chương 178/ 334

Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ốc sên to rụt lại thân thể, trong mắt mọi người dĩ nhiên chỉ còn cái vỏ cứng xinh đẹp. Long Hạo Thần nâng lên hai tay, ngăn cản đồng bạn đi tới gần ốc sên.

Kho báu của Vua Sâm Chu lại là một ốc sên, đây thật quá kỳ lạ. Hơn nữa Vua Sâm Chu không phải quang thuộc tính. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sinh mệnh thuộc tính của nó còn hỗ hợp thuộc tính khác. Thậm chí bởi vì sinh hoạt trong đầm lầy mà toàn thân nó nhiễm độc tố.

Nhưng ốc sên trước mắt lại là quang thuộc tính tinh thuần. Nhìn nó dáng vẻ khẩn trương như vậy, hiển nhiên không phải bạn tốt với Vua Sâm Chu, càng không thể nào là tình nhân.

Như vậy, đáp án chỉ có một, nó là kẻ địch của Vua Sâm Chu, hoặc nên nói là kho báu của Vua Sâm Chu. Ốc sên này vẫn đang sống tốt, Xà Ma Thần An Độ Ma Li muốn đối phó Vua Sâm Chu tốn tới mấy tháng, chứng tỏ Vua Sâm Chu cần giải quyết ốc sên này cũng có vài tháng. Một vật có thể khiến ma thú cấp chín qua mấy tháng rồi vẫn không có cách nào, sự nguy hiểm khỏi nói cũng biết. Cho nên dù ốc sên này có quang thuộc tính như Long Hạo Thần, hắn không thể để đồng bạn tiếp cận.

"Thánh Vệ số mười một, ngươi có biết loại ma thú này không?" Long Hạo Thần quay đầu nhìn hướng Khô Lâu băng.

Thánh Vệ số mười một đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, hốc mắt lấp lánh ánh lửa băng xanh, tản ra vài phần cảm xúc. Dường như nó nghĩ tới cái gì rồi lại không dám chắc chắn.

"Không sao đâu, dù là ngươi tự đoán cũng không sao." Long Hạo Thần khích lệ.

Trong Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy này, bọn họ lần lượt gặp phải ma thú viễn cổ sớm biến mất ở bên ngoài như Sâm Chu và Vua Cứ Kình. Ốc sên to này rất có thể cũng là ma thú cổ xưa. Nhưng thông tin về nó thì mọi người không biết chút gì, đương nhiên sẽ không dám dễ dàng tiếp cận nó.

Thánh Vệ số mười một nhẹ lắc đầu, trầm giọng nói.

"Đây nhất định là ma thú thượng cổ, trên người nó có hơi thở huyết mạch thuộc về thượng cổ ma thú. Chắc là loại Tinh Quang Thần Thú. Nhưng rốt cuộc là cái gì thì ta không biết rõ. Có lẽ Thánh Vệ số chín sẽ biết đôi chút."

Nghe Thánh Vệ số mười một nhắc tới Thánh Vệ số chín thì hiện rõ ngữ khí cung kính, Long Hạo Thần trong lòng chợt động, nói.

"Số mười một, các ngươi cùng là Thánh Vệ, vì sao ba ngươi đối với số chín cung kính như vậy? Dường như địa vị giữa các ngươi không bình đẳng."

Thánh Vệ số mười một hơi ngây ra những vẫn đáp lời Long Hạo Thần.

"Địa vị không giống nhau. Nguyên bản chủ nhân chỉ có chín Thánh Vệ, họ đi theo chủ nhân đã lâu, hơn nữa đều từng thua dưới tay chủ nhân. Ta và Thánh Vệ số mười, Thánh Vệ số mười hai là thị tòng vạn năm trước chủ nhân thu nhận. So với chín đại Thánh Vệ thì chúng ta thua xa, dù là thực lực hay là kiến thức."

Long Hạo Thần thầm kinh ngạc, thầm nghĩ thì ra là thế. Khó trách cùng là cấp bảy, rõ ràng Thánh Vệ số chín mạnh hơn ba Thánh Vệ khác nhiều. Đồng thời hắn càng mong chờ sự kỳ diệu trong tháp Vĩnh Hằng. Đạt được bốn đại Thánh Vệ trợ giúp, khiến tổng thực lực của đội họ tăng lên gần gấp đối. Nếu sau này có được toàn bộ mười hai Thánh Vệ, vậy sẽ là tình cảnh như thế nào? Khi đó tu vi của mình tất nhiên đã đạt đến cấp chín. Đám Thánh Vệ nếu đều tiến vào cảnh giới cấp chín, xem như gặp phải ma thần bình thường cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua, Long Hạo Thần chợt nhớ đến lời Dạ Tiểu Lệ từng nói, mặc kệ ra sao cũng không thể leo lên tầng cuối cùng tháp Vĩnh Hằng. Nếu không, chính mình có lẽ sẽ rơi vào oán niệm của Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.

"Ngươi đi mời số chín đến đây, xem coi hắn có biết loại thú này không."

