chương 44/ 81

Bên này Hải Lan Châu đang được Đại Ngọc Nhi chăm sóc, Tiểu Ngọc Nhi bên kia cũng vì mọi người dốc lòng chiếu cố mà dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Một ngày này, Đa Đạc lại không lập tức đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, mà vừa hạ triều hắn liền đến Thanh Ninh cung của Triết Triết cầu kiến.

Lúc này Triết Triết đang ở nội cung chơi đùa với Tiểu Cách Cách, lúc này đã gần được một tuổi, nhìn thấy hắn đến cũng hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã mỉm cười, một bộ dáng hiền lành hỏi hắn: "Sao hôm nay thập ngũ đệ lại có nhã hứng đến nơi này của ta? Mau ngồi đi."

"Bát tẩu." Đa Đạc lên tiếng, sau đó ngồi xuống, rồi phân phó người đem một ít hộp gấm đặt lên bàn.

Triết Triết nhìn lễ vật được xếp đầy lên bàn, thất kinh hỏi: "Thập ngũ đệ, đây là?"

Đa Đạc gãi gãi đầu, làn da tiểu mạch chớp mắt liền hơi đỏ lên, nhưng lập tức hắn vẫn cắn chặt răng nói: "Kỳ thật, hôm nay tới, là có việc muốn nhờ Bát tẩu."

Thấy Đa Đạc ngày thường đều sang sảng hào khí, hôm nay đột nhiên im lặng như vậy, trong lòng Triết Triết nhất thời liền đoán được bảy tám phần, nhưng lại không nói ra, mà cố ý hỏi: "A? Chuyện gì vậy?"

"Chính là... Muốn Bát tẩu giúp ta làm mai." Đa Đạc thấp giọng đáp.

"Làm mai?" Triết Triết nhướng nhướng mày: "Vị này chắc hẳn là mối tình đầu của đệ đi, đệ coi trọng cô nương nhà ai?"

"Chính là, chất nữ của Bát tẩu ngài." Đầu Đa Đạc càng cúi thấp hơn.

Triết Triết không nhịn được cười, trêu ghẹo Đa Đạc nói: "Chất nữ? Chất nữ của ta có rất nhiều, không biết là thập ngũ đệ đang nói đến ai?"

"Chính là vị hiện đang ở trong cung!" Đa Đạc có chút nóng nảy.

"A ~" âm cuối của Triết Triết hơi kéo dài, Đa Đạc khó hiểu mà nhìn nàng, ngài đã hiểu rồi chứ!

"Hải Lan Châu a?" Triết Triết cười khẽ: "Nhưng mà ta không thấy đệ và nàng tiếp xúc nhiều? Sao bây giờ lại để ý nàng ta?"

"Ai nói là nàng nha! Đệ là đang nói Tiểu Ngọc Nhi!" Đa Đạc lập tức phản bác, nhưng khi chú ý tới đáy mắt bỡn cợt của Triết Triết, liền hiểu được hắn là đang bị Triết Triết đùa giỡn, nhất thời lại cúi thấp đầu xuống, hai tai đỏ bừng.

Triết Triết rốt cục nhịn không được khẽ nở nụ cười, thấy hai tai Đa Đạc càng lúc càng đỏ lên mới ngưng cười, “Vậy chuyện đệ cầu hôn, Tiểu Ngọc Nhi có biết không?”

"Nàng... Hẳn là biết." Đa Đạc nói có chút chần chờ.

"Hẳn là?" Triết Triết không hiểu.

"Nàng gần đây cũng không chịu gặp ai, ai nha, Bát tẩu, tẩu nói cho đệ biết, là giúp hay không giúp?" Đa Đạc đột nhiên có chút tức giận. Kỳ thật cũng không thể trách hắn, đêm đó, từ khi Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại hắn đã đề cập qua một lần đến chuyện kết hôn với nàng, sau đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ mơ mơ hồ hồ lên tiếng, lần thứ hai hắn nhắc tới nhưng Tiểu Ngọc Nhi căn bản ngay cả phản ứng cũng không có, trực tiếp dời đề tài, hơn nữa vài ngày gần đây hắn đều bị Tiểu Ngọc Nhi cự tuyệt ngoài cửa. Điều này khiến cho hắn vô cùng uể oải, nên hôm nay liền trực tiếp chạy đến chỗ của Triết Triết, đem hôn sự của bọn họ định xuống. Như vậy cũng giúp cho tiểu cô nương mơ mơ hồ hồ của hắn bớt đa sầu đa cảm, nghĩ đông nghĩ tây.

