chương 17/ 19

Rảnh nè, ra chương mới luôn. Thôi thì đổi đối tượng, để Trương Ái Vân thích người khác nhỉ?

_____

- Thằng kia! - Nhi gào lên.

- Ô hô! Ai cho cô dám gọi cậu chủ của mình như thế hả?

Thay cho cơn điên máu của Nhi lúc này, Trần Nhật Vũ đang khẽ nhếch môi cười đểu, cái mặt thằng này Nhi nhìn như cái thớt, muốn lấy dao băm nát nó quá. Sôi máu, điên tiết. Tiếng rít lên từ kẽ răng khẽ phát ra, liếc qua ba người còn lại còn đang đơ mặt đưa mắt đứng nhìn như trời trồng. Ám khí, ôi ám khí, vậy thôi thà nó chui xuống ống cống ở luôn cho khỏe, cái cảm giác này sao nó đỡ nổi?

- Ể? Sao lại nhìn tôi ngây người như thế? - Nhi nhe răng, cố gắng giữ bình tĩnh để không bay đến đấm vào khuôn mặt cha Vũ đang ngoác mồm sung sướng. Nói thế rồi mà chúng cứ nhìn Nhi mãi, bực rồi nha. - Ơ mọe, còn nhìn nữa bố chọc đui mắt nhá!!!!

- Cậu là ôsin của Trần Nhật Vũ à? - Thế Kì giờ đây mới lên tiếng sau công cuộc chiêm ngưỡng sắc đẹp của nó. Cả Ái Vân và Liên Châu cũng đều đồng tình câu hỏi của Thế Kì, vì họ cũng đang tò mò, cộng thêm chút sát khí.

- Ôsin? Ôsin con khỉ gì chứ? Muahahaha!!! Cha Vũ bị điên ế, đừng tin lời hắn chứ, ngây thơ quá!!! Muahaha...

Chưa từng thấy ai biện minh cho mình bằng cách dùng điệu cười chết người như Nhi. Nhưng nó chưa để ý, mặt Vũ đã đen xì lại, trên trán xuất hiện dấu hiệu cấp độ mạnh, hắn đang dần biến sắc, với chất giọng khó đỡ, hắn bật tiếng.

- “Bị điên”?

- Ừ, đúng rồi, bị điên! Muahahaha... - Nhi vẫn cứ “muahaha” nãy giờ không thôi, chắc nó bị bệnh nặng rồi.

- Ôsinnnn... - Câu nói mang âm độ cực mạnh, Nhi im bặt, này thì “muahaha“.

- Rốt cuộc... cậu... - Ái Vân chen ngang, chỉ tay về phía Nhi rồi nói tiếp. - ... là ôsin. Còn Trần Nhật Vũ... - Cô tiếp tục chỉ tay vào hắn ta. - cậu ta là cậu chủ!

- Thật không ngờ đấy... - Phan Thế Kì nâng khóe môi lên, có lẽ cậu hơi tiếc nuối, cậu mà là Nhật Vũ, cậu hành hạ Nhi đến sống không bằng chết rồi. Đúng là suy nghĩ bệnh hoạn của những thằng cha biến thái.

Hoàng Liên Châu nãy giờ im bặt, chưa hó hé lời nào. Chắc ả đang tức gần chết, cái này người ta gọi là ghen tuông mù quáng, mà ả ghen nỗi gì. Ả tức khi có đứa khác tiếp cận bạn trai mình có vẻ đúng hơn. Tuy nhiên, Liên Châu vẫn biết giữ ý tứ, ả là một con người hai mặt nên thế, Liên Châu nở nụ cười thân thiện.

- Nói chuyện lâu rồi, giờ đi mua đồ ăn kìa.

- Ai đi mua đồ ăn đi. - Ái Vân ngồi đó ra lệnh tự nhiên hơn ruồi.

- Nhanh lên, tôi đói lắm rồi. - Tuệ Nhi tiếp lời theo. Liên Châu vẫn giữ nụ cười nói nhẹ nhàng với Nhi.

- Nhi, cậu đi mua đồ ăn nhé?

- Hể?

- Đằng nào Nhật Vũ cũng sai cậu đi nên tiện thể cậu mua cho cả đám luôn, được không?

