chương 80/ 81

Trong Thanh Ninh cung, Hoàng Thái Cực hơi có chút mỏi mệt nghiêng đầu dựa vào nhuyễn tháp, Triết Triết vẫn luôn giúp Hoàng Thái Cực xoa bóp.

Thấy Hoàng Thái Cực vẫn không nói chuyện, Triết Triết lại nghĩ tới tin tức hôm nay truyền đến, liền thăm dò hỏi han: "Hoàng Thượng, hôm nay người không tới thăm Hải Lan Châu sao?"

Hoàng Thái Cực hơi mở mi mắt, có chút nghi hoặc, "Ân? Vì sao lại hỏi như vậy?"

Triết Triết vội cười nói: "A Cổ Lạp đã bị Đa Nhĩ Cổn xử tử, nàng là tỷ tỷ trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái, Hoàng Thượng ngài không đi an ủi nàng sao?"

Nghe được chuyện này, Hoàng Thái Cực liền nhắm hai mắt, có chút đau đầu nhăn mi lại, "A Cổ Lạp không để ý tới mệnh lệnh của Đa Nhĩ Cổn, cùng với Hào Cách tự tiện xuất binh, nếu không có Đa Nhĩ Cổn mang binh đến cứu viện đúng lúc, Hào Cách thế nào cũng sẽ bị bọn họ bắt làm tù binh, đến lúc đó nếu như Tổ Đại Thọ mang Hào Cách đến uy hiếp trẫm, chẳng phải trẫm sẽ rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường sao. Chỉ bằng việc này A Cổ Lạp đích thực là có chết cũng không hết tội."

Nghe vậy, Triết Triết lén lút giương khóe miệng, nhưng rất nhanh liền dấu đi.

Hoàng Thái Cực tiếp tục nói: "Về phần Hải Lan Châu, đệ đệ của nàng vừa mới chết, nếu ta đi, khó tránh được nàng ấy nhất thời xúc động làm ra chút chuyện khiến trẫm khó xử, vẫn là sau hai ngày nữa đi, chờ khi nàng ấy hoàn toàn tỉnh táo rồi lại nói sau."

"Vâng." Triết Triết nhẹ giọng đồng ý nói, sau đó tiếp tục xoa bóp cho Hoàng Thái Cực.

Mà bên kia Hải Lan Châu đích xác đối với chuyện A Cổ Lạp chết luôn canh cánh trong lòng, một thân áo trắng quỳ trên mặt đất, trước mặt đặt linh đường nàng làm qua loa cho A Cổ Lạp.

Ô Nhã vô cùng lo lắng nhìn nàng, thấy nàng đem tiền giấy cầm trong tay từ từ đốt hết, vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử, đêm nay gió lạnh, chúng ta vẫn nên đi vào phòng thôi, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy sao có thể chịu nổi.”

Hải Lan Châu lắc lắc đầu, vẫn tiếp tục cầm tiền giấy bỏ vào chậu than, sau đó nói với Ô Nhã: "Ngươi biết không, trước khi đệ ấy đi, ta còn đánh đệ ấy oán đệ ấy, ta trách đệ ấy sao lại muốn gạt ta ra. Nhưng mà A Cổ Lạp cư nhiên cứ như vậy mà đi mất."

"Chủ tử..." Ô Nhã càng thêm lo lắng nhìn Hải Lan Châu, nàng khuyên Hải Lan Châu nếu muốn khóc thì cứ khóc lớn một hồi, phát tiết một chút cảm xúc trong lòng ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, chỉ là chú tử không khóc cũng không nháo, mà ngay cả ngữ khí nói ra những lời vừa rồi cũng rất thản nhiên.

Do dự một chút, Ô Nhã vẫn nói: "Chủ tử, ngài vẫn nên khóc ra đi, khóc ra sẽ thoải mái rất nhiều."