Triết Triết sửng sốt, lập tức cười: "Giúp, Bát tẩu tất nhiên phải giúp. Chỉ là nếu không thể xác định tâm ý của Tiểu Ngọc Nhi, vậy Bát tẩu cũng không thể cam đoan với đệ. Dù sao thành thân cũng là chuyện cả đời, nếu một bên không tình nguyện sẽ không có hạnh phúc, nhưng Bát tẩu nhất định sẽ đem toàn lực giúp đệ, được không?"

Tuy rằng không phải là đáp áp mình muốn nghe nhất, nhưng Đa Đạc vẫn gật đầu: "Vậy tiểu đệ cám ơn Bát tẩu, chuyện của đệ và Tiểu Ngọc Nhi phải dựa vào tẩu."

"Được." Triết Triết nhẹ nhàng gật đầu, rồi lập tức lại hỏi: "Đúng rồi, trước đây lâu như vậy cũng không thấy có phản ứng, như thế nào hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới?"

Đa Đạc trầm ngâm một chút, sau đó liền nói ra chi tiết: "Vì cảm kích Bát tẩu nên đệ cũng không dấu diếm. Trước vì cho rằng thập tứ ca và Ngọc tỷ tỷ có thể kết thành cây liền cành, cho nên đã nghĩ muốn chờ ca thành thân trước, rồi mới nói đến chuyện của đệ. Chỉ là sau này, Ngọc tỷ tỷ gả cho Đại Hãn, ca và đệ lại bận chuyện đánh giặc, nên cũng chưa kịp nói đến, chỉ là hiện không thể không đề cập."

"Là vì mấy ngày nay Tiểu Ngọc Nhi không chịu gặp đệ?" Triết Triết cười khẽ.

Đa Đạc lắc lắc đầu: "Lo lắng nàng một mình ở trong cung."

Triết Triết kinh ngạc: "Vì sao?"

Đa Đạc có chút xấu hổ nhìn Triết Triết, nhưng vẫn nói: "Bởi vì trước đó vài ngày Tiểu Ngọc Nhi bị bắt đi, ai cũng không muốn việc này phát sinh, chỉ là đã xảy ra rồi thì không có cách nào khác thay đổi được. Không muốn để nàng một mình lưu lại trong cung, hy vọng cuộc sống sau này có thể ở bên nàng, không muốn nàng sợ hãi, cũng không để cho nàng gặp bất kì nguy hiểm nào."

Nhìn thấy ánh mắt Đa Đạc đột nhiên trở nên chân thành tha thiết, Triết Triết ngạc nhiên.

Đa Đạc dừng lại một chút, lập tức lại tự giễu nói: "Tuy rằng không biết rốt cuộc có thể có năng lực kia hay không, nhưng mà ít nhất sẽ không để xảy ra chuyện như đêm kia một lần nào nữa." Cho là tình cảm của mình có chân thành cũng không thể đổi được sinh mệnh của nàng, loại bi phẫn, bất đắc dĩ cùng với sợ hãi này, hắn không muốn trải qua lần nữa...

Triết Triết trầm mặc.

Đêm đó, Triết Triết liền đến chỗ Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi không biết đang làm thứ gì đó với Cao Oa, thấy Triết Triết đột nhiên tiến vào, sợ tới mức các nàng trở tay không kịp, Tiểu Ngọc Nhi vội vã đem đồ gì đó giấu sau lưng, Cao Oa cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Tiểu Ngọc Nhi, đang làm cái gì đấy?" Triết Triết nghi hoặc, thuận tiện ngồi xuống ghế đẩu bên giường Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng: "Không, không có gì. Đúng rồi, trễ như thế cô cô còn tới là có chuyện gì không?"

Vừa thấy bộ dáng này của Tiểu Ngọc Nhi liền biết trong lòng có quỷ, nhưng mà Triết Triết cũng không có hỏi nhiều, mà là kêu A Dâng Nhật mang một chén tổ yến lên cho Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Đây là huyết yến đại tẩu đặc biệt mang từ Khoa Nhĩ Thấm đến, ta dặn phòng bếp làm một chút mang qua đây cho con."

Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận, cảm kích cười: "Cám ơn cô cô, mỗi lần cô cô đến đều mang rất nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Ngọc Nhi, rất nhanh sẽ làm hư Tiểu Ngọc Nhi mất!"

Triết Triết yêu thương vén mấy sợi tóc mai hỗn độn cho Tiểu Ngọc Nhi, "Hiện tại phải làm hư con, sau này có muốn sủng cũng không được rồi."

"Cô cô, lời này của người là có ý gì a?" Tiểu Ngọc Nhi vừa ăn vừa nghiêng đầu hỏi Triết Triết, ánh mắt nghi hoặc.

"Hôm nay, Đa Đạc đến chỗ ta."

"Đa Đạc? Hắn đi đến chỗ cô cô làm gì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc.

"Còn có thể vì cái gì?" Triết Triết gõ cái trán của Tiểu Ngọc Nhi một cái, có chút oán trách phản ứng trì độn của nàng: "Đương nhiên là vì muốn cầu hôn a!"

Sau khi nghe được hai chữ kia, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

"Nhìn bộ dáng này của con, xem ra điều thập ngũ đệ lo lắng là dư thừa." Triết Triết cười khẽ.

"Hắn lo lắng cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.

"Thập ngũ đệ nói đến tận hôm nay mà con cũng không chịu gặp hắn, khiến cho hắn cả ngày nghi thần nghi quỷ, cho nên hôm nay liền chạy đến chỗ ta muốn đem cọc hôn sự này định xuống, tiền trảm hậu tấu!” Triết Triết trêu chọc nói.

Nguyên bản còn có chút thẹn thùng Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy cắn môi dưới, có chút oán giận nói: "Tên ngu ngốc này..."

"Nhưng mà điều này cũng chứng minh trong tim của hắn toàn bộ đều là nhớ mong và lo lắng." Triết Triết đột nhiên cảm thán một tiếng.

Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Triết Triết không để ý đến, mà là tiếp tục nói: "Con có biết, mấy ngày nay con không chịu gặp hắn, cũng không phải nguyên nhân chính khiến hắn đột nhiên tới cầu thân?"

Thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi tò mò, Triết Triết ôn nhu cười: "Bởi vì chuyện con bị thương khiến cho hắn sợ hãi. Hắn nghĩ muốn chiếu cố tốt cho con, đường đường chính chính đứng bên cạnh che chở cho con, bất luận là gặp hiểm cảnh, hay sóng gió nào hắn cũng sẽ gánh vác cho con. Cho nên, hắn tìm đến ta để nhờ làm mai."

Đột nhiên, hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút ướt át.

Triết Triết nhẹ nhàng cười, lau khóe mắt cho Tiểu Ngọc Nhi: "Một nữ nhân được một nam nhân yêu thương sâu đậm như vậy hẳn là không nên khóc, mà phải cười mới đúng."

Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Cám ơn cô cô."

"Cho nên, con cũng nguyện ý gả cho hắn?" Triết Triết hỏi.

Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu.

Triết Triết nhoẻn miệng cười, "Vậy cô cô sẽ vì hai người thu xếp tốt, trước con cứ nghỉ ngơi tốt."

"Cung tiễn cô cô." Tiểu Ngọc Nhi vội đứng dậy, tiễn Triết Triết tới cửa.

Quay người lại, đáy mắt Tiểu Ngọc Nhi đã bị hạnh phúc lấp đầy.

Đêm khuya, Triết Triết nằm trên giường, nhớ tới tình cảm chân thành tha thiết của Đa Đạc ngày hôm nay, nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh.

Thời gian có trôi đi hắn vẫn tuấn lãng như cũ, vẫn anh khí mê người.

Triết Triết có chút si mê nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay miêu tả gương mặt Hoàng Thái Cực, nhưng đồng thời trong mắt cũng ẩn ẩn mang theo tia bi thương. Nếu như nàng cũng có thể được một người như vậy yêu thương, cho dù là chỉ là một chút, cũng sẽ hạnh phúc, cam nguyện vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.

Ngày hôm sau, tâm tình Đa Đạc vẫn luôn khẩn trương cùng chờ mong đi đến trước sân của Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này đây, rốt cục Tiểu Ngọc Nhi cũng không cự tuyệt hắn ngoài cửa, khiến cho Đa Đạc vui sướng không thôi.

