có gì đâu! Chị cũng không có quý anh ấy nữa là!

Thiên Nga không nói gì nữa, chỉ thầm nghĩ trong lòng.

“Có lẽ tại chị Asa ngại nên mới không dám nói cho mình thôi! Mình dám chắc rằng chị ấy thích anh Kevil! Để hôm nào hỏi anh Kevil xem sao!”

Asa lấy điện thoại ra, thấy có một cuộc gọi nhỡ của hắn thì ấn gọi lại để thoát khỏi cái không khí ngột ngạt bao chùm bỏi những câu hỏi của Thiên Nga.

Tút!

Tút!

-Alo, chị Asa ạ? - Bên kia đầu dây, người nghe máy là nó chứ không phải hắn.

-Ơ... Gekkanbijin sao? Em đang ở đâu thế? - Thấy người nghe không phải hắn thì cô vội hỏi, chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.

-Em đang trên đường về nhà ba mẹ chơi! - Nó vẫn trả lời, đôi lúc thì nghe thấy tiếng nó cười rồi quát tháo - Haha... Đừng có mà... Em xin lỗi, tại Thanh Tùng trêu em!

-Ừ! - Cô trả lời ngắn gọn định cúp máy luôn thì nó lên tiếng.

-Chị đang ở đâu thế ạ? Kevil đâu? Thiên Nga đâu?

-Bệnh viện! Kevil bị ngất xỉu nhưng không sao hết, em với Thanh Tùng cứ về nhà ba mẹ đi, có chị ở đây là ổn rồi!

Tút!

Tút!

Asa cúp máy trước, chỉ cần thông báo cho hai người đó như thế là đủ rồi, không nên làm phiền nó như thế nữa. Mặc dù thế nhưng cô vẫn chẳng thấy yên tâm khi nó đi với hắn, đi với trai đẹp là cả một nỗi khổ, chẳng may có mấy em nào đó chạy ra xin chữ kí thì có lẽ nó cũng nằm bẹp dưới gót giày của các chị mất thôi.

-Ax...

-Chị Asa ơi! Anh Kevil tiinhr rồi nè! - Bé Thiên Nga gọi cô, đồng thời lay lay Kevil.

-Thế nào rồi, ổn hơn chứ? - Cô lại gần Kevil vô thức chạm vào bàn tay cậu. Bây giờ đang nằm trên giường bệnh thì cậu cũng cảm thấy được có một dòng điện chạy dọc sống lưng, không thấy cậu nói gì thì cô nói tiếp - Nếu không khỏe thì nghỉ chút đi, Thiên Nga cũng thế nhé! Chị đi có việc, chút nữa quay lại sau!

“Đúng là đồ đứt dây thần kinh xấu hổ mà!”

Hết chương 18

Bình luận





Chi tiết truyện