Nó xuất hiện trước mắt mọi cô gái, mọi chàng trai trong bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng nắng, bộ đồ không hả sexy nhưng cũng không quá kín nhưng tại sao ai cũng thích làm quá lên thế? Bộ đồ để lộ ra làn da trắng mịn, vòng en thon gọn của nó. Những hình Tattoo Dragon uốn lượn, từng chi tiết nhỏ nhất cũng rất sống động. Ra ngoài nằng, hình Tattoo Dragon ấy lại càng đẹp hơn, kì ảo hơn, điểm nhấn trên toàn bộ cơ thể của nó kia. Ở chân nó lại là những hình thù quái lạ do người làm Tattoo tạo nên, dường như người ta muốn nó thật nổi bật trước mặt đám đông. Phía mắt, nếu không nhìn cho kĩ xem đó là hình xăm thì bạn có thể sẽ chạy đi lấy khăn cho nó lau “máu” ở mắt mất!? -Ê, Quỳnh ơi! - Từ đằng sau, Kevil vỗ vai nó, khẽ nói thầm - Asa đâu rồi? -Chị ấy không muốn ra biển, chị Asa không thích mặc đồ bơi đâu! - Nó nói một lúc rồi giật bắn mình, ánh amwts nguy hiểm nhìn Kevil và không quên điệu bộ cười châm chọc - Á à, hay là bạn thích chị Asa rồi hả? -Xì, làm gì có! Ai thèm thích cái loại đàn ông như cô ta chứ? - Dù là bên ngoài nói vậy, chứ thực chất chẳng hiểu lí do tại sao mà người cậu cứ nóng bừng bừng lên, nhịp tim lại bắt đàu tăng nhanh một cách ngoại mục. Bèn chấn an mình rồi tiếp - Tớ chỉ thích Quỳnh thôi! Cảm thấy không ổn được thêm nữa, nó xua xua tay rồi kiếm cớ bỏ trốn khỏi Kevil, không phải vì nó thấy ngại khi cậu nói câu đó đâu mà là do... cơ thể của Kevil kìa. Khi đã đi được một đoạn gần ra đến biển thì nó mới lẩm bẩm, người run run: -Suýt nữa thì lộ! May thế!? Dù nó chẳng phân biệt được phương hướng nhưng với cái quan niệm là cứ “Đâm thẳng xiên thủng” thì nó nghĩ đằng nào cũng thế cả mà thôi, bơi chút mà chết cũng mãn nguyện rồi. Xoạt! Lao một phát xuống nước biển xanh mát, nó kêu lên sung sướng. Từ chỗ của nó có thể nhìn thấy bãi cát vàng rực không quá xa, cái nóng của mùa hè như thiêu đốt cũng bị dập tắt ngay tại nơi này. Cảm giác thoải mái vô cùng. Nghịch nước được một lúc thì nó đi lên trên, ngồi sụp một cái xuống cát, Asa đi lại từ xa và mua cho nó một hộp sưa Vinamilk. -Cảm ơn chị! - Đón lấy hộp sữa, nó tu bằng hết rồi mới hỏi - Sao chị không xuống dưới, mặc đồ bình thường cũng được mà! -Chị không muốn, chị đã nói là không thích rồi mà!? - Cái lí do mà cô không thích xuống biển cho dù có mặc quần áo bình thường đi chăng nữa, đó chính là khi gặp nước, quần áo bình thường sẽ áp sát vào cơ thể, dễ dàng để lộ ra thân hình của cô. Quả thật, cô rất ghét! Xoạt! Xoạt! -Thanh Tùng à, đợi em với! - Yến Như chạy theo hắn, giọng ơi ới gọi với theo từ đằng sau. -Đừng có lại gần tôi! Tránh xa tôi ra! - Chẳng thèm quay lại hay ngó ngàng gì đến tâm trạng của nhỏ, hắn một mực xua đuổi Yến Như như đuổi tà. Hắn mệt mỏi lắm rồi, vì cái thái độ khinh người của nhỏ làm hắn phát ớn, phát ngán, thậm chí là phát điên đến mức muốn giết ngay lập tức. Chẳng thế làm gì được hắn, Yến Như bực bội quay ra chỗ nó, mượn cớ để mà “Giận cá chém thớt”, lại tiếp tục giở trò, cái giọng mỉa mai của nhỏ lại vang lên đằng sau nó: -Chà, không ngờ chị mặc mấy đồ như này mà xấu vậy đó! Ba vòng thì chẳng có chuẩn bằng tôi được nữa mà còn đua đòi mặc đồ hai mảnh sao? Thật là chẳng biết xấu hổ đó bà chị! -Ồ, cảm ơn rất nhiều, chính tôi cũng đâu có muốn đẹp đẽ gì! Mất công đẹp quá người ta lại chê, rồi nói này nói nọ! - Chơi lại yến Như, nó cười khúc khích rồi lại đứng dậy và lè lưỡi trêu ngươi nhỏ - Xin lỗi nhé, giờ tôi phải giải tỏa không khí toàn mùi thuốc súng này! Không tiếp chuyện được nữa! -Chị... - Nhận ra cái sự khing thường của nó dành cho nhỏ, yến Như tức điên người lên nhưng cũng chẳng dám ho he câu gì nữa, tại vì đã nghe toàn bộ câu chuyện lúc trên xe buýt rồi. Nhỏ chẳng dại gì mà đâm đầu vào, hay nói thẳng thừng ra là sợ chết. Giờ mới để ý, thân thể nó làm cho bao nhiêu anh chàng khối 12 phải lưỡng lự ở lại, số đông dù gan to nhưng cũng chỉ chấp nhận đứng nhìn mỹ nữ kia trong sự thèm thuồng xen lẫn nuối tiếc. Còn lại mấy chị gái kia cũng chẳng yêu quý gì nó, ghen ghét và đố kị với thân hình được bao người ao ước kai rồi tặc lưỡi che bai trong khi mình còn xấu hơn nó, mà cũng chẳng đẹp hơn ai. Ực! “Nước mát thế hả trời!” Xoạt! “Ủa, có cái gì đó vừa đi qua mình thì phả?! A, chết rồi! Nguy to luôn rồi!” Nó ngửng mặt lên khỏi mặt nước, nhận ra một diều rằng áo bơi của nó là áo buộc dây đó, mà... cái áo nó lại... biến đâu mất tiêu rồi, chẳng lẽ giờ nó thành người lõa thể à? Hai tay nó bắt chéo trước ngực, ánh amwts nhìn xung quanh dòm ngó, tìm kiếm. Cũng may là nó bơi khá xa nên không ai phát hiện được. -Ê, tìm áo bơi này hả? - Bóng dáng của một chàng trai cao lớn đứng trên mỏm đá gần chỗ nó, tay giơ lên cái áo bơi màu vàng nắng cảu nó. -Thanh Tùng! Trả lại áo bơi cho tôi! - Nhận ra cái khuôn mặt quen thuộc vô cùng, cái ánh mắt kia như đang muốn trêu chọc mính, nó gượng chín mặt. Nhắm mắt nhắm mũi mà hét toáng lên - Đồ biến thái!
Bình luận
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1