"Khóc?" Hải Lan Châu nhướng mày, ánh mắt có chút trống rỗng: "Khóc thì có ích lợi gì? Khóc A Cổ Lạp sẽ sống lại lần nữa sao?"

"Vậy nếu không, chúng ta đi cầu xin Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng vì A Cổ Lạp bối lặc làm chủ."

"Hoàng Thượng?" Hải Lan Châu đột nhiên trào phúng cười, "Ta sẽ đi tìm hoàng thượng, nhưng không phải hiện tại."

Ô Nhã nghi hoặc, lúc này một đạo thân ảnh màu hồng chậm rãi tiến tới, dừng bước cách Hải Lan Châu không xa.

Hải Lan Châu mắt thấy liền đi qua, gương mặt vốn không đổi sắc nhất thời lại lạnh đi vài phần: "Na Mộc Chung, ngươi tới nơi này làm cái gì?"

Na Mộc Chung không trả lời nàng, ngược lại ra hiệu cho Ô Nhã lui xuống.

Ô Nhã vừa đi, Hải Lan Châu cũng không cố kỵ, trực tiếp đi đến trước mặt Na Mộc Chung hung hăng cho Na Mộc Chung một bạt tai.

Na Mộc Chung đầu bị đánh nghiêng qua một bên, chờ nàng kịp phản ứng, lập tức giận trừng mắt nhìn Hải Lan Châu: "Ngươi làm gì vậy?"

Hải Lan Châu tiến lên một bước kéo áo Na Mộc Chung, cả giận nói: "Nếu không phải ngươi nói Hoàng Thượng phái A Cổ Lạp tiến ra chiến trường, A Cổ Lạp làm sao có thể chết thảm như vậy? Nếu không phải kim bài ngươi đưa cho A Cổ Lạp là giả, A Cổ Lạp sao có gan lớn dám giả truyền quân lệnh? Ngươi căn bản là sợ hắn tiếp tục dây dưa không rõ với ngươi, cho nên ngươi mới mượn tay Đa Nhĩ Cổn giết hắn, Đa Nhĩ Cổn đáng giận, ngươi còn ghê tởm hơn hắn ngàn lần!" Nói xong lời cuối cùng, Hải Lan Châu mãnh liệt đẩy Na Mộc Chung tới một bên.

Na Mộc Chung lui lại mấy bước sau đó đứng vững, bất mãn trừng mắt nhìn Hải Lan Châu một cái: "Ngươi đừng có ở đó nói hưu nói vượn, ta nào có đưa hắn kim bài gì?"

Hải Lan Châu từ cổ tay áo lấy ra một phong thư, lạnh lùng nói: "Phong thư này, là A Cổ Lạp viết cho ta, trong này viết ra hết tất cả mọi chuyện của các ngươi, hắn muốn ta thành toàn cho các ngươi, trong thư cũng nói qua khái quát chuyện ngươi tặng một kim bài cho hắn, nếu ta đem phong thư này giao cho Hoàng Thượng, ta xem ngươi còn muốn diễn như thế nào."

Trong mắt Na Mộc Chung rõ ràng có hiện lên vẻ kích động, lập tức muốn phản bác lại, kim bài là lúc trước nàng giả danh của Hải Lan Châu đưa cho A Cổ Lạp, A Cổ Lạp sao có thể nói là nàng đưa. Lập tức nàng liền hiểu được Hải Lan Châu là đang bày trò lừa nàng, nhưng nàng cũng chỉ cười mỉm, khiêu khích nhìn Hải Lan Châu: "Tốt a, ngươi đi giao cho Hoàng Thượng đi, dù sao nếu như Hoàng Thượng tức giận, giết ta chôn cùng A Cổ Lạp, lưu lại Bác Quả Nhĩ và ngươi ở lại trên đời lẻ loi hiu quạnh. Haiz, cũng không có biện pháp khác a, ai bảo cô cô nó muốn hại chết ngạch nương của nó chứ? Ngươi nói đúng không?"