Hiện tại hiển nhiên không phải lúc nghiên cứu tình hình tháp Vĩnh Hằng. Long Hạo Thần lập tức khiến số mười một mời số chín lại đây, xem coi vị Thánh Vệ kiến thức rộng rãi này có biết ốc sên trước mắt rốt cuộc là loại ma thú nào không.

Hang động không quá sâu, chốc lát sau vang lên bước chân hơi nặng nề của Thánh Vệ số chín đã tới gần Long Hạo Thần. Khi nó trông thấy ốc sên thì hơi cứng người, ngay cả hốc mắt nhấp nháy Cường Giả Chi Hồn dường như cũng đông lại.

Long Hạo Thần không quấy rầy nó. Trừ thực lực ra, khác biệt lớn nhất là cảm xúc và trí tuệ của nó hơn xa ba Thánh Vệ. Ba tên kia chỉ có bản năng chiến đấu và một ít ký ức, nhưng Thánh Vệ số chín lại có linh hồn thuộc về chính mình. Ví dụ hiện giờ nó nhìn Thải Nhi thì hơi thở phát ra càng tôn kính hơn đối với Long Hạo Thần.

Vài phút sau cảm xúc Thánh Vệ số chín mới dần hồi phục bình thường, lẩm bẩm.

"Đây, đây là trong loại Tinh Quang Thần Thú, đại biểu hòa bình Nhật Nguyệt Thần Oa!"

Vừa nghe nói nó biết loại ma thú này, Long Hạo Thần lên tinh thần.

"Nhật Nguyệt Thần Oa, là loại ma thú như thế nào?"

Thánh Vệ số chín nói.

"Cho dù là ở thời cổ đại thì trình độ quý hiếm của nó hơn cả long tộc. Nói đến Nhật Nguyệt Thần Oa, phải trước tiên nhắc tới Tinh Quang Thần Thú. Tinh Quang Thần Thú là loại thần thú cực mạnh trong thời viễn cổ. Chúng nó đều là quang minh thuộc tính. Trong bất cứ chủng loại ma thú nào đều có khả năng sinh ra Tinh Quang Thần Thú. Mỗi một Tinh Quang Thần Thú đều là cấp mười, chúng nó bị gọi là đại biểu quang minh. Nhưng giá trị thật sự của Tinh Quang Thần Thú quá trân quý, cho nên mỗi khi Tinh Quang Thần Thú xuất hiện, lập tức bị chủng tộc khác bao vây tập thể, tựa như nhân loại gặp phải thần khí. Mặc kệ là chủng tộc nào, đều sẽ sinh ra ý muốn độc chiếm chúng."

"Bởi vậy, Tinh Quang Thần Thú không thể sinh sản, số lượng chúng nó biến ngày càng ít, mãi đến cuối cùng tuyệt chủng, không còn xuất hiện Tinh Quang Thần Thú nữa."

"Vậy rốt cuộc Tinh Quang Thần Thú có thể đem đến chỗ tốt gì?" Long Hạo Thần tò mò hỏi.

Thánh Vệ số chín trầm giọng nói.

"Ta cho một ví dụ đơn giản, ngài sẽ hiểu. Chủ nhân trước lúc xây dựng tháp Vĩnh Hằng, chỗ trung tâm dùng ba viên ma tinh Tinh Quang Thần Thú. Mãi đến hôm nay tháp Vĩnh Hằng vẫn huy hoàng là bởi vì có ba viên ma tinh này, có thể khiến tháp Vĩnh Hằng trở thành chân chính đại thần khí."

"Đại thần khí?" Long Hạo Thần lại nghe đến danh từ mới.

Thánh Vệ số chín giải thích.

"Gọi là đại thần khí, tựa như cột trụ lúc trước bị chúng ta hủy diệt, chẳng qua cây cột đó dường như chưa đạt đến tầng đại thần khí, nhưng đã có hình dạng ban đầu. Hình như cột trụ đó là do siêu thần khí còn khủng bố hơn cả đại thần khí lắp ráp ra. Siêu thần khí, cho đến nay chúng ta chưa từng thấy qua, ít nhất thì trong kiến thức và ký ức của chúng ta chưa từng tồn tại. Thế giới chúng ta chỉ lưu truyền một ít tin tức có liên quan đến siêu thần khí, nhưng thực tế thì trong bất cứ quyển sách nào đều không có ghi chép về siêu thần khí."

Lâm Hâm đứng bên cạnh kiềm không được hỏi.

"Sao ngươi có thể chắc chắn Trụ Ma Thần đó chính là một bộ phận của siêu thần khí?"

Thánh Vệ số chín nói.

"Hơi thở. Tuy uy lực của nó còn chưa thể so sánh với thần khí bình thường, nhưng lúc tổn thương xuất hiện hơi thở vượt xa đại thần khí. Loại hơi thở khủng bố này thậm chí mạnh gấp mười lần tháp Vĩnh Hằng. Thứ như vậy trừ siêu thần khí ra, ta không thấy có cách giải thích khác."

