chương 2/ 19

- Mắt cô để trên mây? Hay... bị mù rồi?

Nó đơ toàn tập. Cái thể loại gì đây, kiêu căng ngạo mạn vừa thôi chứ. Ít ra cũng phải “Bạn có sao không?” hay là “Bạn bị thương rồi kìa, để mình giúp”, đằng này hắn lại chửi nó trong khi nó là người bị nặng hơn. Ra vậy, lại cái thể loại tưởng ta đây đẹp trai rồi làm kiêu, Nhi cực kì chúa ghét cái thể loại đó. Ảo tưởng sức mạnh!!

- Ơ hơ hơ... ngon nhể? Xem lại coi ai bị mù nhé!!! Và xem lại coi cái thể loại như anh sống có chật đất không? Thật phiền phức! - Sau câu nói, Nhi ban tặng cho hắn ta một cái nhếch môi đầy khinh bỉ.

- Cái gì? - Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt đã hằn lên những cơn tức giận nho nhỏ. Dám có đứa con gái nói thế với hắn, dám lên mặt dạy đời hắn, to gan rồi! Khốn khiếp! - Cô nói cái gì hả?

- Đừng tưởng mình đẹp trai thì làm càng nhé! Kẻo dân chúng nó kéo đến ném đá anh đấy!!! Mặc dù tôi là người tốt, nhưng tôi cũng không giúp được gì đâu!! - Nhi khoanh tay nói, tặc lưỡi rồi lại lắc lắc đầu chứa đầy ngụ ý châm chọc.

- Hừ - Hắn ta hừ lạnh một tiếng - loại phụ nữ hạ lưu như cô cũng đừng lên giọng thuyết giáo. Không xứng!!

- Hả?

- Về việc tôi đẹp trai thì không thể nào phủ nhận nhỉ?

- Gì chứ? Thôi nào người anh em. Ảo tưởng thái quá không tốt đâu!! - Nhi vỗ vỗ vào cánh tay hắn ta ngụ ý “xuống đi, kẻo trèo cao ngã đau“.

Hắn ta khẽ nhíu hàng mi, vành tai dần ửng đỏ. Con nhỏ... lếu láo, thật ngông cuồng. Thái độ của Nhi đã khiến sắc thái của hắn xấu hẳn đi, khuôn mặt trở nên xám xịt.

Thật sự mà nói, một thiếu gia ăn chơi như hắn - Trần Nhật Vũ... cô nào nhìn vào cũng phải ngớ người mấy giây, sau đó bị hắn quyến rũ ngay tức khắc. Ấy vậy mà Nhi, có lẽ chẳng có tác động đến nó gì cả.

- Đấu khẩu được lắm... để coi sắc thái hối hận của cô thế nào?! Hừ! - Vũ hừ lạnh một tiếng, vành tai vẫn còn đỏ rực, nhưng cái điệu bộ oai phong lẫm liệt đã nhanh chóng trở về với hắn, khóe môi Nhật Vũ bỗng nâng lên tạo thành nụ cười nhếch mép đểu giả - Xe của tôi bị cô làm trầy xước, giờ tính sao?

- Xe... - “Thôi chết!” Giờ nó mới chợt để ý thấy mình hơi thái quá, lại quên mất chuyện quan trọng về xe của hắn nữa. Mà thôi, mặc kệ, Nhi vốn tính hay nổi máu anh hùng, quân tử dám làm dám chịu, sợ gì!!

- Ừ thì xe anh bị tôi làm trầy xước đấy, thì sao? - Cố tỏ ra điệu bộ nghênh nghênh kên kên, nó trả lời như không hề có chuyện gì xảy ra, mặc dù thâm tâm Nhi đang run lẩy bẩy, sợ gần chết!

- Có gan làm có gan chịu nhỉ?

- Tôi biết, khỏi mắc công anh khen.

- Đền tiền. Thế thôi!

- Đền tiền thôi chứ gì? Đơn giản, chả có gì to tát. Tôi sẽ trả đủ - Tuy có hơi sợ sợ nhưng nó vẫn phải giữ vẻ điềm tĩnh, ảm đạm trả lời.

- 450.000 USD! Mai trả đủ!

CÁI QUÁI... Cái quái gì? 450.000 USD “hắn đùa sao?” Cái xe ở xó nào mà đắt thế? Làm sao nó đủ tiền để trả cơ chứ? Thay cho vẻ mặt sợ sệt lo lắng kia là khuôn mặt hết sức đắc ý khoái chí của thằng cha trước mặt.

