chương 34/ 81

Lần chơi cờ này Tiểu Ngọc Nhi không có tâm tình suy nghĩ cẩn thận từng nước như lúc trước, không hề nghĩ ngợi lập tức đi loạn, rất nhanh liền bị Hoàng Thái Cực thắng gắt gao.

Một ván chấm dứt, Tiểu Ngọc Nhi vội nói: "Đại Hãn thật sự là lợi hại, Tiểu Ngọc Nhi nhận thua."

Hoàng Thái Cực chỉ cười không nói, bắt đầu nhặt lại quân trên bàn cờ.

Không phải còn muốn chơi thêm lần nữa chứ? Nhìn động tác của Hoàng Thái Cực, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ. Vì thế Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi: "Đại Hãn, việc thu quân cờ này cứ giao cho Cao Oa các nàng làm là được, Đại Hãn chính sự bận rộn, vẫn là nên về Sùng Chính điện trước, chính sự quan trọng hơn."

Hoàng Thái Cực đang lấy quân cờ đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, chậm rãi nói: "Xem ra, nàng thật sự không nguyện ý muốn ở cùng chỗ với ta."

Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút kích động, "Như thế nào lại như vậy, chỉ là Tiểu Ngọc Nhi không dám chậm trễ Đại Hãn, quốc gia đại sự quan trọng hơn." Nói xong, liền khẩn trương nhìn Hoàng Thái Cực.

Nhưng Hoàng Thái Cực chỉ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu cũng không nói lời nào, một lúc sau, Tiểu Ngọc Nhi bị nhìn chăm chú đành phải cúi đầu, sau đó tự mình chủ động đi nhặt quân cờ.

Bàn tay đang nhặt quân đột nhiên lại bị một bàn tay khác nắm lại, theo bản năng Tiểu Ngọc Nhi liền muốn rụt tay về, nhưng lại bị nắm chặt lấy. Tiểu Ngọc Nhi vừa tức vừa vội, nhưng là vẫn áp chế tính tình: "Đại Hãn, người làm gì vậy?!"

Con ngươi Hoàng Thái Cực rất bình tĩnh không nhấc lên một chút gợn sóng, "Ta biết nàng hiểu rõ tâm ý của ta."

Lời sau khi nói ra, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ xoay đầu sang một bên, sau đó chậm rãi giải thích: "Tâm ý Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi hiểu được..."

"Ta biết trong lòng nàng đã có người." Hoàng Thái Cực trực tiếp đánh gãy lời của nàng, "Nhưng cho dù như vậy ta cũng không muốn buông tha."

Tiểu Ngọc Nhi bị nghẹn, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Thấy nàng phản ứng, Hoàng Thái Cực dần dần nhấc lên khóe miệng: "Ta chỉ là muốn có cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng nếu đến cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn như lúc ban đầu, ta cũng tuyệt đối sẽ không ngăn trở."

Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu không nói chuyện, trong lòng suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Đại Hãn phải giữ lời."

Thấy thái độ của Tiểu Ngọc Nhi mềm đi, Hoàng Thái Cực cũng mỉm cười ấm áp, buông tay Tiểu Ngọc Nhi ra, Hoàng Thái Cực đứng dậy nói: "Thời gian cũng không còn sớm, nàng đi nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại khoảng nửa khắc nữa Ngọc Nhi mới trở về."

Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười, sau đó nhìn theo Hoàng Thái Cực rời đi.

Chờ tới khi nhìn không thấy thân ảnh của Hoàng Thái Cực, Cao Oa mới nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài thật sự muốn tiếp thu Đại Hãn sao?"

Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày: "Đó cũng là biện pháp đối phó trước mắt, nếu hiện tại không đáp ứng hắn, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Hoàng Thái Cực dù sao cũng là Đại Hãn, Đa Đạc chỉ là một bối lạc, sao có thể đấu lại với hắn.

Hơn nữa tuy rằng vừa rồi Hoàng Thái Cực nhìn như là đang trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng trong mắt lại mang theo thần sắc bắt buộc, nếu như nàng không đáp ứng, vạn nhất Hoàng Thái Cực áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, sao có thể phản đối được.

Mang theo tâm tư trong lòng, Tiểu Ngọc Nhi mông lung nhìn về phía bầu trời, Đa Đạc, chàng nhất định phải đánh giặc thật nhanh rồi mau chóng trở về.

