Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy tháng, đảo mắt đã đến mùa đông. Tình cảm giữa Tiểu Ngọc Nhi cùng Đa Đạc cũng càng tốt đẹp, hai người cơ hồ đều dính thành một khối, ai cũng không nguyện ly khai.
Đến ngày lập đông, Hoàng Thái Cực sớm ra lệnh mời các đại bối lặc và phúc tấn đến tham gia cung yến. Tiểu Ngọc Nhi vốn định cáo ốm không đi, nhưng Đỗ Lặc Mã nói với nàng, vì Đa Nhĩ Cổn còn đang bận chuyện quân, nên chỉ có một mình nàng đi sẽ rất nhàn chán, vì vậy liền đến năn nỉ Tiểu Ngọc Nhi cùng đi với nàng. Tiểu Ngọc nhi bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
Lúc đến yến hội, trừ Hoàng Thái Cực, Hải Lan Châu và Đại Ngọc Nhi vẫn chưa tới, những người còn lại đều đã ngồi ở đây. Đa Đạc vừa vào đã đi hàn huyên với các huynh đệ, Tiểu Ngọc Nhi hành lễ với các vị bối lặc xong liền cùng Đỗ Lặc Mã đi bái kiến Triết Triết.
Triết Triết cũng đã lâu chưa thấy Tiểu Ngọc Nhi, thân thiết giữ tay nàng lại, cao thấp đánh giá một phen, cười nói: “Tiểu Ngọc Nhi sau khi gả đi đúng là càng ngày càng đẹp.”
Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu cười: "Cô cô quá khen, cô cô mới là người xinh đẹp nhất, Tiểu Ngọc Nhi ở trước mặt ngài sao đáng giá nhắc tới a.”
"Đã lâu không gặp, con vẫn giống như trước kia, miệng toàn nói lời ngọt ngào.” Triết Triết cười vỗ vỗ tay nàng: "Hôm nay, sau khi dùng bữa tối xong, đừng vội về, ở lại nói chuyện với cô cô.”
"Vâng, cô cô." Tiểu Ngọc Nhi sảng khoái đáp ứng.
"Con cũng muốn ở lại." Đỗ Lặc Mã ở một bên cũng vội giúp vui.
Triết Triết cười nhìn nàng, thanh âm vô cùng từ ái: "Được."
Lúc này, Đa Đạc cũng đã nói chuyện xong với các bối lặc, liền đi tới bên người Tiểu Ngọc Nhi, thi lễ với Triết Triết: "Bát tẩu."
Triết Triết thấy hắn nhanh như vậy đã tới đây, liền trêu ghẹo nói: "Hai người các ngươi thật đúng là ân ái, Tiểu Ngọc Nhi mới ngồi một lát ở đây thôi, nhanh như vậy đã tới đón người."
Nghe vậy, Đa Đạc ngây ngô cười, Tiểu Ngọc Nhi thẹn thùng mà cúi đầu.
Đỗ Lặc Mã cũng ở bên hát đệm nói: "Cũng không phải chỉ bây giờ đâu, mà ngay cả bình thường con đi tìm Tiểu Ngọc tỷ tỷ chơi đùa, Đa Đạc đều luôn ở bên cạnh."
Tiểu Ngọc Nhi vội oán trách nhìn Đỗ Lặc Mã một cái.
Triết Triết cười gật gật đầu: "Vợ chồng son hai người tốt là được, Đại Hãn cũng sắp đến, hai người mau an vị đi."
Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc, Đỗ Lặc Mã thi lễ với Triết Triết lền an vị tại chỗ ngồi.
Đỗ Lặc Mã vừa ngồi xuống, liền đánh giá chung quanh, cuối cùng kỳ quái lên tiếng hỏi: "Ngọc tỷ tỷ đâu?"
Nghe nàng vừa nói như thế, Tiểu Ngọc Nhi lúc này cũng chú ý tới, đúng là không có thân ảnh của Đại Ngọc Nhi, nàng không phải đã được bỏ lệnh cấm rồi sao? Như thế nào lại không xuất hiện? Bất quá nàng tò mò thì tò mò, nhưng không có nói ra, quay đầu nhẹ giọng nói với Đa Đạc.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Thái Cực liền tiến vào, mọi người đều tự động đứng lên hành lễ.
Hoàng Thái Cực tháo mũ xuống, cười nói: "Miễn lễ đi, đều là người một nhà." Sau đó ánh mắt đảo qua, liền rơi xuống trên người Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của hắn. Ánh mắt Hoàng Thái Cực hơi hơi chợt lóe, sau đó liền chậm rãi đi về phía nàng.
Tiểu Ngọc Nhi nhất thời khẩn trương, tim treo lên cổ họng, chỉ thấy Hoàng Thái Cực chậm rãi đi đến trước nàng, đứng lại, sau đó cười nhìn Đỗ Lặc Mã ở bên cạnh, hỏi: "Đỗ Lặc Mã, như thế nào chỉ có một mình muội? Đa Nhĩ Cổn đâu?"
Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, Đỗ Lặc Mã đang chuẩn bị trả lời thì Đa Đạc đã thay nàng đáp: "Ca của ta còn tại bận rộn chuyện trong quân, tạm thời không đến được."
Hoàng Thái Cực đem ánh mắt chuyển qua người Đa Đạc, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt lại khiến cho người khác đoán không tới: "Đa Nhĩ Cổn xem ra, so với Đại Hãn như ta, càng có vẻ bận rộn."
Hoàng Thái Cực đặc biệt mà đem hai chữ 'Đại Hãn' nhấn mạnh, Đa Đạc cười cười, gục đầu xuống không nói nữa. Tiểu Ngọc Nhi biết Hoàng Thái Cực đã bắt đầu có chút kiêng kị Đa Nhĩ Cổn, vì thế cũng không nói lời nào.
Hoàng Thái Cực thấy bọn họ không nói chuyện, cũng không hỏi gì nữa, lúc trở về bên cạnh Triết Triết, Triết Triết nói với hắn Đại Ngọc Nhi bị bệnh, hôm nay không thể tới được, cũng coi như là giải thích nguyên nhân vì sao Đại Ngọc Nhi đến bây giờ vẫn chưa tới. Hàng Thái Cực cũng quan tâm hỏi han vài câu, sau đó Hải Lan Châu tới.
Sau khi Hải Lan Châu trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực đây chính là lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi thấy nàng ta. Không còn ăn mặc mộc mạc giống như trước đây, trên người nàng hiện tại là một bộ sườn xám màu xanh lam, khiến cho Hải Lan Châu càng thêm điềm tĩnh nhu nhược. Nàng hành lễ với Hoàng Thái Cực, thanh âm nhu nhược nhưng lại không mất đi vẻ ngọt ngào: "Đại Hãn, thần thiếp tới chậm, mong Đại Hãn thứ tội."
Thấy nàng, ý cười trong mắt Hoàng Thái Cực càng sâu, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn nhiều: "Vậy, ta đây phải phạt nàng ăn nhiều một chút.”
Hải Lan Châu ngọt ngào cười, sau đó liền tự động đi tới chỗ ngồi còn lại bên cạnh Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực cũng cười vươn tay về phía nàng.
Xem ra Hải Lan Châu hiện tại là người được sủng ái nhất, không phải là tin đồn vô căn cứ, Tiểu Ngọc Nhi suy nghĩ trong lòng. Hải Lan Châu ngồi phía bên phải Hoàng Thái Cực, cũng cách Tiểu Ngọc Nhi không xa, nhìn thấy người, Hải Lan Châu lập tức liền tiến về phía Tiểu Ngọc Nhi, ra vẻ vui mừng nói: "Tiểu Ngọc Nhi, đã lâu không thấy."
Thái độ này của nàng ta là muốn tính kế gì đây, Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười cười, cũng không nói.
Thấy nàng không nói lời nào, trên mặt Hải Lan Châu mang theo biểu tình khổ sở, ủy khuất nhìn nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, muội đây là còn đang trách ta sao?"
Lời này thành công dời đi chú ý của Hoàng Thái Cực, nghiêng đầu không hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu: "Tiểu Ngọc Nhi trách nàng chuyện gì?"
"Ta và Hải phúc tấn..." Tiểu Ngọc Nhi vội muốn giải thích.
Nhưng mà Hải Lan Châu lại đánh gãy lời nói của nàng, sâu kín nhìn nàng một cái, sau đó nói với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn có điều không biết, từ chuyện Hải lan hoa lần trước, Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn oán ta trách lầm Ngọc Nhi, làm hại Ngọc Nhi bị cấm chân, lâu như vậy vẫn không chịu gặp ta. Cho đến bây giờ cũng không chịu nói với ta một câu."
Loại lời nói hàm ý này, Tiểu Ngọc Nhi sao có thể nghe không hiểu ý nghĩa của nó, tuy trong lòng rất muốn lý luận một phen với Hải lan Châu, nhưng hiện tại nàng không thể làm càn. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể tận lực thu liễm tức giận, nói với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi tuyệt đối không có bất luận ý gì trách cứ Hải phúc tấn."
"Được rồi!" Hoàng Thái Cực nhíu mày nói dừng, nhưng cũng không có ý muốn trách cứ Tiểu Ngọc Nhi. Triết Triết ở một bên thấy sắc mặt của hắn, liền sẵn giọng nói Hải Lan Châu: "Chuyện nếu đã qua, thì không cần nhắc lại. Hải Lan Châu, đây là yến tiệc lập đông, ngươi đừng nhắc đến những chuyện mất hứng."
Hải Lan Châu ôn nhu hành lễ, áy náy nói: "Vâng, Hải Lan Châu biết sai."
Hoàng Thái Cực ngược lại không trách mắng nâng nàng dậy, ôn nhu nói: "Nàng đang có thai, đừng hành lễ nhiều.” Sau đó cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Chuyện này điều tra ra là Thuần phúc tấn làm, ngươi cũng đừng vì việc này mà trách Hải Lan Châu, dù sao các ngươi là tỷ muội, tổn thương hòa khí cũng không tốt."