Long Hạo Thần gật đầu, lòng dấy lên sóng gió. Thần khí, đại thần khí, siêu thần khí, lần đầu tiên hắn nghe nói về hệ thống thần khí. Không cần nghi ngờ, những thứ này đích thực tồn tại. Tháp Vĩnh Hằng là một đại thần khí, sự kỳ diệu của nó thì hắn đã chứng kiến rất nhiều lần. Bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc rất có thể là bộ phận do siêu thần khí hợp thành. Khó trách sáu ngàn năm qua nhân loại nghĩ hết cách mà không thể phá hủy. Nhưng nếu đã vậy thì sao Hạo Nguyệt làm được?

Thoáng chốc tâm Long Hạo Thần trầm xuống. Dường như hắn bắt được một tia manh mối rồi lại không có chứng cớ chứng minh suy nghĩ của hắn. Huống chi hắn suy đoán không phải vẹn toàn, còn rất nhiều sơ hở.

Thánh Vệ số chín nói tiếp.

"Trong một đoạn thời gian, Tinh Quang Thần Thú từng cùng đẳng cấp với thần khí. Trong số thần khí truyền từ thời cổ đại đến nay, cứ là quang thuộc tính thì có chín phần liên quan đến Tinh Quang Thần Thú. Đa số Tinh Quang Thần Thú có sức chiến đấu cường đại, muốn giết chết chúng nó, lấy được lợi ích từ người chúng, nhất định phải trả cái giá cực kỳ lớn. Trong các chủng loại Tinh Quang Thần Thú, khó đối phó nhất lại là một vật đặc biệt. Nó khác với Tinh Quang Thần Thú, bởi vì bản thân không có lực công kích mạnh, sẽ không thương tổn kẻ địch. Lúc bị tấn công thì nó thường chỉ lựa chọn phòng ngự. Mãi đến khi kẻ địch mỏi mệt kiệt sức mới rời đi. Loại Tinh Quang Thần Thú này, chính là Nhật Nguyệt Thần Oa trước mắt chúng ta. Một loại không biết công kích lại là thần thú có lực phòng ngự cường đại gần như vô địch. Cũng chính bởi vì bản thân nó không công kích, cho nên trong Tinh Quang Thần Thú được gọi là đại biểu hòa bình."

Hàn Vũ nhịn không được hỏi.

"Không biết công kích? Chẳng lẽ không thể bắt nó đi rồi chậm rãi nghĩ cách giải quyết sao? Thế nào cũng sẽ có sơ hở chứ."

Thánh Vệ số chín lắc đầu, nói.

"Phòng ngự của Nhật Nguyệt Thần Oa bị gọi là Tường Thành Vĩnh Hằng. Chẳng những có thể ngăn cản đa số công kích, thậm chí kháng cự tất cả thuộc tính phụ. Trong lịch sử thời cổ đại, Nhật Nguyệt Thần Oa đã từng xuất hiện ba lần, lại chỉ có một lần bị đánh chết. Lần đó nó gặp phải một đại thần khí lấy công kích làm chủ, hơn nữa từ khi bắt đầu chiến đấu không đúng lúc tiến vào trạng thái phòng ngự, bị tấn công lén, cho nên Nhật Nguyệt Thần Oa đã chết. Sau khi lấy Nhật Nguyệt Thần Oa, lúc đó vị ấy thống trị thời kỳ viễn cổ gần ngàn năm. Đó là một long tộc, sau khi nuốt vào Nhật Nguyệt Thần Oa, tiến hóa trở thành Long Thần. Nhưng các ngươi có biết nó kết thúc sự thống trị như thế nào không?"

"Trong Tinh Quang Thần Thú thì Nhật Nguyệt Thần Oa có địa vị đặc biệt. Khi Thần Long thống trị đại lục gần ngàn năm sau, lại xuất hiện một Nhật Nguyệt Thần Oa, cùng với nó còn có một nhân loại. Nhân loại này giống như chủ nhân vậy, y cầm Nhật Nguyệt Thần Oa làm tấm thuẫn, cuối cùng đánh chết Thần Long. Bắt đầu từ đó, nhân loại rốt cuộc hiện ra tài hoa, hoàn thành quá trình thống nhất cả đại lục."

"Giống như ta?" Long Hạo Thần mắt chợt sáng ngời. "Ý ngươi là thần quyến giả?"

Thánh Vệ số chín nhẹ lắc đầu.

"Thời xưa không có xưng hô thần quyến giả. Nhân loại tựa như một chủng loại ma thú, chỉ là sau này nhân loại thống trị thế giới rồi, khoe khoang chính mình càng cao cấp hơn mà thôi. Cho nên nếu ngài ở thời cổ thì chính là một phần Tinh Quang Thần Thú."

"A?"

Không chỉ có Long Hạo Thần, các thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất bật thốt kinh kêu.

Tinh Quang Thần Thú trong miệng Thánh Vệ số chín lại là thần quyến giả Quang Minh Nữ Thần, điều nay khó mà tưởng tượng được. Khó trách trước đó Long Hạo Thần cảm giác hơi thở trong động cho cảm giác thân thiết như vậy. Hơn nữa tới đây rồi, bọn họ đều cảm thấy Nhật Nguyệt Thần Oa tỏa ra hơi thở rất giống Long Hạo Thần, trình độ tinh thuần linh lực cũng không khác bao nhiêu. Thì ra từ góc độ nào đó, bọn họ giống nhau, chẳng qua phân biệt chủng tộc.