Ôi, cái nụ cười chứa sự “chong xáng” của Liên Châu sao mà dễ nổi da gà thế nhể? Nhìn Ái Vân, cô bạn có vẻ tán thành, liếc qua Nhật Vũ, đồng ý là chắc chắn rồi, tán thành cả hai tay hai chân luôn ấy. Cuối cùng là Thế Kì, Nhi đang chông mong sự giúp đỡ của Thế Kì đây này, làm ơn Thế Kì, biến thành siêu nhân và đi mua đồ ăn giúp tôi, please!! Bờ li!!!

“Gao ồ, tục mi cập cha lề... gao ồ, xừ lai phịch xư chề... Gao ồ!! Gao ồ!! Gao!!” (Siêu nhân Gao, bạn đã từng được xem hay chưa? Tôi không biết).

- Để tôi đi cùng cậu! - Thế Kì nói. Đúng là siêu nhân rồi, mắt Nhi sáng lên như đèn pha ô tô, mừng rỡ quấn quýt.

- Yêu nhất là cậu đấy Phan Thế Kì. - Chỉ là câu nói trong phút chốc mừng rỡ đã khiến cho Vũ cau mày, khó chịu. Còn Trương Ái Vân, cô khựng người lần hai, có điều gì đó ở đây thì phải?

Vừa đi được vài bước, không để ý, chân Nhi bị vấp vào cái gì đó chắn ngang đường đi, làm nó dúi đầu lao về phía trước. Đến cả Thế Kì cũng không kịp đỡ nổi. Và thế là, đầu Nhi đập “choang” vào cây cột nhà bóng loáng. Đau! Nhi tức gắt lên chửi rủa.

- Đứa nào thế hả?

- Xin lỗi Tuệ Nhi, là chân mình đấy, mình không cố ý, xin lỗi cậu!

Hoàng Liên Châu hối lỗi xin lỗi này nọ tùm lum, Nhi biết là giả dối, nhưng mấy người còn lại chẳng ai nghi ngờ ả ta. Còn kêu nó đi đứng không nhìn đường nữa chứ! Tức chết mất. Nghĩ rồi nó và Thế Kì bỏ đi ra quầy bán hàng. Hoàng Liên Châu khẽ nhếch mép, nhìn nó như vậy Liên Châu cũng đã một phần hả dạ.

-----

Biệt thự Hoàng gia đẹp lộng lẫy kiêu sa giữa dòng thành phố, tuy nhỏ thôi nhưng cũng đủ để toát lên vẻ đẹp quý tộc của căn biệt thự này. Căn phòng như một nơi ở của những cô công chúa, giường nệm, ga gối, thảm rèm đều như là một phần nói lên mức độ giàu có của chủ nhân nơi đây.

Hai cô gái cùng ngồi trong phòng, nằm lăn nằm lốc, lướt web, xem phim, onl face, tùm lum tùm la. Một cô gái bất chợt lên tiếng.

- Cậu biết gì nhiều về Nhi không? Cô gái đi cùng Phan Thế Kì đó.

- Cũng chút chút. - Liên Châu trả lời Ái Vân. Hai cô bạn nói chuyện với nhau nhưng đôi mắt lại cứ dán vào cái Iphone, chẳng lịch sự chút nào cả. Trương Ái Vân đã có đôi chút tò mò về Huỳnh Tuệ Nhi, đâm ra hỏi Liên Châu.

- Kể nghe đi.

- Con đó chỉ mới chuyển vào được một thời gian. Huỳnh Tuệ Nhi, chưa được nghe về gia thế nhưng chắc không được giàu có. Có thể do nhận học bổng nên được vào học The Win. Ban đầu nó chuyển vào tôi đã có mặc cảm, Vũ đuổi tôi xuống bàn dưới để nó ngồi cùng, chết tiệt! Một điều nữa là, hình như nó cũng thân thiết với Phan Thế Kì.

- Thân thiết? Phan Thế Kì?

Khi nghe nhắc đến tên Phan Thế Kì, sắc mặt Ái Vân chuyển đổi hẳn đi, hai hàng mi nhíu lại, Ái Vân đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Kể cả trưa nay, ở căn tin, ai cũng thấy rõ ràng Thế Kì và Nhi thực sự thân thiết. Điều đáng lo ngại... đối với Ái Vân. Nhưng không ai biết, ngoại trừ Liên Châu, Ái Vân thích Phan Thế Kì.