Tiểu Ngọc Nhi bị chuyện này làm phiền não nguyên cả buổi chiều, buổi tối lại nghe được chuyện khiến nàng càng thêm phiền lòng, xe ngựa của Đại Ngọc Nhi đến hiện tại cũng chưa có trở lại kinh đô. Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nghĩ như vậy nên Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đi đến Thanh Ninh cung, muốn cầu Triết Triết cho nàng xuất cung đi đón Đại Ngọc Nhi.

Chỉ là lúc ấy Hoàng Thái Cực vừa vặn đến Thanh Ninh cung dùng bữa tối, nghe được lời nói của Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời nhíu mày: "Ngọc Nhi đến hiện tại còn chưa có trở về sao?"

Triết Triết cũng lo lắng không thôi: "Đúng vậy, theo lý mà nói, buổi trưa hôm nay đã phải đến rồi, chỉ là hiện tại nàng cũng chưa có trở về."

"Cô cô, để con đi xem đi, trời đã tối như vậy rồi nếu như thực sự xảy ra chuyện gì quả thật là có chuyện không ổn.” Tiểu Ngọc Nhi ở một bên nói.

"Không được!" Hoàng Thái Cực không hề nghĩ ngợi mà phủ quyết: "Nàng chỉ là một nữ hài tử, nếu bây giờ ra ngoài lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì như thế nào?"

Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, Triết Triết cũng âm thầm đem tầm mắt chuyển đến người Tiểu Ngọc Nhi.

Nhưng Hoàng Thái Cực rất nhanh lại nói: "Ngọc Nhi ta tự mình đi đón, các nàng ở trong cung kiên nhẫn chờ đi." Nói xong, không đợi Triết Triết phản ứng liền bước ra Thanh Ninh cung.

Lời Triết Triết muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng, tuy rằng trong lòng cũng lo lắng cho Đại Ngọc Nhi, nhưng cũng không khỏi có chút chua xót.

Đại Ngọc Nhi quả nhiên là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thời điểm Hoàng Thái Cực tìm được Đại Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi đang hôn mê trên mặt đất, tất cả hộ vệ tùy thân đều bỏ mình. Hoàng Thái Cực cũng không biết phải làm sao, vội vàng phân phó thị vệ đi tìm xem còn người sống sót hay không, rồi tự mình ôm Đại Ngọc Nhi về hoàng cung.

Tiểu Ngọc Nhi và Triết Triết sau khi nghe được tin tức Hoàng Thái Cực mang Đại Ngọc Nhi trở về, ngay lập tức đi đến Vĩnh Phúc cung nơi ở của Đại Ngọc Nhi. Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đại Ngọc Nhi, Triết Triết cảm thấy kinh ngạc không thôi, vội vàng kêu hạ nhân truyền thái y rồi đổi lại xiêm y cho Đại Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi cũng tự mình giúp Đại Ngọc Nhi lau khô nước bùn trên mặt, bộ dáng chăm chú khiến Hoàng Thái Cực không tự giác đem lực chú ý tập trung ở trên người nàng, khóe miệng cũng nổi lên tươi cười.

Tiểu Ngọc Nhi sau khi lau xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Thái Cực tươi cười, nhất thời có chút kích động, sau đó vội vàng hướng Triết Triết nói một lý do sứt sẹo: "Cô cô, Hải Lan Châu cũng không biết như thế nào, con đi xem nàng."

Triết Triết đầu tiên là nghi hoặc, nhưng là sau lại nhìn thấy tầm mắt của Hoàng Thái Cực cũng hiểu được, liền gật đầu.

Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ là chạy trối chết ly khai Vĩnh Phúc cung, cảm thấy thật sự quá phiền toái. Hoàng Thái Cực nhìn nàng như vậy, cho dù ngây ngô như Đại Ngọc Nhi cũng hiểu ra được, nàng không muốn bị người khác hiểu lầm đâu a.

"Cách Cách, ngươi thật sự muốn đi xem Hải Lan Châu sao?" Cao Oa ở phía sau nhẹ giọng nói.

Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Đi thôi." Dù sao cũng đã lấy cái cớ này, không đi không được.

Đến tiểu viện của Hải Lan Châu, mặc dù là lần đầu tiên tới, Tiểu Ngọc Nhi không thừa nhận cũng không được, quả thật xuất thân của Hải Lan Châu cũng quá gian nan, toàn bộ sân thế nhưng không có một người hầu hạ, tốt xấu gì trên danh nghĩa nàng ta cũng là con gái của Trại Tang không phải sao?