Lâm Hâm yếu ớt nói.

"Vậy, vậy nếu ta ăn đại ca một miếng thịt, có tiến hóa không?"

Ánh mắt Thánh Vệ số chín chợt biến lạnh lẽo.

"Dám thương tổn chủ nhân, chết!"

Lâm Hâm vội cười nịnh, nói.

"Ta chỉ hỏi thôi mà, tò mò thôi."

Thánh Vệ số chín lắc đầu nói.

"Trừ phi là ăn hết cả người chủ nhân, có thể kế thừa huyết mạch Tinh Quang Thần Thú."

Thải Nhi đột nhiên nói.

"Cứ xưng là huyết mạch thần quyến giả đi, cái gì huyết mạch thần thú chứ, thật khó nghe."

Thánh Vệ số chín không thèm để ý người khác, tơi phiên Thải Nhi thì hơi thở rõ ràng lộ ra vài phần sợ hãi, nhẹ gật đầu.

Trong đầu Long Hạo Thần sắp xếp lại suy nghĩ.

"Tổng kết những thứ ngươi nói chính là, đã từng có một con rồng có được đại thần khí, giết một Nhật Nguyệt Thần Oa xong ăn mất, do đó thăng thành Thần Long thống trị đại lục ngàn năm. Tiếp đó, nó lại bị một Quang Minh Nữ Thần thần quyến giả giống như ta nắm giữ Nhật Nguyệt Thần Oa giết chết, do đó tạo nên cơ sở thống nhất đại lục, đúng không? Vậy lần thứ ba xuất hiện Nhật Nguyệt Thần Oa đâu?"

Thánh Vệ số chín nói.

"Lần thứ ba xuất hiện Nhật Nguyệt Thần Oa thì đại lục đã trở thành thế giới nhân loại thống trị. Nhật Nguyệt Thần Oa bị phát hiện liền bị bao vây, chỉ là không ai có thể phá vỡ phòng ngự của nó, cuối cùng Nhật Nguyệt Thần Oa chạy thoát không biết tung tích. Hôm nay cái con này, rất có khả năng là con năm đó. Sau này chưa từng nghe nói xuất hiện loại thần thú hòa bình nữa."

Vương Nguyên Nguyên lẩm bẩm.

"Nghe thì trước đó Nhật Nguyệt Thần Oa xuất hiện hai lần dường như đều ý nghĩa thay đổi triều đại, đại lục đổi người thống trị, chỉ có lần thứ ba là khác. Vậy thì lần này Nhật Nguyệt Thần Oa xuất hiện, vừa lúc chúng ta phá hủy Trụ Ma Thần thứ nhất, đây có phải ý nghĩa ma tộc sẽ bị liên minh chúng ta giải quyết?"

Tuy rằng Vương Nguyên Nguyên chỉ nói vậy thôi, nhưng nghe lời cô thì mọi người có cảm giác nâng cao tinh thần, ít nhất thì là điềm lành. Hơn nữa ngay sau đó Thánh Vệ số chín đặt dấu chấm khẳng định cho kết luận của cô.

"Lần thứ ba Nhật Nguyệt Thần Oa xuất hiện, là lúc nhân loại cùng chủ nhân đại chiến."

Trong đội rơi vào yên tĩnh trong chốc lát. Long Hạo Thần đột nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn hướng Thánh Vệ số chín.

"Ý ngươi là, người sáng lập ra tháp Vĩnh Hằng Tử Linh Thánh Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư tiền bối chính năm đó dẫn dắt Tử Linh pháp sư cùng nhân loại tử chiến, là một trong người dẫn đến tràng đại chiến này?"

Thánh Vệ số chín ngọn lửa Cường Giả Chi Hồn trong hốc mắt đột nhiên nhấp nháy kịch liệt và nóng rực, trầm giọng nói.

"Không có một trong."

Đơn giản bốn chữ, cho mọi người cảm giác sét đánh ngang tai. Không có một trong, không có một trong.

Y Lai Khắc Tư, chẳng phải là thủ phạm dẫn đến kiếp nạn cho nhân loại, thủ lĩnh tất cả Tử Linh pháp sư, thậm chí là người thống trị Tử Linh pháp sư? Khó trách tháp Vĩnh Hằng mạnh như vậy, thì ra là thế.

Long Hạo Thần mím chặt môi, xem hai má hắn căng cứng cơ bắp có thể thấy cảm xúc của hắn không bình tĩnh.

Mọi người có thể hiểu cảm xúc hiện tại của hắn. Làm một kỵ sĩ, hắn dẫn theo đồng bạn nhận ơn từ Tử Linh pháp sư là tội nhân của nhân loại, từng mang đến hiểm họa thậm chí khiến nhân loại suýt bị hủy diệt. Hơn nữa cũng bởi vì trận tai nạn đó khiến nhân loại tổn thương nặng, do đó tiến vào thời đại hắc ám dài đến sáu ngàn năm. Thế nên tâm tình Long Hạo Thần sao dễ chịu cho được.

Yên tĩnh kéo dài tới mười phút, Long Hạo Thần nhìn chăm chú đồng bạn, chậm rãi nói.

"Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, nhưng chưa xảy ra thì không thể tiếp tục. Ta quyết định, tương lai sẽ không bước lên tầng ba tháp Vĩnh Hằng. Thật xin lỗi mọi người."

Nói xong hắn đột nhiên khom người, cúi gập hướng đồng bạn.

Tiếng xin lỗi này có hai ý nghĩa. Một là bởi vì hắn dẫn đồng bạn nhận ơn của Tử Linh pháp sư nên thấy áy náy. Cái khác là vì hắn quyết định không mang mọi người rèn luyện trong tháp Vĩnh Hằng.

Sáu người Liệp ma Đoàn khác hầu như thoáng chốc tách ra, ai cũng không nhận Long Hạo Thần hành lễ.

Hàn Vũ một phen đỡ lấy Long Hạo Thần.

"Đại ca, cậu đừng như vậy, không phải lỗi tại cậu. Trước đó chúng ta không ai biết! Huống chi, tất cả điều cậu làm đều nghĩ cho đội, cậu không có sai. Sự việc cậu quyết định, chúng ta đều ủng hộ hết mình. Huống chi chúng ta không vì Tử Linh pháp sư làm điều gì, chỉ là nhận chút ơn của y mà thôi. Chúng ta đã vì liên minh hủy một cây Trụ Ma Thần. Hành động của chúng ta không thẹn với trời đất, đủ để đối mặt các tiền bối và đồng bào!"

Hàn Vũ nói mấy lời này chém đinh chặt sắt, giữ chặt cánh tay Long Hạo Thần. Nếu Long Hạo Thần là tội nhân với nhân loại, vậy trên thế giới này còn người nào có thể đứng thẳng?

Long Hạo Thần hít sâu, nhìn đồng bạn vẻ mặt tha thiết, sắc mặt hắn dần thả lỏng, khẽ thở dài, nói.

"Chúng ta đi thôi."

"Chủ nhân, Nhật Nguyệt Thần Oa…" Thánh Vệ số chín hơi vội vàng nói.

Mặc kệ là thời đại nào ở đại lục, Nhật Nguyệt Thần Oa đều là vật báu vô giá! Nhưng xem Long Hạo Thần làm bộ dáng thì như muốn từ bỏ nó.

Long Hạo Thần lãnh đạm nói.

"Vua Sâm Chu đã chết, nó không còn kẻ địch, có lẽ sinh hoạt trong Vực Tử Vong là an toàn cho nó nhất. Theo ngươi nói thì ta với nó là Tinh Quang Thần Thú, chẳng lẽ ta còn phải thương tổn nó sao? Chỉ hy vọng nó có thể phù hộ nhân loại chúng ta chiến thắng ma tộc, khiến ánh quang minh lại chiếu rọi trên đại lục."

Sự việc về tháp Vĩnh Hằng đối với hắn mà nói là đả kích rất lớn. Huống chi, khi hắn biết lai lịch của Nhật Nguyệt Thần Oa, đã không có lòng tham với nó. Ngọc có tội, Long Hạo Thần tự hỏi, chính mình không có năng lực bảo vệ Nhật Nguyệt Thần Oa. Tuy tu vi của hắn không thấp, nhưng so sánh với cường giả chân chính thì còn kém xa. Còn về ăn thịt Nhật Nguyệt Thần Oa thì chưa từng nghĩ tới. Trước không nói đến Long Hạo Thần sẽ không tổn hại ma tộc không hề uy hiếp đến mình, cho dù người khác muốn tấn công Nhật Nguyệt Thần Oa cũng không có khả năng làm được!

Không cần nghi ngờ, Vua Sâm Chu ở tại đây phát hiện Nhật Nguyệt Thần Oa, không biết tốn bao nhiêu tâm tư lại vẫn không thể như ý muốn. Nếu không, nó sẽ không phải là Vua Sâm Chu, chỉ sợ đã là long vương rồi.

Nhìn Long Hạo Thần đi ra ngoài, đồng bạn của hắn không chút do dự theo sau. Lúc này lòng Long Hạo Thần có chút yếu ớt, bởi vậy hiện giờ hắn càng cần đồng bạn sát bên. Cho dù là Lâm Hâm có tiềm chất thần giữ của thì hiện giờ cũng không liếc Nhật Nguyệt Thần Oa một ánh mắt.

Thánh Vệ số chín đi ở cuối cùng, nó quay đầu liếc Nhật Nguyệt Thần Oa to lớn, lại nhìn Long Hạo Thần, trong mắt thiêu đốt Hỏa Hồn đột nhiên rung động vài phần. Đúng vậy, khi Nhật Nguyệt Thần Oa đặt ngay trước mắt, sao có thể không động lòng. Tùy ý từ bỏ, cho dù là chủ nhân trước của nó, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư cũng không thể làm được.

Nhớ lại chuyện về Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, thân thể Thánh Vệ số chín đột nhiên run rẩy, dường như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, ảm đạm cúi đầu, theo sau đi hướng ngoài động.