"Ngươi có ý gì?" Hải Lan Châu khiếp sợ nhìn nàng.

Na Mộc Chung nhướng mày cười khẽ: "Như thế nào? Ngươi không biết sao? A Cổ Lạp không nói cho ngươi biết Bác Mục Bác Quả Nhĩ chính là con của hắn sao? Vậy thật sự là rất đáng tiếc a, khó trách, trước kia đến một con mắt ngươi cũng chưa từng nhìn nó, bộ dáng của Bác Quả Nhĩ cũng rất giống ngươi và A Cô Lạp đó."

Mặt Hải Lan Châu nhất thời trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.

Thấy biểu tình này của nàng ta, Na Mộc Chung biết mình đã đánh cuộc thắng, vì thế nàng tiếp tục nói: "Kỳ thật, đầu sỏ hại ngươi và A Cổ Lạp thành ra như vậy không phải là Hoàng Thái Cực sao? Nếu như Hoàng Thái Cực không giết chết Trác Lâm, ngươi sao phải tiến cung? A Cổ Lạp sao phải ra chiến trường, vậy thì sao có thể bị Đa Nhĩ Cổn giết chết? Ngươi có biết ngươi đang báo sai thù rồi không, hiện tại ngươi hẳn là nên chuyên tâm đi đối phó với cừu nhân của ngươi mới đúng, để A Cổ Lạp và Trác Lâm có thể yên nghỉ."

"Ngươi có ý gì?" Hải Lan Châu thẳng tắp nhìn chằm chằm Na Mộc Chung.

"Hiện giờ dưới gối hoàng hậu không có con trai, toàn bộ hậu cung, người có tư cách tranh cùng hoàng hậu cũng chỉ có ngươi, còn có cả Đại Ngọc Nhi nữa, hiện giờ nàng cũng vì Hoàng Thượng sinh hạ cửu a ca, cho nên chỉ cần chúng ta liên thủ, đem Bác Quả Nhĩ đưa lên ngôi vị hoàng thượng, về sau muốn thu thập Đa Nhĩ Cổn như thế nào không phải là do ngươi định đoạt sao?" Trong mắt Na Mộc Chung tràn đầy dã tâm cùng tính kế.

Hải Lan Châu cười lạnh: "Chủ ý ngươi đưa ra cũng thật hay, dựa vào cái gì là Bác Quả Nhĩ của ngươi, mà không phải bát a ca của ta?"

"Hoàng Thái Cực giết Trác Lâm, ngươi muốn như vậy sao? Hơn nữa Bác Quả Nhĩ chính là đứa nhỏ của A Cổ Lạp, ngươi giúp hắn đưa lên vị trí hoàng thượng, cũng vừa báo thù cho Trác Lâm, A Cổ Lạp sẽ thập phần cảm kích ngươi." Na Mộc Chung nói như đó là điều đương nhiên.

Hải Lan Châu trầm mặc.

Na Mộc Chung cho rằng đã thuyết phục được nàng, vì thế liền cười nói: "Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ một chút, ngươi nghĩ thông suốt, thì tới tìm ta."

Dứt lời, Na Mộc Chung vừa lòng mà xoay người rời đi.

Mà Hải Lan Châu sau khi thấy nàng rời đi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Đứng ở cây đại thụ không xa Quan Sư cung, Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy hết thảy, sau đó châm chọc nhếch khóe miệng.

Cao Oa vô cùng khẩn trương nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Quý phi nương nương này đang muốn bóp méo giang sơn a."

Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nở nụ cười: "Yên tâm, chỉ cần nàng có nhược điểm, việc này cũng chỉ là mơ mộng hão huyền."

Sau đó, Tiểu Ngọc Nhi cũng không có đến Quan Sư cung, mà là lặng lẽ phái người đi thăm dò một việc.