Tiểu Ngọc Nhi có chút mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm trên giường, trong tay không biết đang cầm cái gì.

Đa Đạc vội đi tới, ngồi xuống ghế đẩu, có chút khẩn trương nhìn nàng: "Bảo Âm, nàng có khỏe không? Sắc mặt sao lại có chút khó coi như vậy?"

Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, chỉ đưa cho hắn một cái hà bao.

Đa Đạc kinh ngạc cầm lấy cái hà bao kia lật ra xem, chỉ thấy cái hà bao này lấy màu xanh ngọc làm chủ đạo, trên hoa văn thêu một chim ưng đang giương cánh bay, đôi mắt chim ưng được thêu màu đỏ, bên cạnh trừ một ít chi tiết cũng có một ít đồ án quen thuộc. Đây chính là đồ án trên kim bài phi ưng mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa cho hắn. Khó trách mấy ngày trước Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên nói muốn xem kim bài của hắn một chút, chính là vì muốn thêu cho hắn cái hà bao này sao?

Đa Đạc linh quang chợt lóe: "Chẳng lẽ mấy ngày nay, nàng không chịu gặp ta, là vì muốn làm cái hà bao này."

Tiểu Ngọc Nhi tức giận nguýt hắn một cái: "Đương nhiên rồi, ai biết chàng lại không có kiên nhẫn như vậy, trực tiếp đến tìm cô cô nói ra mọi chuyện, hại ta phải thêu cái hà bao này suốt đêm!..."

Lời tiếp theo Tiểu Ngọc Nhi chưa kịp nói ra, vì Đa Đạc đã ôm chặt lấy nàng.

Lời vừa rồi của Tiểu Ngọc Nhi khiến hắn vui sướng không thôi, hiện giờ nhận được lễ vật này tâm tình Đa Đạc có thể nói là mừng rỡ như điên: "Cám ơn nàng, Bảo Âm."

Tựa hồ cũng cảm nhận được hắn tràn ngập vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng đập hắn một chút, nhẹ giọng mắng một tiếng: "Đồ ngốc!"

Mà Đa Đạc lúc này cũng ngốc nghếch cười, nhưng lập tức lại như nghĩ tới điều gì, vội buông lỏng Tiểu Ngọc Nhi ra: "Nếu Bát tẩu đã tìm nàng, vậy nàng trả lời như thế nào?"

Tiểu Ngọc Nhi lập tức thu liễm tươi cười.

Đa Đạc khẩn trương nhìn nàng: "Vẫn là không đồng ý sao?"

Tiểu Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêng người nằm lại trên giường: "Hiện mệt chết đi được, ta muốn nghỉ ngơi. Cao Oa, đưa thập ngũ gia ra ngoài."

Đa Đạc còn muốn hỏi lại, nhưng Tiểu Ngọc Nhi đã dùng chăn bao lại từ đầu đến chân, Cao Oa tiến lên nói: "Thập ngũ gia, Cách Cách vì ngài mà thêu hà bao cả đêm, đến giờ vẫn chưa ngủ, ngài vẫn nên đi trước đi."

Đa Đạc có chút nôn nóng, nhưng lại nghĩ lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi đã một đêm không ngủ, hắn cũng không đành lòng quấy rầy. Có chút rầu rĩ không vui ra cửa.

Cao Oa đưa Đa Đạc tới cửa, khẽ cười nói: "Nô tỳ nghe nói lúc thập ngũ gia thổ lộ cõi lòng đã tặng một cây trâm ngọc cho Cách Cách?"

Đa Đạc không hiểu sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy, những vẫn gật gật đầu.

"Cho nên a, Cách Cách cũng đặc biệt vì thập ngũ gia mà suốt đêm thêu cái hà bao này cho ngài.” Cao Oa ý vị thâm trường nhìn Đa Đạc một cái, sau đó đóng cửa lại.

Đa Đạc đứng tại chỗ, ngây ngốc nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Cao Oa, dần dần tỉnh ngộ! Rốt cục nội tâm nhịn không được mừng như điên, Đa Đạc phá lên cười.

Phòng trong, Tiểu Ngọc Nhi lúc này đang trốn ở trong chăn, nghe được tiếng cười của Đa Đạc, nàng cũng nhịn không được bật cười: "Tên ngu ngốc này!"

Bình luận





Chi tiết truyện