"Vâng." Đã nói đến mức này, cho dù Tiểu Ngọc Nhi tức giận, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đa Đạc ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng hắn cũng không tiện mở miệng, mà chỉ nắm chặt lấy tay Tiểu Ngọc Nhi, nhìn nàng cười an ủi.
Tiểu Ngọc Nhi cảm nhận được độ ấm trên tay, oán khí trong lòng cũng tiêu đi không ít, nhìn hắn nhẹ nhàng cười.
Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng tình ý kéo dài của hai người bọn họ, trong mắt Hoàng Thái Cực liền hiện lên hàn ý. Mà Hải Lan Châu nhìn thấy hai người họ nắm tay, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Thấy không khí có chút ngưng trệ, Triết Triết vội ra mặt cười nói: "Tốt rồi, đều đứng lên đi, mau ngồi xuống ăn cơm."
Hoàng Thái Cực cũng áp chế cảm xúc dưới đáy lòng, cười nói: "Đến, đêm nay người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa náo nhiệt."
Không khí đè nén bây giờ với sinh động lên, chúng bối lặc, phúc tấn sôi nổi ngồi xuống, cùng nói cùng cười.
Ăn được một nửa liền truyền đến âm thanh của gạch ngói bị vỡ, khiến tất cả mọi người đều ngừng lại.
Triết Triết vội phân phó A Dâng Nhật đi xem, một lát sau, trong tay A Dâng Nhật đang mang một hắc điêu đi đến.
Đại bối lặc Đại Thiện không hiểu nói: "Ngày đông trời lạnh, hắc điêu này sao lại bay vào trong cung?"
trong lòng Đa Đạc nhất thời có chút bất an, bàn tay đang nắm lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi tay không tự giác chặt thêm một chút. Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái nhìn hắn, thấy Đa Đạc cau mày nhìn hắc điêu kia, trong lòng cũng càng thêm bất an.
Quả nhiên, Đỗ Lặc Mã thấy hắc điêu kia, lập tức cười nói: “Đây là đại điêu Đa Nhĩ Cổn nuôi!" Sau lại nghi hoặc nói: "Sao đột nhiên lại bay vào hoàng cung?"
Cung nữ Ô Nhã bên người Hải Lan Châu vội nói: "Đại điêu này, sợ là đến tìm Ngọc phúc tấn đi."
Đa Đạc trừng mắt nhìn qua, trong phòng hai người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Hoàng Thái Cực nhất thời âm trầm xuống.
Đỗ Lặc Mã còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nghi hoặc hỏi: "Đại điêu Đa Nhĩ Cổn nuôi, đi tìm đường tỷ làm cái gì?"
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng kéo kéo ống tay áo nàng, để nàng đừng nói nữa.
Mà Ô Nhã lại tiếp tục nói: "Nô tỳ cũng không biết, đây là đại điêu thập tứ gia nuôi, chỉ là thường xuyên thấy nó bay đến tẩm cung của Ngọc phúc tân..."
Không đợi nàng nói xong, Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Chủ tử chưa nói chuyện, một nô tỳ như ngươi sao dám xen mồm vào?!"
Ô Nhã vội co rúm bả vai, ngậm miệng lại.
Hải Lan Châu cười như không cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái: "Vẫn là Tiểu Ngọc Nhi muội có phong phạm chủ tử, nhưng mà nô tỳ của ta không nhọc ngươi đến thay ta giáo huấn."
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười lạnh: "Ta là sợ Hải phúc tấn ngài không biết cách giáo huấn những tiểu nha đầu lắm chuyện, vì vậy ta đành thay ngài giáo huấn một chút, tốt nhất đừng để sau này nàng ta gây ra chuyện lớn.”
"Ngươi!" Hải Lan Châu nghe ra được là Tiểu Ngọc nhi đang trào phúng, gương mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng.
"Được rồi! Mỗi người đều bớt tranh cãi đi!" Triết Triết vội vàng quát lớn, sau đó bất an nhìn Hoàng Thái Cực.
Đại bối lặc Đại Thiện nhìn phòng ốc yên lặng, cười nói:”Kỳ thật hắc điêu thì ở đâu cũng có, sao lại nhận định là của thập tứ đệ nuôi, ta thấy, chắc là thập tứ muội nhìn lầm rồi.”
Đa Đạc cảm kích mà nhìn Đại Thiện: “Nhị ca nói đúng, hắc điêu ở đâu cũng có, chắc cũng chỉ tương tự như hắc điêu ca ta nuôi thôi."
Hoàng Thái Cực không nói gì, mà chỉ đi đến chỗ hắc điêu, không biết lấy được cái gì từ trên chân của nó, nhưng nhìn thần sắc có vẻ lo lắng.
Cuối cùng yến tiệc tan rã trong không vui.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, lúc Hải Lan Châu xoay người đi, bên miệng hiện ra tươi cười hàm chứa ý tứ đã đạt được mục đích.
Bình luận
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1