...

...

Cùng lúc đó, tại một nơi cách đó khá xa, cô gái bé nhỏ xinh xắn đang phải chổng mông lên trời lau nhà. Nhà sạch thế này mà suốt này lau, rốt cuộc Nhật Vũ hắn có bị điên thật không đấy? Nhớ lại lúc trước, tầm giờ giờ này, thằng cha Nhật Vũ đang ngồi đập phá máy tính bởi trò chơi, còn Nhi thì lại cong mông lau nhà.

Sự việc nhớ đời đó giờ đây lại được tiếp diễn. Vừa đi học về là nó phải tới tấp chạy đến Sky coffee làm thêm, xong về nhà chưa kịp tắm rửa đã bị thằng cha Nhật Vũ bắt lau dọn nhà. Bất công không? Đau tay quá!!

- Ê Vũ chó, xong rồi nhá! Tôi đi lên phòng.

Quăng xong câu nói ngang tàng, Nhi bước thẳng lên cầu thang mặc hắn ta phía sau điên tiết, phang cái gối lên nhưng tiếc rằng lại không trúng.

Nhi tắm rửa sạch sẽ, đúng như lời hứa, nó quay trở lại căn phòng Piano. Nam chưa đến, Nhi đành bước đến gần chiếc đàn sang trọng, lướt nhẹ từng ngón tay lên từng nốt nhạc. Bỗng nhiên đầu Nhi lóe lên ánh sáng gì đó chói lóa, vang lên thứ âm thanh chói tai. Một lần nữa, hình ảnh nhòe nhoẹt Nhi không hay biết lại trực xuất hiện văng vẳng trong đầu.

Cô bé mầm non đang cười toe toét bên một người mẹ, được mẹ ân cần cầm tay nhấn từng nốt nhạc. Nghe được nốt nhạc phát ra êm dịu, bé gái trực cười “hehe” đáng yêu, có vẻ như đứa bé thích âm vang của Piano như cảm giác của Nhi thích chơi đàn vậy! Lạ kì.

- Xin lỗi, tôi đến trễ.

- Trễ quái gì? Đúng lúc rồi. - Giọng Thiên Nam một lần nữa đánh thức tâm trí của Nhi.

- Cô đang nghĩ gì vậy?

- Cái này lạ lắm nhá. Tự dưng trong đầu tôi cứ xuất hiện mấy cái hình ảnh như của quá khứ mà tôi chưa bao giờ được thấy. Đó! Mà mỗi lần như vậy lại có liên quan đến Piano. Khó hiểu quá!! Đau đầu đau đầu đau đầu!!!

Nói đến đây, Nhi lắc qua lắc lại cái đầu liên hồi. Thiên Nam chợt bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm. Chuyện gì thế? Nhi trợn mắt, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Nam không ngớt. Mặt nó nhoi nhoi về phía mặt Nam.

- Ê này, anh vừa cười kìa!! Trời ơi đẹp lắm. Cười lại lần nữa tôi coi xem, cười lại đi nào. Cười điệu cười “muahaha” của tối ấy.

- Phiền phức. - Nam lại lạnh lùng từ chối, có mỗi câu “phiền phức” mà anh ta nói đi nói lại không biết ngán. Chán thật.

Rồi xong, tối đó, Trần Thiên Nam dạy Huỳnh Tuệ Nhi chơi đàn. Thế thôi. Tuy nhiên...

- Ui chô, đau!!

Đầu Nhi đã sắp mọc sừng bởi mấy cục u do Nam thiết kế. Nhi xoa xao chán, nhíu hai hàng mi, đôi mắt mang tia ấm ức dồn nén chĩa thằng người Nam. Thật tình, Nhi tiếp thu chậm khiến Nam tức điên lên đâm ra cốc thẳng đầu Nhi mấy cốc đau điếng. Chưa hết, Nhi lại còn bị anh ta mắng cho xối xả nữa chứ.

- Kiện kiện kiện! Tôi sẽ kiện anh, Trần Thiên Nam!!! Tội dám bạo lực hành hạ trẻ ngây thơ!!! Oan quá!!!

Bình luận





Chi tiết truyện