Sau khi nhận được tình báo mình muốn, Tiểu Ngọc Nhi đã đem chuyện này viết một bức thư nặc danh gửi đến Quan Sư cung. Sau đó cũng đưa một phong thư đến Thanh Ninh cung.

Ngày ấy, Hải Lan Châu vì Hoàng Thái Cực chuẩn bị một ít điểm tâm, sau khi nhìn thấy nội dung trong phong thư, lập tức liền giận dữ, mặc dù biết một lát sau Hoàng Thái Cực sẽ đến, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng đi đến Lân Chỉ cung.

Lúc này, Na Mộc Chung chỉ nghĩ Hải Lan Châu đến là để cho nàng một câu trả lời thuyết phục, đương nhiên nàng rất có lòng tin đối với việc Hải Lan Châu muốn liên thủ với nàng. Vì thế Na Mộc Chung rất vui vẻ chơi đùa với Bác Quả Nhĩ đang trong tã lót, nắm lấy bàn tay nhỏ của Bác Quả Nhĩ kẽ cười nói: "Con trai, ngạch nương vì con đã dọn sẵn con đường tốt nhất, con nhất định cũng không được thua kém a."

Lúc này Hải Lan Châu đạp cửa tiến vào, nghe thấy câu này tức giận trong lòng nàng lập tức liền tăng vọt càng thêm sôi trào, tiến lên phía trước cho Na Mộc Chung một bạt tai: "Ngươi đúng là tính toán thật tốt a!"

Na Mộc Chung cũng giận tím mặt, hung hăng bắt lấy tay Hải Lan Châu trả về cho nàng ta một bạt tai, cả giận nói: "Ngươi đây là đang phát điên cái gì?!"

Cung nữ chung quanh đều bị một màn trước mắt dọa sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất khuyên nhủ hai vị nương nương không nên tranh chấp.

Na Mộc Chung từ trong lửa giận tìm về một tia lý trí, lập tức liền buông lỏng tay Hải Lan Châu ra, cũng đuổi hết những cung nhân ra ngoài, còn phân phó người kép kín tất cả cửa sổ, lúc này nàng mới nhìn lại Hải Lan Châu, lạnh lùng nói: "Nói đi, lần này lại vì chuyện gì mà đánh ta, nếu ngươi không giải thích tốt cho ta, ta cũng sẽ không tiếp tục khách khí với ngươi."

Hải Lan Châu trực tiếp chỉ vào Bác Quả Nhĩ ngươi nói: "Bác Quả Nhĩ căn bản không phải đứa nhỏ của A Cổ Lạp, đúng hay không?!"

Sắc mặt Na Mộc Chung có chút tối tăm, nhưng lập tức phản bác nói: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Bác Quả Nhĩ sao có thể không phải là đứa nhỏ của A Cổ Lạp? Chuyện này A Cổ Lạp cũng biết!"

Hải Lan Châu nhìn chằm chằm Na Mộc Chung, cười lạnh: "Chiêu trò gạt người của ngươi cao minh như vậy, nếu ngươi muốn khiến A Cổ Lạp hiểu lầm, hắn sao có thể hoài nghi? Ta đã phái người đi tra, cách một đoạn thời gian ngươi sẽ âm thầm phái người đến thái y viện lấy ít thuốc tránh thai, nếu là phi tử của Hoàng Thái Cực làm sao có thể không muốn có đứa nhỏ? Cho nên, cái ngươi muốn tránh chính là khỏi phải mang thai đứa nhỏ của A Cổ Lạp. Ta nói có đúng không?"

Na Mộc Chung cười nhạo: "Chuyện này ai cũng không thể nói chính xác, đúng là ngày từ đầu đích thật là vì tránh để hoài thai đứa nhỏ của A Cổ Lạp, nhưng sau này ta cũng không dùng nữa, có đứa nhỏ của A Cổ Lạp cũng là hiển nhiên a?"

"Phải không?" Hải Lan Châu cười lạnh: "Vậy chúng ta lấy máu nhận thân không phải là được rồi hay sao?"