"Kỳ thực trên thế giới này không có chính xác tuyệt đối, cũng không có sai lầm tuyệt đối. Tựa như năm đó trận hủy diệt của Tử Linh pháp sư, đáng tiếc, thật đáng tiếc. Thánh Chủ trong nhân loại lại cuối cùng trở thành kẻ địch của nhân loại, đi hướng diệt vong. Quá trình này sao không khiến người than tiếc?"

Thanh âm thánh thót mang mấy phần thâm trầm đột nhiên vang vọng trong hang động tràn đầy dây mây. Long Hạo Thần gần như bản năng xoay người lại, hơn nữa phóng ra song kiếm của mình.

Thân thể Nhật Nguyệt Thần Oa không biết từ khi nào thò ra khỏi vỏ sò cứng rắn. Một đôi mắt to đen như mực nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt rất dịu dàng, trên đầu hai cái vòi mềm hợp vào chính giữa.

Long Hạo Thần kinh ngạc nói.

"Là ngươi đang nói?"

Nhật Nguyệt Thần Oa rất có nhân tính gật đầu với Long Hạo Thần.

"Đúng vậy, là ta."

Long Hạo Thần quay người thì đồng bạn cũng bản năng canh giữ cạnh hắn. Nhật Nguyệt Thần Oa miệng nói tiếng người, đây là tình huống gì?

Long Hạo Thần ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú đôi mắt Nhật Nguyệt Thần Oa.

"Ta không hiểu ý ngươi."

Nhật Nguyệt Thần Oa nhàn nhạt nói.

"Thiên chất bẩm sinh vĩnh viễn không có khả năng trở thành vĩnh cửu. Mọi thứ về sau đều sẽ ảnh hưởng đến thiên phú bẩm sinh. Tựa như trong thần tuyển đứa con quang minh sẽ chịu vật chất bên ngoài thu hút, cho dù nội tâm tinh thuần tới đâu cũng sẽ bị nhiễm bẩn."

"Thần Quang Minh, chính là vị thần trông giữ trật tự thế giới. Nhật Nguyệt Thần Oa chúng ta là bởi vì duy trì trật tự mà sinh ra. Đáng tiếc là cho đến nay, chúng ta chưa bao giờ thật sự thành công."

Nói đến đấy, rõ ràng cảm xúc của Nhật Nguyệt Thần Oa biến bi thương. Long Hạo Thần lẳng lặng lắng nghe nó tâm sự. Không biết vì sao, hắn trực giác lời Nhật Nguyệt Thần Oa sắp nói sẽ rất quan trọng với mình.

"Sứ mệnh Nhật Nguyệt Thần Oa chúng ta là cao thượng nhưng vận mệnh lại là bi kịch. Đời thứ nhất Nhật Nguyệt Thần Oa sinh ra, lúc ấy còn giáng sinh một vị quang minh khác, chính là một Tinh Quang Thần Thú, theo nhân loại các người nói là thần quyến giả. Nó là một quang minh rồng, mới rồi Khô Lâu nhỏ nói rất chủ quan, sự thật càng làm người ta đau lòng."

"Vĩ đại Quang Minh Thần lựa chọn long tộc, là bởi vì bản thân long tộc cường đại, chúng nó có năng lực tự bảo vệ mình, giao cho thể chất thần quyến giả càng khiến nó trở thành cường giả không gì sánh bằng. Nhưng thần đã bỏ quên sự tham lam của long tộc. Có lẽ nội tâm long tộc không bạo ngược, nhưng chúng nó trời sinh có tính độc chiếm với sự vật xinh đẹp. Cho nên tổ tiên của ta biến thành bi kịch thứ nhất. Quang Minh Long lấy được niềm tin của nó rồi lại tập kích nó, đem nó biến thành thực vật. Quang Minh Long cũng theo đó thức tỉnh, trở thành cường đại Thần Long, từ đó thống trị thế giới này qua thời gian ngàn năm."

"Đáng tiếc, trong lòng nó có tỳ vết. Hơn nữa bởi vì nó tham lam mà sự thống trị dần đi hướng suy tàn. Quang Minh Thần đối với hành vi của nó vô cùng đau lòng."

"Đại lục không ngừng sinh sản sinh mệnh mới, nhân loại dần hiện tài hoa. Có lẽ, mặt ám trong lòng nhân loại còn nhiều hơn chủng tộc khác. Nhưng nhân loại có sự sáng tạo mà chủng tộc khác không có. Cho nên, cuối cùng thần chọn nhân loại, chọn nhân loại trở thành người truyền lời của thần. Vì thế có đứa con quang minh thứ hai và người giữ trật tự chúng ta sinh ra."

"Kỳ này tổ tiên may mắn, ít nhất thì ban đầu nó may mắn. Nó cùng với vị quang minh này phối hợp, gian khổ tu luyện, trở thành anh hùng dẫn theo đại quân nhân loại, rốt cuộc giết đến hang ổ Thần Long. Dựa vào hiểu rõ suy nghĩ của Thần Long, cuối cùng đánh chết, trở thành dũng sĩ diệt long, đồng thời dẫn dắt nhân loại bắt đầu thống nhất đại lục, khiến đại lục tiến vào thời đại Huy Hoàng."

"Đây chẳng phải rất hoàn mỹ sao?" Long Hạo Thần kiềm không được nói chen vào.

