chương 18/ 19

- Xách cặp đi. - Vũ nhẹ nhàng và tình cảm “quăng” cặp xách không chút thương tiếc vào người Nhi.

Cũng là chuyện thường tình, ngày nào Nhi chả bị thằng này bắt nạt. Xách cặp cho hắn là một trong những công việc nhẹ nhàng nhất của nó đấy.

- Ớ, Lam! Nguyễn Huyền Lam!!!

Chợt thấy nhỏ Lam, Nhi với gọi cô bạn Huyền Lam đang đi phía trước. Không hiểu sao thấy nhỏ là nó lại quên đi hết sự đời chông gai, khắc nhiệt do thằng cha Vũ gây dựng hết lên.

Lam quay đầu lại, vẫn là nụ cười thân thiện chói lóa hiện lên. Nhi và Vũ bước đến. Chắc thấy người lạ mà quen ôsin của mình, hắn bèn nhíu mày lên tiếng.

- Bạn cô à?

- Ờ. Chỉ mới quen nhau thôi nhưng Lam dễ thương lắm.

- Chắc vậy. Chắc dễ thương... - Vũ chậc lưỡi một cái làm ai kia mất cả thiện cảm.

Nhi liếc xéo Vũ. Cô Bạn Huyền Lam vẫn nở nụ cười thân thiện, tít mắt nhìn Nhi. Nom đáng yêu chết mất.

- Hai người thân nhau nhỉ? Tui thấy lúc nào bà với Vũ cũng đi cùng nhau hết á.

Cả Vũ và Nhi khẽ sững người. Nhi nhe răng lắp bắp, vầng trán ba gạch đen xì chảy dài điểm thêm vài giọt mồ hồi hột.

- À haha... tui với thằng này ở cùng khu ấy mà. Thấy hắn cô đơn quá nên tui đi chung cho vui thôi. Hê hê...

- Cái gì? - Vũ nhíu mày, khuôn mặt biến sắc. Con nhỏ này đi làm luật sư biện luận được đấy. Đôi mắt Vũ thoáng đỏ, hắn sắp sửa tức giận rồi đó... “sắp sửa“.

- Gì chứ vụ bà là ôsin của Trần Nhật Vũ hầu như toàn trường biết hết cả rồi. - Huyền Lam nhảy xổm vô, vừa nói vừa tủm tỉm cười.

- HẢ?????????

-----

- Coi kìa. Con nhỏ suốt ngày kè kè bên Vũ đó.

- Không ngờ, nó dám hạ thấp danh dự của mình làm ôsin để muốn Trần Nhật Vũ để ý.

- Đúng là đồ không biết xấu hổ...

Nhi thù lù vừa đi vừa nghe dân chúng thiên hạ bàn tán xôn xao. Không ngờ hình tượng Tuệ Nhi xinh đẹp đáng yêu giờ đây lại bị biến thành con nhỏ nhà quê bám đuôi hoàng tử.

Kể cũng quá đáng, ôsin là bất đắc dĩ chứ nó có muốn làm đâu, thù còn chưa hết đây. Không biết thằng cha Vũ lúc này đang ở cái xó nào nữa? Lại đây giải quyết vụ này giùm tôi cái!!!!!

- A!

Do sơ ý bất cẩn, Nhi vấp phải chân ai đó, đầu lao nhanh về phía trước, cũng may tay Nhi vẫn chống được kịp thời chứ không giờ đây Nhi đã thành “răng ra đi, người ở lại” rồi.

- Ố hố hố hố... bạn Huỳnh Tuệ Nhi bám đuôi người khác đó hả? Bạn đi đứng kiểu gì thế? Mắt để trên mây à?

- Hoàng... Liên... Châu... - Nhi từ từ đứng dậy, nghiến răng ken két, gằn lên từng chữ, Nhi đưa đôi mắt không mấy thiện cảm hướng tới con ả trước mặt. Giọng nói chảnh chọe này nghe đã ngứa tai, nay lại thêm cái lời nói hành động giả tạo của ả nhìn là thấy chướng mắt, ngứa... gan.

- Gì đây? Biểu cảm gì thế? Đừng bức xúc quá cẩn thận tăng động đó cô bạn bám đuôi à... hahaha...

Sau tiếng cười của Liên Châu, mấy bọn học sinh đứng hóng gần đó cũng hùa theo chế giễu. Nhi không quan tâm, mặc xác chúng nó, Nhi chỉ lẳng lặng hững hờ bước đi sau cái lườm sắc bén.

