chương 17/ 27

Tôi Thấy Bình Minh Trên Môi Em

Chap 17. Mặt Trời Của Ju

~ Ju ~

Buổi sớm, ánh nắng xuân nhẹ qua cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ giản dị trên con đường Trần Phú vốn bình lặng.

Tôi nhìn ra hướng đông, ánh mặt trời chiếu vào mặt, khiến thâm tâm cũng chợt nhẹ nhõm hẳn.

Không cần suy nghĩ những vấn đề phức tạp sâu xa, không cần đối mặt với cuộc đời đầu gian truân ủy khuất, chỉ cần ngồi yên, ngắm ánh nắng mặt trời.

Giản dị vậy... cớ sao thật xa vời?

Vẫn áo quần tươm tất đến trường như mọi khi, vẫn bước đi trên con đường phố lặng, vẫn cơn gió sớm thổi vào tóc bay bay... Vẫn vẫn, nhưng sao vẫn thấy có gì khác?

Tâm trạng vốn tồi tệ, nhìn chiếc là rơi, lại thêm buồn. Mùa xuân vốn là mùa cây hoa đâm chồi nảy lộc, nhưng hoa kia lại một khác, lá kia vẫn rụng, lặng lẽ và âm thầm. Không ai hay... chiếc lá kia đã rụng như thế nào...

Đi học một mình, rất tốt. Không có Hà Giang lẽo đẽo theo sau, không có Rio cùng bước đều trên đường phố, cảm giác như, thế giới chỉ có mình tôi vậy...

Nhưng tốt thật không? Khi nhìn lá rụng lại buồn, lại có cảm giác cô đơn nơi đường phố? Từng đã dần quen cái cảm giác đi hai người...

Tự dưng lại cảm thấy, ước gì con đường đến trường dài ra, để được thêm khoảnh khắc tâm tĩnh lặng. Mơ ước vẫn chỉ là mơ ước, tĩnh lặng vốn sẽ chẳng bền lâu, đối mặt... vẫn sẽ phải đối mặt.

Bước trên sân trường rộng lớn, cớ sao thấy lạnh lẽo? Thấy ánh mắt kì thị mọi người dành cho mình, mặc dù vẫn như mọi khi, vẫn nhắc bản thân đừng quan tâm, nhưng sao vẫn thấy thật lạc lõng?

Cả buổi sáng trôi qua trong bình lặng. Buổi chiều thứ hai thường được nghỉ, và cũng là lúc tôi ngồi lì trong thư viện.

Nhưng đột nhiên, cảm thấy muốn đi dạo đây đó cho khuây khỏa.

Quần áo đi dạo cũng chẳng khác bình thường là mấy, vẫn quần bò áo phông trắng, cùng cuốn Sherlock Holmes trên tay, vậy đấy. Đôi khi cảm thấy bản thân sống rất bình thường.

Xe đạp mới lấy, nhưng muốn đi bộ. Đi mãi, mắt ngắm nhìn những cảnh vật chưa từng đê ý. Thật đẹp, dẫu vậy, vẫn thấy thật nhạt nhẽo.

Từ đầu tới cuối, tôi vẫn không mở Holmes ra lần nào. Vì lạnh nhạt khí đọc tiểu thuyết trinh thám, chính là xúc phạm thần tượng của tôi - Holmes - một người vốn rất lạnh lùng.

Trời về chiều, thơ thẩn về nhà. Con đường tấp nập bao người qua lại, song, vẫn chẳng cho tôi bớt chút cô đơn u sầu.

Đôi khi thực nghĩ, phải chăng bản thân cũng muốn được sống đơn giản như những thiếu nữ tuổi mười sáu kia? Rồi bộ óc lại đưa ra ngay một lời phủ định: Sống như vậy, là tự đào mồ chôn chính mình.

Đọc truyện ngôn tình... để làm gì? Thay vì suốt ngày ngồi mơ mộng thì sao không đi ra đời mà trải nghiệm? Để biết đời thực nghiệt ngã đến thế nào.

Thế đấy, bản thân tôi cũng đã từng có những phút giây nghĩ về tuổi trẻ, nhưng lại bị ý thức công tâm kịch liệt phản đối. Có lẽ là từ nhỏ đã thấu đời, nên tôi vô cùng nhạy cảm đối với những vấn đề nhỏ nhất trong cuộc sống.

Nghĩ về chuyện đã qua, tôi không khỏi rùng mình. Tự phục bản thân cớ sao vẫn có thể chịu đựng được đến thế.

Lại nhớ chuyện hôm ấy, lòng u sầu. Hôm nay, ai đó không đến trường. Ghế ngồi bên trống trải. Tôi vốn không quan tâm, sao trong lòng vẫn thấy mất mát?

Thực ra hôm nay cũng xảy ra sóng gió không hề nhẹ. Có lẽ cái tên Nguyễn Nhật Ánh đang là tiêu điểm bàn tán trên trang web của trường, thật phức tạp.