"Lấy máu nhận thân?" Na Mộc Chung sửng sốt, lập tức cười nói: "A Cổ Lạp chết lâu như vậy, phỏng chừng cũng đã thành một bộ xương trắng, sao có thể lấy máu nhận thân?"

"Vậy là ngươi không biết rồi, lấy máu nhận thân còn có một phương pháp khác?"

Na Mộc Chung kinh ngạc.

Hải Lan Châu lạnh lùng mà nhìn nàng: "Tích cốt cũng là một loại lấy máu nhận thân, chỉ cần đem máu của Bác Quả Nhĩ nhỏ lên thi cốt của A Cổ Lạp, nếu như máu có thể thấm vào xương, như vậy có thể chứng minh giữa bọn họ có quan hệ huyết thống, là cha con ruột.”

trong lòng Na Mộc Chung càng lúc càng kích động, lập tức nói: "A Cổ Lạp đã xuống mồ, ngươi làm tỷ tỷ lại nhẫn tâm đào thi cốt của hắn lên?"

"Vì để chứng minh Bác Quả Nhĩ có phải là cốt nhục của A Cổ Lạp hay không, ta nghĩ A Cổ Lạp hẳn là sẽ không để ý." Hải Lan Châu vừa nói, liền đi về phía Bác Quả Nhĩ.

Dưới tình thế cấp bách, Na Mộc Chung một tay kéo Hải Lan Châu lại, cũng gắt gao đặt nàng ở trên bàn, một tay liền hung hăng nắm lấy cổ Hải Lan Châu.

Mặt Na Mộc Chung bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, nàng vừa bóp cổ Hải Lan Châu, vừa lạnh lùng nói: "Cho dù Bác Quả Nhĩ không phải là đứa nhỏ của A Cổ Lạp thì thế nào? Ngươi một lần lại một lần đến phá hư chuyện tốt của ta, ngươi thực nghĩ ta không dám giết ngươi sao?"

Hai má Hải Lan Châu đỏ bừng, cố gắng muốn đẩy Na Mộc Chung ra, nhưng Na Mộc Chung là người tập võ, không phải một thiếu nữ như nàng có thể dễ dàng đẩy được. Cho dù đồ vật trên bàn đều đã đổ vỡ nhưng Na Mộc Chung cũng không có buông ra, lực đạo cũng càng lúc càng lớn.

Sức lực giãy dụa của Hải Lan Châu càng lúc càng nhỏ, tươi cười bên miệng Na Mộc Chung cũng càng lúc càng dữ tợn.

Nhưng vào lúc này, cửa đang đóng chặt đột nhiên đẩy ra, Triết Triết dẫn người xông vào. Thấy rõ tình hình phòng trong, Triết Triết vội để cho thị vệ bắt lấy Na Mộc Chung.

Biến cố xảy ra đột ngột, Na Mộc Chung không kịp trở tay, rất nhanh đã bị thị vệ giữ chặt. Hải Lan Châu rốt cục cũng được hít thở không khí, té trên mặt đất mãnh liệt ho khan.

Thị vệ đem Na Mộc Chung đặt ở trước mặt Triết Triết, chờ Triết Triết xử lý.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Na Mộc Chung, Triết Triết cảm thấy rất thư thái khơi mào khóe miệng: "Na Mộc Chung dâm loạn hậu cung, có ý định sát hại cung phi, lập tức nép vào thiên lao, chờ hoàng thượng hạ chỉ xử lý."

Đến nước này Na Một Chung cũng không thể cãi lại, ngồi bệt dưới đất, thất thần mặc cho thị vệ áp xuống.

Hải Lan Châu cũng trào phúng nhìn Na Mộc Chung, xứng đáng!