Ngữ điệu của Nhật Nguyệt Thần Oa đột nhiên biến giận dữ.

"Hoàn mỹ? Hoàn mỹ chỉ có nhân loại đó. Lúc đầu hắn đích thực hoàn mỹ. Nhưng khi hắn già đi, sinh mệnh sắp tới tận cùng, ngươi có biết hắn làm cái gì không?"

Long Hạo Thần mê mang lắc đầu.

Nhật Nguyệt Thần Oa lạnh lùng nói.

"Chẳng biết hắn nghe ở đâu nuốt vào thịt Tinh Quang Thần Thú là có thể trường sinh bất lão."

Nghe nó nói câu này, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Phút chốc hắn bản năng siết chặt hai tay. Người khác cũng kinh sợ biến sắc mặt. Tuy Nhật Nguyệt Thần Oa không nói rõ, nhưng hiển nhiên họ nghe ra ý của nó.

"Phản bội, hắn phản bội đồng bạn tốt nhất của mình, phản bội người bạn cùng hắn đồng sinh cộng tử, vì hắn trả giá tất cả, chỉ vì khả năng trường sinh bất lão hư vô. Mặt tối tiềm ẩn trong nhân loại các ngươi ở giây phút đó hoàn toàn bộc lộ. Vị tổ tiên thứ hai của ta, rốt cuộc không thể trốn thoát vạn mệnh tổ tiên thứ nhất. Nhưng đau khổ trong lòng nó càng hơn cả vị thứ nhất. Bởi vì cảm tình sâu nhất trong lòng nó cuối cùng lại khiến nó thành thực vật."

"Khi ta làm người thủ hộ đời thứ ba giáng xuống thế gian, là mang theo ký ức hai đời tổ tiên. Cho nên ta hận nhân loại các ngươi, mặc kệ thế nào cũng không muốn lựa chọn nhân loại làm người hợp tác. Ta muốn ở trên thế giới này tuyển chọn chủng tộc càng thêm hoàn mỹ, thống nhất trật tự."

"Nhưng không thể không thừa nhận, nhân loại sáng tạo khiến đại lục biến càng thêm tốt đẹp. Nếu muốn lập nên trật sự mới, rất có thể khiến sinh linh oán than. Làm người giữ trật tự, sao ta nhẫn tâm nhìn tình huống đó xảy ra? Ta thậm chí hơi mê mang, ta không rõ vì sao mình sinh ra. Nếu thế giới này hòa bình như vậy, Nhật Nguyệt Thần Oa tộc chúng ta chắc nên trở thành lịch sử."

"Sau đó ta hiểu ra, nguyên nhân ta sinh ra rất đơn giản. Mấy ngàn năm sinh sôi, tuy khiến nhân loại các ngươi biến mạnh, tốt đẹp hơn, phát triển xã hội và khoa học kỹ thuật bước tiến dài. Nhưng mặt tối của nhân loại cũng dần hiện ra, tất cả thứ dơ bẩn, tối tăm bắt đầu trồi lên. Không lâu sau, ta gặp phải người mà ta nên hợp tác, đó là một đứa con quang minh khác. Khiến ta tức giận là đứa con quang minh đó vẫn là nhân loại. Vì sao lại là nhân loại? Chẳng lẽ thần chỉ thừa nhận chủng tộc tràn ngập xấu xa các ngươi sao?"

"Nhưng ta không có lựa chọn, ta có sứ mệnh của mình. Hơn nữa ta rốt cuộc hiểu ra, vì sao tổ tiên cố chấp với đứa con quang minh như vậy. Quang minh nhân loại, gần như là hoàn mỹ không khuyết điểm. Hắn lương thiện, dũng cảm, thông minh mà mạnh mẽ. Gần như từ người hắn, ta có thể thấy tất cả điều tốt đẹp của nhân loại. Ta không tự giác bị hắn hấp dẫn. Đang lúc ta sắp biểu thị hoàn toàn ủng hộ hắn thì xảy ra một chuyện. Dường như hắn bị kích thích mạnh mẽ, đột nhiên biến điên cuồng, điên không gì sánh kịp. Sau đó hắn chạy đi, rời xa ta. Lúc đó ta rất nghi hoặc, không biết hắn đã gặp phải cái gì, mãi đến hiện tại ta vẫn không hiểu. Nhưng hai mươi năm sau hắn trở về, trở thành sự tồn tại khủng bố, ngay cả thần cũng sợ hãi. Đó chính là người các ngươi đã nói, Tử Linh Thánh Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư."

Nghe tới đó, Long Hạo Thần kiềm không được hút ngụm khí lạnh, bản năng nhìn Thánh Vệ số chín đứng bên cạnh.

Giờ phút này, cảm xúc của Thánh Vệ số chín cũng rất kích động.

"Khô Lâu nhỏ, nếu ngươi biết năm đó vì sao Y Lai Khắc Tư biến thành như vậy, có thể nói cho ta biết không? Giải đáp câu hỏi trong lòng ta bao lâu này." Nhật Nguyệt Thần Oa hỏi Thánh Vệ số chín.

Thánh Vệ số chín có chút mờ mịt lắc đầu.