Nhưng vốn là một người tỏ vẻ lạnh lùng, tôi cũng không đưa ánh mắt khác lạ nhìn người khác đang chỉ trỏ.

Chưa bước được đến đầu phố, đã thấy cô bạn cùng nhà chạy hớt ha hớt hải về phía tôi, lòng không khỏi giấy lên một dự cảm chẳng lành.

Giang nhìn tôi, ánh mắt dường như tuyệt vọng. Ráng chiều chiếu trên khuôn mặt ướt át:

- Ánh à, cậu mau ra sân bay đi, Thiên sắp đi rồi. Tôi xin cậu đấy!

Trong thâm tâm chợt kích động. Cậu ta đi rồi? Song, vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm:

- Tại sao tôi phải giữ cậu ta lại?

Mắt Giang gợn sóng:

- Cậu còn hỏi tại sao? Lại không phải vì cậu? Tôi rất ghen tị với cậu. Thiên yêu cậu. Nếu tôi là cậu, tuyệt đối không bao giờ khiến cậu ấy buồn.

- Cậu không phải là tôi!

Bỏ lại một câu rồi lạnh lùng bước đi, không qua tâm tiếng căm hận của ai đó phía xa:

- Nguyễn Nhật Ánh, rồi cậu sẽ phải hối hận.

...

...

Giang nghiến chặt răng nhìn bóng Ju lạnh lùng khuất xa. Giang vốn đã từ bỏ, à không, là ngay từ đầu đã không có cơ hội. Giang có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Rio dành cho Ju.

Nhưng nhìn xem, thái độ của Ju là sao?

Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn không quan tâm, đến người mà Giang yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên, và cũng là người an ủi tâm hồn vốn từ lâu đã bán cho ác quỷ.

Ju đã dập tắt tất cả mọi thứ, khiến Giang chỉ nhìn cũng chẳng thể nhìn thấy Rio.

Cậu đã đi Đức rồi, đi thật xa, mang theo thời niên thiếu của Giang đi xa!

...

...

Ju bước lặng trên con đường tối sầm. Trời đã bắt đầu đổ mưa. Ju không biết, căn bản là do Ju không để ý. Lòng Ju rất rối bời.

Một chân muốn bước thật nhanh đến sân bay để níu kéo người ấy, bộ não lại nhắc: "Ngu ngốc! Cậu ta đi càng tốt cho mày!".

Khiến Ju phải băn khoăn chọn lựa giữa lí trí và tình cảm, chắc trên đời chẳng có mấy người.

Nhưng rốt cuộc, Ju vẫn đứng đó, đứng giữa trời mưa. Trước mắt, lại thấy tất cả những kỉ niệm của Ju và Rio hiện ra, kể từ cái lần gặp đầu tiên ấy.

Đã từng, là đã từng thôi, cái tên Rio trở thành rất quan trọng đối với Ju. Bây giờ có còn vậy? Ju không hiểu nổi chính bản thân mình, rốt cuộc nên chọn tin người hay tin ta, bộ não Ju luôn rõ nhất.

Nó đã thuyết phục Ju: Quên đi Ju. Hãy coi cậu ta như cơn gió, giống như Trần Ái My, cơn gió nhẹ bước qua đời Ju vậy. Nếu cứ níu kéo, nó sẽ thành cơn bão phá hoại sự bình lặng của cuộc đời Ju. Chọn đi!

Và Ju, hình như cũng đã đưa ra lời tự thuyết: "Phải rồi! Quên đi Ju! Cậu ta, vốn đã không thuộc về thế giới của mày."

Ju bước chầm chậm quay về, mặc cho mưa đang xối xả vào người. Ju ghét điều này. Vốn dĩ Ju cho rằng, mưa xối vào mặt, chẳng khác nào như đang xúc phạm Ju vậy.

Nhưng hôm nay, trên con đường phố vắng, dưới trời mưa, người ta sẽ thấy cái bóng dáng mảnh khảnh cô đơn của Ju bước chầm chậm.

Phải rồi, Ju đang suy nghĩ: "Ngày mai sẽ phải đọc sách gì?". Là Ju của lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nhưng đừng trách tại sao Ju nhẫn tâm, có lẽ, Ju đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Đôi lúc, chỉ là đôi lúc thôi, Ju đã ngửa mặt lên trời mà nói rằng: "Mẹ à! Sao mẹ lại đưa còn đến cái thế giới khắc nghiệt này?"

Như một bông hoa hướng dương, dẫu có kiên cường, có gắng gượng, nhưng nếu đặt ở nơi thiếu ánh nắng mặt trời, vẫn sẽ tàn phai dần theo tháng năm.

Còn Ju... Mặt trời của Ju... đang ở đâu???

Bình luận





Chi tiết truyện