Triết Triết nhìn Hải Lan Châu đang còn ngồi dưới đất, vội để cung nữ nâng nàng dậy, đang định gọi người đi mời thái y đến, nhưng lúc này một cung nhân hoang mang chạy tới, nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng trúng độc, lúc này đã hôn mê bất tỉnh nằm ở Quan Sư cung."

"Ngươi nói cái gì?!" Triết Triết kinh hãi, "Sao có thể như vậy?"

Cung nhân kia nhìn nhìn Hải Lan Châu một cái, sau đó tiến lên nói với Triết Triết: "Nghe nói Hoàng Thượng sau khi ăn điểm tâm Thần phi nương nương làm liền hộc máu bất tỉnh."

Triết Triết lập tức trừng mắt nhìn về phía Hải Lan Châu, mà Hải Lan Châu lại không phản bác, giống như chấp nhận nhấc lên khóe miệng.

Triết Triết tất nhiên vừa nhìn liền hiểu, lập tức phái người đem Hải Lan Châu cũng giải vào thiên lao, giám thị nhất cử nhất động của nàng. Sau đó liền vội vàng đi đến Quan Sư cung.

Lúc này Đại Ngọc Nhi cũng chạy tới Quan Sư cung, nhìn thấy Hoàng Thái Cực đang hôn mê bất tỉnh cùng với các thái y đang bận rộn chữa trị, vốn đang có chút oán hận Hoàng Thái Cực nhưng tâm lại mềm đi một chút.

Lúc Triết Triết đi đến thái y đã ổn định lại tình hình của Hoàng Thái Cực. Sau đó tiến lên bẩm báo với Triết Triết, may mắn độc này không phải là kịch độc, hơn nữa Hoàng Thái Cực cũng chỉ ăn một ít, độc tố còn thấp, cũng không có nguy hại gì đến long thể, chỉ cần chú ý điều dưỡng, rất nhanh Hoàng Thái Cực sẽ khôi phục.

Lòng Triết Triết vẫn luôn đè nặng lúc này mới hạ xuống.

Đại Ngọc Nhi cũng thở ra một hơi, sau đó nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của Hải Lan Châu, nàng nghi hoặc hỏi Triết Triết: "Cô cô, tỷ tỷ đâu? Nàng sao không ở trong này?"

Nhắc tới Hải Lan Châu, Triết Triết liền tức giận nói: "Con còn hỏi nàng ta, nếu không phải nàng ta hạ độc, Hoàng Thượng sao lại biến thành như vậy? Ta đã đem nàng đưa vào thiên lao rồi."

"Cô cô!" Đại Ngọc Nhi bất mãn nhìn nàng: "Người sao có thể xử lý qua loa như vậy liền đem tỷ tỷ đưa vào đại lao? Tỷ tỷ sao có thể hạ độc hại Hoàng Thượng, đây nhất định là có người vu oan hãm hại!"

Triết Triết cũng trừng nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nàng ta hại chết Ngạch Cát con, con còn muốn giúp nàng ta nói chuyện? Hơn nữa vừa rồi ta mới hỏi Hải Lan Châu, nàng ta cũng không phủ nhận chuyện này, con cần gì vì nàng biện giải?!"

Đại Ngọc Nhi mờ mịt thất thố, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể?"

"Như thế nào lại không thể? Nàng đã sớm không còn là Hải Lan Châu trước kia." Triết Triết hòa hoãn ngữ khí, ngược lại khuyên nhủ nói với Đại Ngọc Nhi: "Con cũng đừng có đi tìm nàng, miễn cho nàng lại làm ra chuyện gì nguy hại đến con. Chuyện này, ta chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, để Hoàng Thượng tự mình giải quyết, con đừng có làm mọi chuyện trở nên rắc rối, biết không?"

Đại Ngọc Nhi không yên lòng đồng ý. Nhưng mà, đêm đó nàng vẫn là không có nghe lời Triết Triết dặn, chạy tới đại lao thăm Hải Lan Châu.

Bình luận





Chi tiết truyện