- Anh đừng đùa chứ?! Không hay đâu... hơ - Nhi gặng cười méo mó.

- Không đùa 450. 000 USD tương đương 9,8 tỷ đồng tiền Việt Nam. Tôi nhường nhịn, chỉ cần trả tôi ba tỷ - Vũ nói với vẻ mặt ung dung như thể ba tỷ là con số nhỏ lắm, tiền tỷ chứ chẳng chơi!

Thằng cha này là cái quái gì mà số tiền mua xe còn hơn cả gia tài nhà nó thế? Biết làm sao giờ? Ngay lúc này đây Nhi chỉ muốn đâm đầu vào cột điện mà mất trí nhớ, à... chết luôn cũng được. Chứ thế này nó biết sống sao? Ba mẹ Nhi mà biết sẽ cạo đầu nó mất.

Nhi chuyển đổi sắc thái, nó cười tươi như ánh ban mai, nhẹ giọng nói:

- Anh có... có thể... bớt tiền đi chút xíu được không? Tôi sẽ từ từ trả, tôi hứa sẽ trả đủ luôn. Được không?

- Không, nguyên tắc của tôi như thế. Không thêm, không bớt. Ba ngày sau trả đủ. - Mặc dù biết rằng nó đã bỏ cái tính giở giở ương ương năn nỉ mình nhưng Vũ vẫn không ngần ngại phang thẳng câu nói đầy đau lòng, đối với Nhi là một điều kinh khủng khiếp!

- Mà... CÁI QUÁI?? BA NGÀY??? Làm sao tôi kiếm đâu ra số tiền lớn như thế trong vòng ba ngày được chứ - Nó tức tối gào lên, không thể chịu nổi nữa rồi, thằng cha hách dịch khốn nạn, ép người quá đáng, ỷ giàu có ăn hiếp người vô tội.

- Đó là việc của cô. Tôi... không quan tâm! - Lại cái bộ mặt cờ hó đấy nữa, nhìn là Nhi chỉ muốn phi thẳng đôi dép nó đang mang vào khuôn mặt của hắn ngay tức khắc, cái khuôn mặt đểu cán lếu láo!!

- Tôi... chuyện này... tôi...

Câu chữ lấp lửng, khác hẳn khí thế hừng hực ban nãy khi đấu khẩu, nó cứ lo lắng suy nghĩ, lòng thấp thỏm không yên. Nói thật chứ giờ trong đầu nó trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa cả. Điệu bộ của nhi đã được Vũ thu vào tầm mắt, hắn khẽ nheo mày nhíu hàng mi, ngay sau đó cơ mặt hắn dãn ra thoáng chút thích thú “có trò vui rồi đây. Có lẽ... tôi phải chơi đùa cô tí”, Vũ bật tiếng kéo Nhi về thực tại:

- Tôi có cách giúp cô.

- Có cách sao? cách gì? Cách gì thế? - Nó vui sướng mừng rỡ, vội vàng nhanh chóng đáp lại.

- Cô làm được không đã?

- Được chứ? Có cách là tôi làm được hết, anh nói mau lên!!!

- Osin không công miễn phí... cho tôi! Một tháng... Ok?!

“Làm osin... sao?” Chuyện này cũng không hẳn là khó đối với nó, nhưng còn ba mẹ thì sao? Nhi đi một tháng vậy biết lấy đâu ra lí do. Mà thôi... nó mặc kệ luôn, cái đó tính sau, có cách trả nợ là được rồi.

- Được! Dễ thôi. Có điều... anh phải giữ lời hứa! Xí xóa hết nợ!

- Tất nhiên. Đưa điện thoại của cô đây.

- Hả? À ờ đây...

Vũ nhanh chóng lưu số Nhi và cả số hắn vào điện thoại của nó.

- Có gì tôi liên lạc! - Nói rồi hắn khẽ lướt qua nó, không quên để lại cái nhếch môi đầy giễu cợt, Vũ bước nhanh đến con Murcielago phóng đi biệt tăm để lại nó đờ đẫn xơ xác phía sau.

Chắc chắn hôm nay là ngày xui xẻo rồi, tại sao Nhi lại gặp phải cái loại người gàn dở, tính tình thô lỗ như thằng cha kia được chứ? Osin... ư? Nhi ngây người thững thờ ngẫm nghĩ, rồi nó khẽ thở dài, Có lẽ... những ngày tháng sau này, nó sẽ phải cực khổ lắm đây!

Bình luận





Chi tiết truyện