Người ta nói, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ, biết là thế, bị Nhi phớt lờ, ả Liên Châu hậm hực tức giận giậm chân phía sau.

Chợt để ý dưới đất có thứ gì đó là lạ, Liên Châu nhặt lên, là một chiếc lắc tay màu bạc rất đẹp. Ngắm nhìn hồi lâu, hai chữ “FT” khiến Liên Châu phải đau đầu hoạt động bộ não. Được một lúc, ả ta khẽ nhếch môi. Táo tợn.

-----

- Chết tiệt, xúi quẩy thế không biết.

Nhi cúi thấp đầu xuống, mông chổng cao lên trời, tay vươn dài ra cố với lấy đồng xu dưới chân máy bán nước. Thua rồi, với miết không tới mới đau.

- Làm gì đấy nấm lùn?

Tiếng Thế Kì vang lên đột ngột, Nhi giật mình nhanh chóng ngóc đầu dậy.

- Ay ya... - Không may đầu Nhi va hẳn vào cái kệ phía trên. Nó nhổm người dậy xoa xoa nơi vết thương. - Tại cậu hết ế!! Đâu quá đi mất.

Con nhỏ này đã hậu đậu tính lại cứ đổi thừa người khác. Thế Kì chợt bật cười vô duyên trong cơn đau điếng của nó. Cậu vẫn là cái thứ vô duyên thế đấy.

- Cậu làm gì mà cứ cúi đầu xuống với thứ gì đó thế?

- Rớt đồng xu, đang tính mua nước tự dưng đồng xu chết tiệt cứ thích chui xuống dưới chân cái máy. Nãy giờ tôi với miết mà có tới đâu.

- Thì đúng thế mà.

- Hả? - Nhi ngẩn người, thằng cha biến thái nói gì khó hiểu thế?

- Bộ phận tay chân của cậu cái gì chả ngắn, sao với tới được. Đúng là lùn có khác. Hahaha...

...

Vầng trán Nhi đen xì, trên đầu vang lên hai tiếng quạ kêu đầy tội lỗi.

*Bốp*.

- Cậu ngưng nói xéo tôi cậu không sống nổi hả Phan Thế Kì????

- Cậu làm gì mà bạo lực thế. Hư hết cả khuôn mặt mĩ nam của tôi. - Thế Kì nhăn nhó xoa xoa vệt má, nơi mà ban nãy vừa bị ăn nguyên quả đấm do Nhi ban tặng. Khổ thân.

- Ai kêu chọc bà làm gì? Bà đang điên máu đây.

- Chuyện cậu làm ôsin của Trần Nhật Vũ đó à?

- Aaaaaaa!!! ĐỨA CỜ HÓ NÀO LOANG TIN THẾ HẢ??? - Vừa nhắc đến chuyện ôsin, Nhi điên tiết ôm đầu gào lên.

- Thôi nào cô nương, biết là đang trong giờ học không hả?

Thế Kì khẽ thở dài trấn tĩnh nó lại, với âm thanh cực đại của nó phát ra có thể khiến những sinh vật gần đó nhanh chóng bị bệnh điếc tai.

- Ờ... biết rồi... do cảm xúc trực phun trào... mà... hả? Khoan. Nãy cậu vừa nói cái gì? - Phát hiện điều gì bất thường khả nghi, Nhi vội vàng hỏi lại.

- “Thôi nào cô nương...“.

- Không. Câu sau đó cơ.

- “Biết là đang trong giờ học không hả?“.

- Giờ học. Chết!!! Vào lớp rồi à? Vào lớp từ khi nào vậy? - Chắc do mải miết tìm đồng xu nên Nhi quên bén đi chuyện trống trường đã vào lớp. Thế Kì ung dung nhét tay vào túi quần trả lời.

- Chắc khoảng được nửa tiết rồi.

- Sao cậu không nhắc tôi sớm chứ! Khỉ thật. Thôi vào lớp nhanh kẻo ông giám thị bắt được bây giờ.

Nhi vội vàng kéo tay Thế Kì bước đi. Cậu chợt sững người, Nhi đang chủ động nắm tay cậu. Nắm tay!

Trong khi Thế Kì đang cười mãn nguyện thì sắc mặt Nhi hoàn toàn ngược lại. Không biết vô lớp nó phải giải thích với cô bộ môn làm sao đây?

Vừa đi được vài bước. Tiếng ông thầy giám thị đột nhiên vang lên như một lưỡi kéo cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhi bấy giờ.

- Hai em kia. Đứng lại!

Bình luận





Chi tiết truyện