"Ta không biết. Lhi ta gặp phải chủ nhân thì ngài đã là Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, là Tử Linh pháp sư mạnh nhất. Thì ra ngươi thật sự là Nhật Nguyệt Thần Oa năm đó. Ta còn nhớ ngươi từng cùng chủ nhân chia sẻ tâm linh một lần, sau đó ngươi biến mất. Không lẽ lúc đó chủ nhân không nói cho ngươi?"

Nhật Nguyệt Thần Oa nhẹ lắc đầu.

"Đúng vậy, khi hắn trở về, ta từng cùng hắn chia sẻ tâm linh một lần, hy vọng chính mình có thể hiểu hắn, hơn nữa thuyết phục hắn. Nhưng khi đó Y Lai Khắc Tư đã hoàn toàn thay đổi, hắn biến điên cuồng, không thèm nghe lý lẽ. Trong lòng hắn dường như chỉ có sức mạnh. Nhưng ta nhìn ra được, linh hồn hắn bị cái gì ô nhiễm, đôi mắt hắn bị thù hận che lấp. Ta không biết vì sao như vậy, nhưng ta có thể khẳng định, trên người hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện gì."

"Ta là người phát ngôn trật tự và hòa bình, hắn cầu ta cùng hắn biến đổi thế giới, quét hết dơ bẩn trong nhân loại. Nhưng sao ta có thể cùng hắn làm ra sự việc khiến sinh linh đồ thán? Cuối cùng, chúng ta không ai thuyết phục được ai, ta chỉ có thể lựa chọn rời đi, vĩnh viễn đi xa, để tránh giống như tổ tiên, cuối cùng biến thành thực vật. Từ đó ta không còn gặp lại hắn."

Nói đến đây, ánh mắt Nhật Nguyệt Thần Oa lần nữa nhìn chăm chú khuôn mặt Long Hạo Thần.

"Cho nên, ngươi cùng là đứa con quang minh, đừng vội đặt kết luận. Không sai, Y Lai Khắc Tư cho nhân loại tai họa rất lớn. nhưng ta chắc chắn trong lòng hắn nhất định có điều gì đau xót lắm, nên tâm tình hắn mới biến đổi. Nhưng trên thực tế, tận đáy lòng hắn vẫn còn giữ sự thiện lương thuộc về đứa con quang minh. Nếu không, hắn sẽ không để ta rời đi. Càng sẽ không ở khi phát động tử linh đại chiến, chưa từng thương tổn một bình dân nhân loại. Hắn chỉ công kích quân đội nhân loại, đồ sát quý tộc. Ta hy vọng ngươi hiểu rằng, bất cứ chuyện gì, phía sau nó luôn có chuyện xưa. Chuyện xưa thuộc về Y Lai Khắc Tư thì ta không biết, nhưng ta dám nói, chuyện này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng."

"Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, những thứ đã từng có nay không còn tồn tại, Y Lai Khắc Tư cũng không có. Ta biết ma tộc giáng xuống, có lẽ là để trừng phạt sự tham lam và u ám của nhân loại các ngươi. Ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Đứa con quang minh là tinh thuần, nhưng tâm linh càng thuần khiết thì càng không chứa được một hạt cát. Ta hy vọng có thể mang cho ngươi một loại phẩm chất khác, đó là khoan dung. Mặc kệ khi nào, gặp phải sự việc gì, nếu tâm ngươi có thể biến ràng thêm rộng rãi, cố gắng bao dung một ít, có lẽ ngươi sẽ nhìn thấy thế giới khác hẳn."

Nghe lời của Nhật Nguyệt Thần Oa, Long Hạo Thần nghiêm túc gật đầu, hơn nữa khắc ghi tất cả lời tiền bối chỉ sợ sống gần vạn năm vào trong lòng.

Hắn không thể phủ nhận nhân loại có mặt tối. Việc đã từng xảy ra với quang minh chi tử tuy rằng đó là lần đầu tiên hắn nghe, nhưng không thể nghi ngờ, lời Nhật Nguyệt Thần Oa đánh cảnh báo trong lòng hắn.

"Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở. Hiện tại ta còn không thể bảo đảm với người cái gì. Nhưng ta sẽ khắc ghi những lời người nói vào lòng. Vài chục năm sau, có lẽ ta sẽ lại đi tìm người. Hy vọng khi đó ta ở trước mặt người sẽ không thẹn với lòng."

Long Hạo Thần nói rất chân thành, đồng bạn đứng cạnh bản năng liếc nhìn hắn. Mỗi người đều chân thành gật đầu. Ít ra thì từ lúc họ gặp Long Hạo Thần đến nay, hắn tuyệt đối xứng với bốn chữ không thẹn với lòng.

Nhưng Nhật Nguyệt Thần Oa lại nhẹ lắc đầu, thở dài một tiếng, nói.

"Đáng tiếc ta không nhìn thấy. Ngươi có biết mấy ngàn năm nay, cuối cùng ta lĩnh ngộ điều gì với tộc của mình không? Ta rốt cuộc hiểu ra hai đời tổ tiên đã làm sai cái gì. Tới đời ta, coi như thử nghiệm hoàn toàn mới. Ta sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa."

Bình luận





Chi tiết truyện