Tiểu Ngọc Nhi cau mày vào phòng của Hải Lan Châu, thấy Hải Lan Châu đang hôn mê trên giường, Tiểu Ngọc Nhi vội kêu Cao Oa đi tìm thái y. Tuy rằng bây giờ nàng đối với Hải Lan Châu không còn mấy đồng cảm, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn tự mình thay áo cho Hải Lan Châu, cởi ngoại sam, còn đắp thên chăn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Ngọc Nhi cau mày quay đầu lại nói: "Như thế nào bây giờ ngươi mới..." Còn chưa nói xong, Tiểu Ngọc Nhi đem lời nuối xuống nuốt xuống, sửng sờ tại chỗ.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, Hoàng Thái Cực buồn cười: "Như thế nào? Nhìn thấy ta liền kinh ngạc như vậy?"

Lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới hồi phục tinh thần, ngậm miệng lại. Hiện giờ trong lòng nàng vô cùng hối hận vì cái gì lại thỏa hiệp lời của Hoàng Thái Cực, sao hắn lại có thể đi theo nàng như vậy chứ?! Cho nên Tiểu Ngọc Nhi quyết định về sau vô luận lúc nào có thể trốn Hoàng Thái Cực liền trốn ngay lập tức, nàng không muốn lại bị dọa thêm lần nào nữa.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Tiểu Ngọc Nhi vẫn cười nói: "Như thế nào lại như vậy đâu?"

"Nàng ấy như thế nào?" Hoàng Thái Cực nhìn nhìn Hải Lan Châu đang nằm ở trên giường.

"Không biết." Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết nói như vậy, tiếp theo hai người không còn gì để nói tiếp, một phòng yên tĩnh. Cho đến khi Cao Oa mang theo thái y đi vào, mới đánh vỡ trầm mặc.

Thái y nói Hải Lan Châu chỉ là kinh hách quá độ, cũng không có gì trở ngại, Tiểu Ngọc Nhi phân phó Cao Oa phân phó một ít cung nữ tới chiếu cố Hải Lan Châu sau đó liền muốn đi.

Hoàng Thái Cực sau khi nghe xong cũng nói: "Ta đưa nàng về."

"Không cần đâu Đại Hãn, ta còn muốn trở lại xem Ngọc tỷ tỷ." Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, sau đó không đợi Hoàng Thái Cực nói chuyện, Tiểu Ngọc Nhi liền vội vội rời đi.

Thấy thế, Hoàng Thái Cực cũng không tiếp tục đuổi theo, cảm thấy có chút ảo não, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đả động nàng? Hoàng Thái Cực nhíu mày suy tư, nhưng ác mộng của Hải Lan Châu trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của hắn, mặc dù có chút không vui, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn tiến lên hỏi Hải Lan Châu vài câu, Hải Lan Châu cũng có chút kinh ngạc khi thấy Hoàng Thái Cực đột nhiên xuất hiện ở nơi này của nàng, nghe Hoàng Thái Cực nhắc tới A Cổ Lạp cùng Trại Tang, Hải Lan Châu vội vàng vì đệ đệ mình nói chuyện.

Chỉ là Hoàng Thái Cực cũng không để ở trong lòng, tùy tiện nói vài câu có lệ rồi liền rời đi.

Hải Lan Châu nhìn theo bóng dáng của Hoàng Thái Cực, trong đầu hiện lên lời dặn của Tháp Na trước khi chết, cảm thấy rối rắm không thôi.

Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi cũng đã trở về tới Vĩnh Phúc cung thăm Đại Ngọc Nhi, lúc này Đại Ngọc Nhi đã tỉnh lại, đang ngồi ở bên giường không biết là cùng Triết Triết hàn huyên chuyện gì, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

"Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi vừa nhìn thấy nàng, liền kinh hỉ hô lên, tựa hồ là muốn nói cho Tiểu Ngọc Nhi một tin tức tốt, nhưng lại bị Triết Triết trừng, nàng lại đem lời muốn nói nuốt xuống bụng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội vừa mới đi xem tỷ tỷ phải không? Nàng có khỏe không?"

"Hoàn hảo." Tuy rằng Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn là cười đáp.

Lúc này Triết Triết lên tiếng: "Con đến cũng vừa lúc, hai tỷ muội các con lâu vậy chưa gặp, cứ hảo hảo tâm sự đi, cô cô cảm thấy mệt mỏi, đi về nghỉ trước.”

"Cô cô đi thong thả." Tiểu Ngọc Nhi cùng Đại Ngọc Nhi vội nói.

Triết Triết cười dặn Đại Ngọc Nhi tĩnh dưỡng tốt, sau đó liền ly khai, chỉ là sau khi xoay người một cái chớp mắt, ý cười trên mặt liền bị dày đặc lo lắng thay thế.

Bình luận





Chi tiết truyện