Hậu quả của việc thay đồ giúp mà không xin phép Sau khi mấy cô nàng chìm trong những nụ hôn cuồng bạo của hắn thì cũng tấp tểnh trong cơn mê mà ra về. Hắn uể oải bước vào phòng, mấy chai bia Heineken cũng không làm hắn quên đi nỗi buồn hay chìm trong cơn say, bước chân hắn không vững khi đi. Ở chỗ này rất tối vì bóng đèn vừa bị cháy chưa lâu, người sửa thì bận nên phải ngày mai mới lắp lại được. Chợt... hắn vấp phải thứ gì đó mềm mềm làm hắn ngã nhoài ra đất. Trong đêm tối bàn tay hắn lần mò để tìm cái vật đó, lấy cả điện thoại ra để soi cho rõ. Hắn giật mình khi thấy một con người đang nằm gần phía tường, thì ra vừa nãy hắn vấp phải tay của người này đây. Có thể nói chính xác hơn nữa thì đó là một cô gái. “Không hiểu được? Ai mà lại ở trong nhà mình thế này?” -Kệ đi! Lại đây! -Còn không mau đi sao? Thoạt nhiên, đầu hắn lại văng vẳng những câu nói lúc ban nãy với nó. “Không lẽ... đây là...” Hắn hoảng hốt nghiêng đầu cô gái về phía mình, hắn đoán không sai, đó chính là nó. Chỉ vì những giận hờn, những cái hôn mạnh bạo với những đứa con gái kia đã làm hắn quên đi căn bệnh mù đường của nó. Chính hắn là người đã làm nó ra nông nỗi này. Dường như điều gì đó tiếp thêm cho hắn sức lực, hắn bế xốc nó lên và đi về phòng. Đặt nó lên giường, hắn lặng im ngồi bên cạnh nó, thở dài ngao ngán. Cái tội lỗi của hắn chắc chắn rằng sẽ không bao giờ được tha thứ. Nó nằm trên giường, nhịp thở đều đều trong lồng ngực, có lẽ nó mệt quá ấy mà. Khuôn mặt nó dịu dàng đến kì lạ, đối với hắn ngày đầu gặp nó thì lúc nào cũng nghĩ nó là một bông hoa quỳnh trắng muốt. Nếu như hắn không giữ lấy bông hoa quỳnh ấy thì nó sẽ tàn lụi và không còn ở bên hắn nữa, hắn sợ lắm, rất sợ điều đó xảy ra. Ánh mắt hắn lướt qua người nó, thấy nó vẫn mặc đồng phục của trường trên người. “Nhìn cưng ngủ thì đẹp thật đó! Nhưng... hình như bộ đồng phục này hơi khó chịu thì phải? Mình có nên... Không, không được! Làm thế quá biến thái, mà mình vốn biến thái rồi cơ mà nhỉ? A...” Nhìn nó như vậy mà hắn chỉ muốn thay giúp đồ thôi nhưng mà khó quá, giờ chẳng lẽ là lột đồ nó ra à? Thôi kệ đi! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì hắn cũng chọn cho mình cách... thay đồ “giúp” nó. -Xin lỗi cưng nha! Anh chỉ muốn giúp thôi mà! - Vừa nói thì hắn vừa hí hửng cầm lấy hai mép áo nó mà kéo dần dần lên. Dù gì thì hắn cũng nhìn vòng một của nó ngay từ lúc nó mới bước vào nhà rồi nên không có gì phải... ngại ngùng. Phần bụng trắng nõn của nó từ từ lộ dần ra, và cứ thế chiếc áo được kéo lên dần dần... -A... - Bỗng dưng nó mở mắt một cách bất thình lình, thấy bị hắn làm như vậy thì hét toáng lên. Hắn phải bịp miệng nó lại mới ngưng được tiếng hét chói tai như vậy, bù lại thì cái ánh mắt tức giận đến bốc lửa của nó nhìn thẳng vào hắn như muốn thiêu sống hắn luôn - Anh... anh đang làm... làm gì... tôi... tôi thế hả? -Thay... thay... đồ hộ cưng thôi... - Cái giọng hắn có hơi lấp lửng ở đầu câu nhưng về sau lại nói rất lưu loát. Nó ngồi hẳn dậy, tay thì nắm vào cổ áo hắn mà lắc mạnh, mắt mũi thì nhắm tịt lại, không cần biết trời đâu, đất đâu nữa: -Ai cho anh tự ý thay đồ cho tôi hả? Tôi cho phép anh sao? Tại sao anh lại biến thái như vậy hả? Hồi mới vào nhà chưa được đến một tiếng đồng hồ mà anh đã nhìn hết vòng một của tôi rồi là sao hả? Anh quá đáng thế! Tôi đâu phải con bù nhìn rơm cho anh tự động muốn làm gì thì lắm chứ? Tôi cũng chẳng phải mấy đưaá con gái mắt xanh mũi đỏ kia của anh! Muốn thay đồ giúp thì ra mà nói vói bọn nó ấy! Đừng có bao giờ động đến tôi nghe chưa hả tên đê tiện này? Nhớ đó, đừng bao giờ! -Bắn hết mưa xuân vào mặt anh rồi cưng ạ! -Sau một hồi lãnh thưởng “mưa xuân miễn phí” thì hắn cũng cười cười rất chi là đểu giả. -Cái gì chứ? - Nó trừng mắt, rồi mặt nó quay về cái trạng thái vô cảm vì nhớ ra chuyện gì đó - Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa! Đối với tôi thế là quá đủ rồi! Cảm nhận được trái tim nó muốn nói gì, hắn im lặng một lúc lâu. Trong lòng hắn giờ là một mớ hỗn độn tự dằn vặt bản thân mình, hắn thật là quá đáng khi làm nó phải ngất đi, hắn thực sự không còn một điểm nào trong mắt nó nữa rồi. Chẳng lẽ nó sẽ ghét hắn từ giờ cho đến về sau sao? Nó sẽ trở về bên Kevil sao? Nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay của hắn sao? Không, không, hắn không muôn như vậy! Hắn phải làm gì đó, làm một cái gì đó để giữ chặt nó lại, để nó không thể tự do đi lại bên cạnh một thằng con trai nào khác nữa. “Phải làm sao? Làm sao để lấy lại tình cảm đó đây? A, có cách rồi...” -Cưng à! Anh yêu cưng nhiều lắm! Mong cưng tha lỗi cho anh! - Miệng hắn khẽ cười nhẹ, tay thì đẩy nó nằm xuống giường thật nhanh...
Bình luận
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1